Lần thứ nhất nếm thử đã 0 điểm, Khưu Hằng Dương lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.
Sau khi con chim chết, sẽ bắn ra một hộp giao diện gameover, ghi lại điểm số lần này và điểm số cao nhất, đều là 0. Phía dưới điểm số còn có xếp hạng, biểu hiện thứ hạng của Khưu Hằng Dương trước mắt là “—”, hiển nhiên điểm quá thấp không có đưa vào bảng.
Ngoại trừ những cái trên, Khưu Hằng Dương chú ý tới trên giao diện này, có chỗ trống chiếm một phần tư màn hình, trên đó viết ba chữ: nơi quảng cáo.
Khưu Hằng Dương gật gù, ba chữ kia khiến hắn đã có chút đổi mới ấn tượng với nhà thiết kế số 7 này.
Khưu Hằng Dương là người sáng lập Hằng Du IE, vẫn luôn đi theo con đường nghiên cứu phát hành game, cho nên đặc biệt coi trọng hình thức lợi nhuận của game.
Rất nhiều nhà thiết kế chưa nhập môn đều có thói xấu nhỏ, chính là khi biên tập thiết kế game không cân nhắc phương thức kiếm tiền cho nó.
Trên thực tế, hình thức lợi nhuận tốt nhất cho một trò chơi là cái gì, nhà thiết kế cần phải suy nghĩ kỹ càng ngay từ đầu.
Đối với loại trò chơi nhỏ giết thời gian này, nên chọn download trả tiền? Hay là quảng cáo bên trong? Sách lược thu phí bất đồng có ảnh hưởng tới bản thân game đó rất lớn.
Nhà thiết kế này biết đặt ở đây một “nơi quảng cáo”, đã nói lên hắn đã có ý thức, tốt hơn nhiều so với mấy nhà thiết kế để tâm vào chuyện vụn vặt lung tung khác.
Lần nữa ấn vào màn hình, game lại bắt đầu.
Lần này Khưu Hằng Dương đã có chuẩn bị, liên tục không ngừng ấn vào màn hình, kết quả đường bay của con chim ngốc này thật sự quá khó khống chế mà, Khưu Hằng Dương may mắn bay qua hai cái ống nước, lại đâm đầu ngã vào cái ống nước thứ ba.
“Đậu xanh rau má!”
Khưu Hằng Dương không phục, Khưu Hằng Dương muốn chơi lại.
Sau năm phút, Khưu Hằng Dương đã chết vài chục lần.
Hết cách rồi, trò chơi này thật sự rất dễ chết mà, dù chơi hết sức chăm chú, cũng rất có thể sẽ lật xe sau ba bốn giây.
Hơn nữa sau khi chết chỉ cần nhấn một cái liền bắt đầu lại, không cần thời gian suy xét, trong lúc không để ý liền chơi qua rất nhiều ván.
Thành tích tốt nhất của Khưu Hằng Dương là 12, đây đã là điểm giành được khi dốc hết sức từ hồi bú sữa mẹ luôn đấy.
Lại thử thêm vài chục ván, Khưu Hằng Dương cuối cùng nâng thành tích lên đến 14, cảm giác cả người mình hơi ý thức mơ hồ.
Có điều Khưu Hằng Dương chú ý tới, trên bảng xếp hạng ở giao diện game over, hắn thình lình biến thành hạng thứ 6.
Khưu Hằng Dương thử bấm xem, phát hiện bắn ra một bảng xếp hạng đầy đủ, sắp xếp dựa theo điểm từ cao xuống thấp.
Đương nhiên, tên trên bảng xếp hạng đều là ghi khách xxxx, dù sao Trần Mạch cũng không có khả năng để mỗi người chơi ngay từ đầu đã điền tên người sử dụng, như thế làm ảnh hưởng cảm giác khi thể nghiệm game lắm.
Có điều, trên giao diện bảng xếp hạng là có thể tự do sửa tên của mình đấy.
Khưu Hằng Dương kéo xuống, liền giật nảy cả mình, toàn bộ bảng danh sách có tới 543 người!
Tổng cộng mới có 700 người chơi, mà hơn 500 người đều chơi game của thằng này? Quả thực là nghịch thiên đi! Sao hay vậy?
Khưu Hằng Dương vốn cho rằng đa số mọi người sẽ không cảm thấy hứng thú với trò chơi này, không nghĩ tới người thích game dị này còn nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Khưu Hằng Dương chợt thấy hơi đắc ý, xếp thứ sáu trong hơn năm trăm người, thành tích trên đáng đem đi khoe khoang rồi!
Khưu Hằng Dương ấn vào tên người sử dụng của mình, đổi thành tên thật bản thân.
Ban nãy hắn xem, phát hiện bảng xếp hạng còn đang không ngừng thay đổi, hình như là mỗi năm đến mười giây liền đổi mới một lần, đổi mới rất nhiều tên nữa.
Kết quả khi nhìn xem tên trên bảng không ngừng nhấp nhoáng thay đổi trên dưới, Khưu Hằng Dương có loại cảm giác “trò chơi này rất náo nhiệt”.
Lại lật về trang đầu, Khưu Hằng Dương kinh ngạc, bởi vì hạng nhất trên bảng xếp hạng ghi rõ mồn một là 47 điểm!
Đậu xanh rau má!
Khưu Hằng Dương quả thực muốn chết, thánh nào làm được hay vậy, game biến thái như vầy còn có thể được 47 điểm? Bật hack rồi hả?
Vài tên trước mình còn chưa sửa tên của mình, có vẻ chưa phát hiện chức năng này.
Khưu Hằng Dương hiển nhiên không phục, dù sao hắn mới 14 điểm, chỉ là tạm thời xếp hạng sáu mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đuổi kịp và vượt qua.
“Lại chơi thêm năm phút đồng hồ, sau đó liền đi thử chơi game khác.”
Khưu Hằng Dương tắt bảng xếp hạng đi, phấn chấn khiêu chiến lần nữa.
…
Rất nhanh, 10 phút tới giờ, hiệu quả siêu cấp tập trung chấm dứt.
“Game chả ra đâu cả… mà mình lại còn chơi lâu như vậy, đậu xanh rau má.”
Một ông chú trung niên đeo kính kính thoát khỏi ‘Flappy Bird’, trên mành hình xuất hiện một khung nhắc nhở: “Có bằng lòng đề cử trò chơi này cho những người khác chơi không?”
Ông chú trung niên do dự một chút, bấm “Đề cử”.
Cụ thể lý do vì sao không nói rõ lắm, đại khái là xuất phát từ tâm lý “không thể để mỗi mình chịu ngược đãi” ấy.
Cho đến bây giờ, trên bảng xếp hạng trong ‘Flappy Bird’ đã có 589 tên, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục bay lên.
Đây là bởi vì con người đều có tâm lý đám đông, có vài khán giả truyền miệng nhau, để đang ganh đua so xem ai đạt được điểm cao hơn; vả lại, khán giả là có thể nhìn thấy màn hình người khác đấy, sau khi thấy nhiều người đều đang chơi game chim nhỏ này, thì một số khán giả vốn không có bị siêu cấp tập trung ảnh hưởng cũng bị hấp dẫn vào chơi.
Sau khi siêu cấp tập trung mất đi hiệu lực, hơn phân nửa người chơi đã ra khỏi trò chơi này, chỉ có một phần nhỏ người chơi trong đó lựa chọn “Không đề cử”, còn lại người chơi đều lựa chọn “Đề cử”.
Về phần đám người chơi còn lại… Đương nhiên là còn đang điên cuồng cà điểm rồi.
Lâm Hải chú ý tới sắc mặt Sử Hoa Triết ngồi bên cạnh không được tốt, ân cần hỏi thăm: “Anh sao vậy, không được khỏe ư?”
Sử Hoa Triết lắc đầu: “À, không có việc gì.”
Lâm Hải thấy ánh mắt Sử Hoa Triết mơ hồ, còn che che lấp lấp nữa, liền bị khơi dậy lòng tò mò.
Kết quả trong lúc lơ đãng hắn liếc qua màn hình trên tay Sử Hoa Triết, phát hiện trên đó là bảng thành tích của ‘Flappy Bird’: “Thành tích lần này: 4, thành tích tốt nhất: 4.”
Lâm Hải vội vàng nghiêng đầu đi, thiếu chút nữa cười ra tiếng, hóa ra Sử Hoa Triết đang tức tối vì chuyện này cơ. Cũng thật là, chơi suốt mười phút, thành tích tốt nhất mới 4 điểm, ngay cả top 200 bảng xếp hạng đều không chen vào được, đổi thành ai cũng sẽ tức điên lên.
Lâm Hải cũng rất biết điều không hỏi nhiều nữa rồi.
Vòng thể nghiệm game vẫn tiếp tục diễn ra, vòng này có một tiếng đồng hồ, vừa mới qua hơn mười phút thôi.
Trong 700 khán giả, có gần 600 người đều chơi ‘Flappy Bird’, nhưng những người này chỉ có một phần nhỏ còn đang kiên trì, những người khác đều đi chơi trò chơi khác hết.
Trần Mạch cũng không lo, nghe người dẫn chương trình giới thiệu game, hắn đã hiểu được trình độ của các game dự thi khác, cơ bản đều chẳng ra sao.
Ngoại trừ cá biệt một hai game có phẩm chất cũng tạm được ra, Trần Mạch đều chướng mắt những game khác. Muốn so cùng ‘Flappy Bird’ ư?
Khụ, nói ra là thế này. Hình ảnh, lượng tài nguyên, độ phong phú nội dung của những trò chơi này đều bỏ xa ‘Flappy Bird’ hết, nhưng mà, muốn so tuổi thọ và tốc độ truyền bá game sao?
Tôi không nhằm vào ai, ý của tôi là các vị ngồi ở đây đều thua hết.
Quả nhiên, đại đa số khán giả sau khi thể nghiệm game khác được một lúc, rồi đóng lại mau chóng, lần nữa mở ra ‘Flappy Bird’.
Cũng không phải bảo trò chơi này chơi vui cỡ nào, chủ yếu là vì cà điểm nha!
Nếu không sao người ta lại nói trò chơi này có độc chứ, chơi trong thời gian ngắn xác thực cảm thấy rất buồn tẻ, cũng rất nhàm chán, còn chịu ngược đãi dị thường, nhưng chỉ cần tắt nó năm phút đồng hồ, sẽ lại muốn mở ra.
Thấy phản ứng của khán giả, trong lòng Trần Mạch chắc chắn hơn. Hắn giờ chỉ lo lắng về cái nhìn của ba giám khảo.
Nếu như ban giám khảo đều nhất trí ý kiến, trực tiếp phủ định mình thì sao? Vậy thì dừng chân tại cuộc chơi rồi.
Nhưng, chỉ cần có một vị giám khảo tán thành game của mình, hạng nhất không thuộc về mình ra thì không thể về tay ai khác hết!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận