- Trang Chủ
- Xuyên không
- Nhà Thiết Kế Trò Chơi Toàn Năng (Dịch)
- Chương 3: Game đơn giản lại có thể khiến cho người chơi lưu lại ấn tượng sâu sắc
Một ít tri thức toán học xuất hiện trong đầu óc Trần Mạch, đã trở thành một bộ phận ký ức của hắn. Trần Mạch có thể cảm giác được, năng lực trị số của mình hình như xác thực mạnh hơn một chút xíu.
“Cái này cũng không tồi nha, ăn 100 quyển sách thì năng lực trị số của mình chẳng phải sẽ đầy rồi? Coi như cũng được, ăn đủ 100 quyển sách cũng chỉ một triệu NDT, một chút cũng không mắc… gặp quỷ! Rõ ràng đang cướp bóc mà!”
“Mười ngàn NDT mua một điểm thuộc tính, mày coi tao tiêu tiền như rác hả!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Những số tiền này không bao nhiêu, có thể làm ra game hot, doanh thu mỗi tháng hơn một triệu, thì đủ cho mình rút thưởng hồi lâu rồi.”
Trần Mạch vừa tự an ủi mình, vừa tiếp tục ấn vào nút [Rút Thưởng].
“Két cạch”, màu xanh lá.
“Két cạch”, màu xanh lá.
“Két cạch”, màu xanh lá.
…
Trần Mạch quả thực muốn thăm hỏi tổ tông đứa làm ra vòng tay này rồi.
Rút bốn lần, bốn trăm điểm tích lũy, rút thăm được bốn bản sách kỹ năng cho nhà thiết kế sư màu xanh lá.
Đậu xanh rau má, đổi ra tiền mặt nó tương đương 132 triệu đồng đấy!
Điểm tích lũy còn lại một trăm chín mươi, chỉ đủ rút một lần cuối cùng thôi.
Đương nhiên, bên cạnh bàn quay có một nút [Nạp Tiền] rất thân thiết. Trần Mạch ấn mở nhìn xem thử, 0.5 giây sau đó lại đóng lại luôn.
Tỷ lệ hối đoái tiền mặt ra điểm tích lũy là 1:10, không có chiết khấu gì hết, ngay cả mục nạp được gấp đôi cũng không có.
“Mày đủ ác mà, game Tencent cũng không sánh nổi mày.”
Muốn bổ sung đủ điểm để quay thêm lần nữa, Trần Mạch cần phải có thêm 3000 điểm tích lũy, đó là 300 NDT, nhưng bây giờ Trần Mạch sắp hết tiền ăn cơm rồi, hắn thực sự không muốn tốn 300 NDT ấy, quá xót ruột.
“Một lần cuối cùng, nếu rút không ra thì bỏ đi, cùng lắm giải thi đấu thiết kế trò chơi đợt này mình không tham gia, tháng sau tự biên tập thiết kế một trò chơi, vẫn có thể lấy được chứng nhận nhà thiết kế cấp D vậy.”
Trần Mạch cắn răng, bấm [Rút Thưởng] lần cuối cùng.
Ngoài miệng nói không muốn nữa, thân thể vẫn rất thành thật đấy, Trần Mạch cảm giác trái tim mình đập bình bịch, tay cũng hơi run rẩy.
Vào thời điểm hiện giờ hắn ít nhiều hơi hiểu được tâm trạng đám anh em đánh bạc chờ mở bài rồi, nếu lại ra đến một cuốn sách màu xanh lá nữa, thì muốn lên trời tố khổ luôn.
“Két cạch” một tiếng, bàn quay ngừng lại.
Khu vực màu tím! [Đạo cụ đặc biệt]!
Trần Mạch nhảy cẫng lên luôn, yeah, quả nhiên trời không tuyệt đường người!
Trên màn hình xuất hiệu một bảo rương, Trần Mạch thử dùng tay bấm một cái, bảo rương “Két” một tiếng rồi mở ra, còn tỏa vài luồng sáng chói chang.
Trần Mạch tập trung nhìn thì thấy: “Đạo cụ đặc biệt: Máy tập trung siêu cấp.”
Còn có giới thiệu rõ đạo cụ.
[Máy tập trung siêu cấp: đạo cụ sử dụng duy nhất một lần, kéo dài 10 phút. Sau khi sử dụng, có thể kéo lực chú ý của 500 người tập trung đến bất kì thứ chỉ định. Một khi lựa chọn điểm tập trung thì lập tức có hiệu lực, không thể sửa đổi.]
Trần Mạch gãi gãi đầu, xem không hiểu lắm, chỉ có thể đọc lại giới thiệu đạo cụ thêm một lần nữa.
Đại khái có thể hiểu, nhưng thứ này không dính dáng gì tới game mà?
Trần Mạch xoa cằm nghĩ nửa ngày, công dụng duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, chính là sử dụng trên giải đấu thiết kế trò chơi, lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi, tập trung hết thảy ánh mắt của người xem và ban giám khảo lên game mình làm.
Nhưng… sau khi tập trung thì sao cơ?
Nó chỉ kéo dài vỏn vọn trong 10 phút thôi. Vả lại, đây chỉ khiến người ta chú ý tới game của mình, lại không thể thay đổi cái nhìn của người khác với game được.
Nếu trò chơi ấy thật không thú vị, lại bắt buộc người khác chơi, chỉ sợ mang đến phản tác dụng rồi.
“Nghĩ kỹ, khẳng định sẽ có cách.”
Trần Mạch không cam lòng, thật vất vả rút ra đạo cụ màu tím, kết quả không dùng được thì khác gì trò đùa đâu chứ?
Trần Mạch đang cần một trò chơi như sau.
Không thể quá phức tạp.
Lượng tài nguyên trong vòng 6MB.
Khán giả chơi liên tục khoảng 10 phút sẽ thích nó.
Cho dù không thích, ít nhất cũng phải lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Có kỹ thuật nhất định, như vậy mới có hy vọng đạt được giải quán quân cuộc thi thiết kế trò chơi.
“Thoạt nhìn như một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng không làm khó mình được. Dù sao ở kiếp trước mình thấy và chơi nhiều rồi, loại game gì chưa từng gặp qua chứ?”
“Chính nó, khởi công!”
Đã có mục tiêu, Trần Mạch lần nữa ngồi ở trước laptop, mở ra phần mềm biên tập game.
Vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng đã có máy tập trung siêu cấp, nhiệm vụ này đã có một chút xíu khả năng rồi, thậm chí ‘chút xíu’ đó rất lớn.
Đương nhiên, trước khi biên tập thiết kế, Trần Mạch vẫn ăn hết mấy sách kỹ năng màu xanh ra được, tổng cộng có ba quyển sách kỹ năng trị số, một quyển sách kỹ năng cửa khẩu.
Kỳ thật cũng không dùng được trứng gì cả, nhưng có chút ít còn hơn không mà.
Phần mềm biên tập game cũng không khó dùng, Trần Mạch làm quen giao diện một lát là có thể dùng ngay rồi.
Download toàn bộ 6 MB tài nguyên còn lại xuống xong, Trần Mạch bắt đầu ghi file biên tập thiết kế. Dù sao game không lớn, file biên tập thiết kế chỉ cần viết mấy trăm chữ đã hoàn thành.
Rất tiết kiệm phương diện tài nguyên, đều là tài nguyên cộng hưởng miễn phí trên phần mềm biên tập cả, sửa đổi một chút liền có thể dùng.
Lúc ban đêm liền hoàn thành thiết kế cả game, ngày kế đến, Trần Mạch lại làm thêm mạng lưới liên lạc + chức năng xếp hạng đơn giản, xem như xong việc.
Làm xong rồi, Trần Mạch kiểm tra, cảm xúc không sai biệt mấy so với bản chính ở kiếp trước.
Tạo file lắp đặt hoàn thiện xong xuôi, Trần Mạch gửi trò chơi này cho nhân viên xử lý của cuộc thi thiết kế trò chơi. Cụ thể trò chơi ấy có thể được tán thành hay không, còn phải xác định trên ngày thi đấu mới được.
…
Ngày diễn ra giải đấu.
Trần Mạch mặc một bộ trang phục trang nghiêm duy nhất của mình, đúng giờ đi đến hiện trường cuộc thi thiết kế trò chơi.
Tháng tám ở đế đô nóng như gì*, Trần Mạch ăn mặc trang phục nghiêm chỉnh nên cảm giác đầu óc mình bị úng nước, nhưng cũng may hiện trường có đủ điều hòa, mở một lúc thì cả phòng mát mẻ lên.
(*Nguyên tác: nóng như chó)
Có nhân viên chỉ dẫn, ban giám khảo, thí sinh và khán giả nhao nhao vào chỗ ngồi theo thứ tự, công tác chuẩn bị liên quan đến giải thi đấu cũng đang trật tự tiến hành, chỉ đợi đến trận đấu bắt đầu thôi.
Không ngờ đến, người xem ở hiện trường không ít đâu, có tới sáu, bảy trăm người.
Cuộc thi thiết kế trò chơi đợt này tính ra có chút quy mô đấy, không chỉ an bài tường thuật trực tiếp và ghi hình trong suốt buổi, còn mời tới ba nhà thiết kế game có thâm niên làm ban giám khảo.
Về phần khen thưởng của cuộc thi như dốc hết vốn liếng, hạng nhất có thể đạt được tiền mặt 300 ngàn NDT để nghiên cứu phát minh game mới, chứng nhận nhà thiết kế game cấp D cùng với cửa hàng trải nghiệm game riêng mình.
Tiền mặt 300 ngàn NDT nghiên cứu phát minh tài chính hết chỗ chê rồi, đó chính là tiền mặt hàng thật giá thật, nhưng hấp dẫn đám nhà thiết kế hơn là mục khen thưởng cuối cùng, cửa hàng trải nghiệm game cá nhân!
Cửa hàng trải nghiệm game, có thể xem thành khu trưng bày tác phẩm của một nhà thiết kế trò chơi. Cửa hàng trải nghiệm có lớn có nhỏ, thật trở thành nhà thiết kế game cấp SSS, cửa hàng trải nghiệm có thể là nguyên tòa nhà cao tầng, thậm chí trở thành nơi các người chơi “Hành hương”.
Theo cách bố cục bên trong, cửa hàng trải nghiệm hao hao quán net, nhưng chức năng không giống nhau.
Cửa hàng trải nghiệm không phải vì lợi nhuận, một là coi thành phòng làm việc của nhà thiết kế, hai là thành nơi giao lưu với các người chơi game của mình.
Các người chơi đến cửa hàng trải nghiệm, có thể nói chuyện trực tiếp với nhà thiết kế, đưa ra ý kiến, cũng có thể thử chơi trò chơi mới nhất của nhà thiết kế. Nhà thiết kế cảm thấy trò chơi của mình ok rồi, sẽ công bố ra ngoài, chính thức đưa vào hoạt động.
Đương nhiên, nếu như chỉ là test thử, đám nhà thiết kế hoàn toàn có thể đănng phiên bản close beta trên mạng mời người chơi tới chơi, chỉ có điều đám nhà thiết kế trong thế giới này đều thích hình thức cửa hàng trải nghiệm, bởi vì người chơi đến cửa hàng trải nghiệm đều là người sống sờ sờ, nói chuyện ngay mặt càng có ích hơn khi tạo linh cảm cho họ.
Cho nên, cửa hàng trải nghiệm từ từ biến thành tượng trưng cho thân phận nhà thiết kế game, nếu như một nhà thiết kế không có cửa hàng trải nghiệm riêng, nói ra sẽ bị khinh bỉ.
Mà Trần Mạch cũng biết độ quan trọng của cửa hàng trải nghiệm, nếu tự mình mở một cửa hàng như vậy, thì chỉ tính phí thuê mặt bằng cửa hàng mỗi tháng đã tốn không ít tiền, huống chi cần mua các loại thiết bị, hiện tại Trần Mạch không có khả năng gồng gánh nổi số tiền ấy.
Cho nên, cơ hội lần này, Trần Mạch nhất định phải nắm chắc!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận