Ta vẫn thường nghĩ, cảm tình ta đối hắn là yêu hay hận, hay chỉ đơn thuần là cố chấp, là dục niệm…
Ta còn nhớ khi gặp nam nhân ấy là lúc ta mười lăm tuổi, cái tuổi mà nhẽ ra một tiểu cô nương như ta còn lắm mộng mơ về một phu quân như ý, nhưng mà ta khác với bọn họ, ta là thánh cô của Băng nhạn thần giáo, là đại công chúa của Nam Phong hoàng triều, từ nhỏ đã quen trong cung tranh giành đấu đá, vô tình..mắt lạnh nhìn nữ nhân tranh giành vinh sủng, chính mắt nhìn thấy mẫu hậu của mình bị cuốn trong cái vòng tranh sủng ấy mà thi cốt vô tồn…tâm ta đã chết lặng, ta không tin thế gian này có nam nhân tốt, càng không tin trên thế gian này có tình yêu vĩnh hằng…
Ta là công chúa, là đệ nhất mỹ nhân Nam phong, ba ngàn sủng ái vu một thân, ta lạnh lùng, ta kiêu ngạo, với ta nam nhân chẳng qua chỉ là món đồ chơi, đúng vậy đơn thuần chỉ là món đồ chơi mà thôi…nhưng có lẽ định mệnh vốn trêu ngươi, ngươi càng không tin thì nó càng bắt được gặp được, nam nhân đó….với ta là kiếp số, là đớn đau, là nghiệt ngã…đồng thời cũng là le lói chút ánh sáng hạnh phúc..
Bạch y trắng muốt thánh khiết tựa trích tiên, ngũ quan tuyệt đẹp, mi mục tựa như tranh…nam nhân đó chỉ cần ngồi đó, không cần bất cứ một câu nói, một hành động gì nhưng lại ngồi giữa trăm ngàn người, ngươi lại khó có thể dời mắt đi, một cái liếc mắt lại vĩnh viễn khiến cho ta rơi vào hai chữ ái tình oan nghiệt ấy…
Sau này ta mới biết, y là tuyệt đại công tử, nổi tiếng tam quốc về tài trí, thế gian ca tụng nhất đại quân sư, nghe nói y vô tâm lãnh đạm với chuyện trần thế, yêu thích duy nhất chính là xem vũ khúc mà thôi….
Ta vì y mà luyện tập vũ khúc, mỗi ngày dù luyện tập đến mệt lã người nhưng ta vẫn kiên trì luyện tập, chỉ mong y có thể liếc nhìn ta dù chỉ một lần…
Một năm sau gặp lại, ta là đệ nhất vũ cơ La Tuyết Nhiễm, y vẫn tao nhã như ngày nào, bỏ đi ba phần non nớt, thêm vài phần thành thục, càng khiến cho người ta một thoáng nhìn lại không thể dời mắt đi….
Lần đầu tiên ta biết như thế nào là hồi hộp, ta nhảy múa, bày ra tư thế đẹp nhất vì y, ta cố gắng lâu như vậy chỉ mong y có thể nhìn ta nhiều một chút….đây là lần đầu tiên ta vì một người mà cố gắng đến như vậy…nhưng mà dù y lễ phép nói với ta rằng ta vũ rất đẹp nhưng tận sâu đáy mắt kia chỉ là thất vọng…
Thất vọng?…ta không hiểu vì cớ gì y lại thất vọng, là ta nhảy múa không đẹp sao? nếu như ngươi không hài lòng, ta sẽ càng cố gắng thêm một chút, chỉ cần ngươi nở nụ cười ôn nhu vì ta, chỉ cần ngươi nhìn ta nhiều thêm một chút nữa…..
Ta vấn y : “ Tiêu công tử, tiểu nữ tử vũ không đúng ý người sao?”
Y đạm mạc người, đáy mắt nho nhỏ ôn nhu : “ không phải, La cô nương nhảy múa rất đẹp, nhưng không phải người tại hạ muốn tìm”. Nguyên lai cũng có lúc y ôn nhu như vậy, nhưng ánh mắt đó lại không dành cho ta, lúc ấy ta cảm thấy thật sâu ghen tỵ với người mà y dành nhiều tình cảm như vậy?
Ta biết y không có chút cảm giác dành cho ta, dù là tuyệt đại giai nhân nhưng cũng vĩnh viễn không khiến y quay đầu lại dù là một thoáng chốc, ta biết nhưng không cam lòng, ta tìm mọi cách níu giữ y, tìm mọi cách câu dẫn y, tìm mọi cách khiến y chú ý đến ta, nhưng…tất cả đổi lại, là y lạnh lùng nhìn ta, nói hai tiếng ‘vô sỉ’
A …aaa..aa..ta vô sỉ? đúng vậy ta là kẻ vô sỉ, đường đường là cao cao tai thượng đại công chúa không làm lại đi bán rẻ bán thân trở thành vũ kỉ, cũng chỉ mong ngươi một liếc mắt quay đầu lại, đến cuối cùng đáp lại mọi cố gắng nổ lực của ta là hai tiếng ấy! Tiêu Dạ Thần, ngươi biết không, ngươi hảo tàn nhẫn?!!
Nhưng mà, dù y có tàn nhẫn mắt lạnh nhìn ta, nhưng lòng ta lại không thể quên đi y, ta nhiều lúc căm giận bản thân mình, chẳng phải ngươi rất kiêu ngạo sao? chẳng phải ngươi vẫn thường xem nam nhân chỉ là trò chơi sao, tại sao không quay về là một Lam Tuyết Nhiễm lạnh lùng như trước, hà cớ gì lại vì một nam nhân mà bi lụy đến như vậy? lí trí ta luôn nói vậy nhưng tâm của ta lúc nào cũng thắng, khiến cho ta điên cuồng giằng xéo, mỗi nơi y đi qua, mỗi hành động của y ta điều biết….ta vì y mà si, mà điên cuồng, mà cố chấp…chung quy là vì y…
Ta lúc nhỏ thường vấn mẫu hậu : “ rõ ràng người biết tâm của phụ vương không thuộc về ngài nhưng sao người cứ cố chấp đến như vậy?” lúc ấy mẫu hậu ôn nhu nhìn ta nói : “ nữ nhân khi yêu thường trở nên rất ngu ngốc, dẫu biết không kết quả nhưng vẫn cố chấp giữ lấy không muốn buông, dẫu biết kết cục một đời bi thương nhưng vẫn cố hi vọng níu kéo! Ái tình là vậy…luôn khiến cho người dù lí trí nhất cũng trở nên mê muội! Nhiễm nhi, sau này con đừng giống mẫu thân, buông được cứ buông, nếu không đớn đau một đời…” khi ấy ta nghe nhưng không hiểu, giờ khắc này hiểu nhưng lại không làm được như lời mẫu hậu nói….
Có lẽ là ta kiêu ngạo, ta tự phụ..ta tin rằng, thế gian này ngoài ta, sẽ không có ai xứng với y. Nhưng ta đã lầm, khi yêu một người, không phải là nói xứng hay không xứng, mà là có nguyện ý hay không thôi?! Phải mất nhiều năm sau ta mới có thể nghĩ ra được, đến lúc đó….bi thương quanh quẩn, một đời đau xót vô ngần…
Lần đầu tiên ta gặp nữ tử ấy, cũng không thể không thừa nhận rằng, nàng ta rất đẹp, nhưng mà không chỉ đơn thuần là dung mạo tuyệt mĩ kia mà là khí chất ung dung lãnh đạm, mang một sức hút bí ẩn cao quý ấy bất giác khiến cho người ta trầm mê, nữ tử ấy chính là người mà y tìm kiếm mờ mịt bốn năm cũng chính là người khiến cho y một lòng một dạ khuynh tình….nữ tử ấy tên gọi Vũ Khuynh Thành.
Lúc nào cũng hồng y thanh lãnh, lúc nào cũng ung dung tự tại, tiếu dung luôn trên môi…khiến cho người ta thấy ấm áp nhưng với ta, nữ tử ấy luôn khiến ta chán ghét, khiến cho ta cảm thấy bất an cùng lo sợ…
Nữ tử ấy thật không tầm thường, cũng không giống nữ nhân thường tình, ta bày kế muốn cho bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, vứt bỏ lẫn nhau…nhưng lại không qua mắt được nữ nhân này, nói nàng ta quá thông minh hay là giữa hai người bọn họ cảm tình quá đỗi lớn, lớn đến nỗi vô điều kiện tin tưởng đối phương? Ta dùng bí mật của nàng ta trao đổi để cùng diễn một màn kịch cùng Tiêu Dạ Thần, nhưng đổi lại là câu nói : “Vũ Khuynh Thành ta tin tưởng, Tiêu Dạ Thần có thể phụ thiên hạ, nhưng tuyệt đối không phụ ta”. Ta điên cuồng đập phá, điên cuồng tức giận, không khống chế được cảm giác của mình, Hiên Viên nhị tiểu thư Hiên Viên Tiếu Điệp vì một câu nói như vậy mà buông tha cho ba năm oán niệm, tìm hạnh phúc khác, còn ta..ta lại làm không được! là ta yêu nam nhân đó quá sâu, hay tất cả chỉ là si niệm oán hận cố chấp của ta? Ta vẫn thường nghĩ….nếu như ta nghe lời Hiên Viên Tiếu Điệp buông hết oán hận, vậy giờ khắc này ta có chăng cũng tìm được người yêu ta?!!
Nàng ta nói : “ nếu như ngươi yêu một Tiêu đại công tử tuyệt đại tao nhã thì e rằng ngươi đã nhầm rồi đấy, bởi vì Tiêu Dạ Thần, bản chất của y chính là ác ma, chẳng qua cái bản chất ấy được dấu sau lớp bọc trích tiên công tử mà thôi”
Ta cho rằng nàng ta cười nhạo ta, nàng ta chế giễu ta….nhưng mà sau này ta mới biết, hóa ra ta tự nhận mình thấu hết con người của y nhưng cũng không bằng nữ nhân kia một nửa. Ta lợi dụng sự si tình của Hoàng Liệt Nhật cùng tham niệm của phụ vương, bắt cóc ngũ hoàng tử của Bắc Chu quốc, dùng hài tử ấy uy hiếp nữ nhân kia, quả nhiên tính toán của ta không có sai, nữ tử ây thật tâm quan tâm đến tiểu hài tử kia, vì tiểu hài tử ấy mà trụy nhai, lúc ấy ta thật tâm vui sướng, cái gai trong mắt nhiều năm như vậy, bỗng dưng được nhổ ra, biểu sao không cảm thấy an tâm vui vẻ. Nhưng đứng từ đằng xa nhìn thấy y vì nữ tử kia muốn nhảy theo trụy nhai, thấy y điên cuồng đau đớn….ta lại cảm thấy không hề vui vẻ chút nào, có chút thất lạc ngơ ngác! Mất đi nữ tử ấy, y có để ý đến ta không, nữ tử ấy chết đi… y có quay đầu lại nhìn ta…? Hay chỉ là hận thêm hận, oán thêm sâu….ta mịt mờ, vô thố….giống như mục tiêu lớn của đời mình, một khi làm xong, không có mục tiêu mới, ngây ngốc đứng tại chỗ không biết tiến hay lùi vậy…
Do thám nói, nữ nhân ấy được người cứu lên, nhưng toàn thân không chỗ nào toàn vẹn, hôn mê….sống cũng như không! Ta khi đó nho nhỏ vui mừng cũng mang theo chút mê võng….y..sẽ ra sao??!!
Nữ tử kia nói không sai, y không phải là trích tiên công tử, y chính là ác ma…. Ác quỷ khiến cho người ta không khỏi kính sợ. Y khơi mào loạn thế tam quốc, khiến cho máu chảy thành sông…huyết nhuộm tam quốc, vĩnh viễn xóa tên hai quốc gia Nam Phong cùng Trung Ngọc trong lịch sử mấy trăm năm của Ngọc Phong đại lục. Ta nghĩ y sẽ đến tìm ta, hung hăng trả thù ta..nhưng mà ta đã sai, lại một lần sai!! Y không tìm đến ta, cũng không quan tâm ta chết sống, Diễm Thiên Vũ nói đúng, y đối ta vô yêu cho nên không hận, có lẽ mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố của y chung quy chỉ vì một Vũ Khuynh Thành mà bộc lộ đi. Ta điên cuồng cười, gào thét, không cam lòng, phẫn nộ….làm nhiều như vậy, đến cuối cùng ngay cả phần hận thù…y cũng không để cho ta, A..aaa..a..Tiêu Dạ Thần…ngươi lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy, nhiều năm trước cũng thế, hai tiếng ‘vô sỉ’ khiến lòng ta đớn đau gần năm năm, bây giờ mắt lạnh nhìn ta khiến cho ta cả một đời bi ai….
Nhìn ánh sáng ít ỏi len lõi qua khe cửa địa lao, ta đã ở đây bao nhiêu năm? Chính ta cũng không rõ, thanh xuân của ta chôn vùi ở nơi đây, hỏi ta có oán hận không? Đương nhiên là có, nhưng dần dần, thời gian bào mòn….ta gào thét, phản kháng cuối cùng chuyển sang thỏa hiệp, cam chịu…cứ như vậy lặng yên từng ngày…
Sáng nay Diễm Thiên Vũ đến nhìn ta, nhiều năm như vậy…cũng chỉ có vị đế vương này đến đây tra tấn ta, tức giận nhìn ta….tuy không động vũ lực nhưng từng câu nói của y như những mũi dao sắc bén đâm vào tâm, máu cứ chảy yên lặng, nhưng hôm nay y lại không nói, cứ như vậy thật sâu im lặng nhìn ta, sau đó cười nhẹ nói : “ Lam Tuyết Nhiễm, này đối ngươi không biết là tin vui hay buồn đây! tỷ tỷ của ta….tử…”
Cũng thật kì lạ, nữ tử mà ta hận thấu xương, chỉ mong cho chết đi giờ khắc này khi nghe tin ta cũng không cao hứng, mắt lạnh nhìn vị đế vương cao ngạo lãnh tình kia. Diễm Thiên Vũ thấy ta không phản ứng cũng không nói gì cả, đạm cười, vân đạm phong khinh : “ nhẽ ra tỷ ấy không sớm đi như vậy…..là vì lúc trước trụy nhai để lại di chứng…cho nên cơ quan mới lão hóa gấp hai người bình thường….nhưng mà tỷ ấy ra đi rất an bình…rất vui vẻ…”
“ Lam Tuyết Nhiễm…ngươi biết không, tuy tỷ ấy lãnh đạm, vô tâm không phế nhưng cũng rất thiện lương, dù ngươi khiến cho tỷ ấy trụy nhai….nhưng chưa từng một lần nhắc đến, trả thù ngươi. Có lẽ nếu tỷ ấy biết ta nhốt ngươi….cũng sẽ nhíu mày không vui…chẳng qua…bây giờ..tỷ ấy đi rồi…ta cũng không cần nhốt ngươi làm gì nửa….ngươi cứ tự hành kết thúc đi…”
Diễm Thiên Vũ xoay người rời đi, văng vẳng thanh âm nhẹ giọng nỉ non : “ tỷ tỷ đi rồi, Thần ca ca cũng dùng Khuynh diễn độc đi theo…..tất cả điều đi….”
Cũng không biết vì cớ gì, trên mặt cảm thấy ẩm ướt, đưa hai tay sờ lấy, tự bao giờ lệ tràn đầy….ta cũng không biết vì cớ gì mình rơi lệ, lệ rơi vì ai? Khóc cho ai? Nước mắt…hai từ này đối ta cũng thật xa lạ, bắt đầu từ lúc mẫu phi chết đi, từ lúc đó ta cũng không bao giờ khóc, mọi đắng cay tủi nhục điều nuốt vào trong, khi bị y chối từ ta cũng không khóc, khi nhìn thấy y điên cuồng vì một nữ nhân ta cũng không khóc, nước mất nhà tang, mất đi thân phận cao quý , bị người sỉ vả…ta cũng không khóc, vậy thì vì cớ gì giờ phút này đây lại lệ rơi như mưa??!! Khóc cho ta, khóc cho y hay khóc cho nữ nhân mà ta hận thấu xương kia?!
Ta không rõ, cũng không muốn biết, tất cả điều hóa thành bụi mờ, hư vô ảo ảo….
Thôi…thôi…!! Yêu hận vô thường, chẳng qua là một hồi mây khói, được được mất mất….đến cuối cùng cũng là nắm tro bụi trở về với đất trời thôi…..
Lam Tuyết Nhiễm đời này nợ nhiều người lắm, oán hận nhiều người lắm….tất cả điều trôi vào thời gian quên lãng, ta cũng đã mệt mỏi rồi….
Khẽ nhắm mắt, yên lặng nằm, một thanh đao cắm vào trong ngực, sinh mạng mất đi, thì ra con người vốn là yếu ớt như vậy….
Kiếm và hận ta đi về đâu
Yêu và hận, tình khó phân định
Đao ta cắt ngang trường không
Thị và phi, hiểu mà cũng không hiểu
Ta say một màn mông lung
Ân cùng oán như mơ lại không
Ta tỉnh một giấc xuân mộng
Sinh tử cũng hóa thành hư không
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng
Hận không thể cùng tương phùng
Yêu vội vàng, hận cũng vội vàng
Tất cả điều theo gió bay
Cười vang một tràng, thở dài một tiếng
Hoan hỉ một đời bi ai một kiếp
Ai cùng ta chung sinh tử?
Ta khóc lệ rơi trong lòng
Bi và hoan, trời xanh trêu đùa
Ta cười, ta cuồng, ta điên
Trời và đất, gió thổi mây vần
Ta say một màn mông lung
Ân oán cũng trở thành như có như không
Ta tỉnh một giấc xuân mộng
Sinh tử cũng hóa thành hư không
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng
Hận không thể cùng tương phùng
Yêu vội vàng, hận cũng vội vàng
Tất cả điều theo gió bay
Cười vang một tràng, thở dài một tiếng
Hoan hỉ một đời bi ai một kiếp
Ai cùng ta chung sinh tử?
( Đao kiếm như mộng )
Giờ thì giải thoát, thực sự giải thoát rồi…..không ai nợ ai? Tiêu Dạ Thần thật sự mà nói, ta chưa từng hối hận khi yêu ngươi, chỉ tiếc….ta yêu không đúng lúc không đúng cách mà thôi….hi vọng ngàn năm sau khi tương ngộ, ta có thể mỉm cười lướt qua ngươi, vĩnh viễn không quay đầu lại ngoái nhìn…….
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận