Dịch: Hoangforever
Chu Lâm đi tới phòng học thì thấy mọi người đang còn bàn tán về cái tin đồn của Phan Nhược Tình.
Lại nhìn lướt qua chỗ ngồi của Tào Tiểu Mạn thì thấy nàng vẫn chưa có tới, thế là hắn thầm thở phào một hơi.
Cả trường cao đẳng sư phạm này e rằng có lẽ cũng chỉ có hai người Tào Tiểu Mạn là biết được hắn chính là bạn trai trong cái tin đồn của Phan Nhược Tình kia.
Chu Lâm đang định ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đột nhiên một thân hình múp míp lò ra, kéo hắn lại.
“Mập mạp, sao vậy?”
Chu Lâm tức giận trợn mắt lên nhìn đối phương một cái.
Tên mập mạp này chính là Vương Tinh, là hảo huynh đệ của hắn và cũng là bạn thân duy nhất của hắn trong ngôi trường này.
Cha của hắn là ông chủ, gia sản có mấy chục triệu, là một phú nhị đại. Vốn hắn và Chu Lâm đáng lẽ ra không có chút giao du nào mới đúng, thế nhưng tên mập này vừa lười vừa nhác, mọi người đều cười chê hắn, chỉ có Chu Lâm là thật lòng với hắn. Thế là hai người trở thành bạn tốt của nhau.
*phú nhị đại: con của nhà giàu
Mập mạp vẻ mặt như đưa đám, vô cùng thương tâm nhìn Chu Lâm.
“Nữ thần đã có bạn trai rồi, tương lai của ta sẽ thế nào đây?”
Mập mạp nói với vẻ mặt ủ rũ, như muốn khóc tới nơi rồi vậy.
Phan Nhược Tình là thần tượng của hắn. Trước kia từng có người ở trước mặt hắn nói xấu Phan Nhược Tình, hắn suýt nữa đã đánh nhau với người ta.
Trong cặp của hắn có cất giấu rất nhiều hình ảnh về Phan Nhược Tình. Chu Lâm cũng có lần từng hoài nghi những hình ảnh này là do hắn lén lút chụp và hiển nhiên sự thật sau đó đã chứng minh hắn đã sai.
“Lời đồn này chẳng qua cũng chỉ là tin đồn mà thôi, vậy mà ngươi cũng tin à?”
Chu Lâm liếc mắt nhìn hắn một phát, kiên nhẫn nói. Trong lòng thì có chút chột dạ, chuyện này nếu như để mập mạp biết hắn chính là bạn trai trong cái tin đồn kia của Phan Nhược Tình, không biết cái tên mập mạp này có tuyệt giao với hắn không?
“Làm sao ngươi biết?”
Mập mạp nhìn Chu Lâm với vẻ mặt chua xót.
Đương nhiên là ta biết rồi.
Chu Lâm nói thầm như vậy ở trong lòng. Sau đó nghiêm túc phân tích cho Vương Tinh hiểu:
“Phan Nhược Tình là ai? Ánh mắt của nàng cao như vậy, làm sao có thể tuỳ tiện thích một tên nào đó được cơ chứ?”
“Hơn nữa, nàng nếu như thật sự có bạn trai, cũng sẽ không khoe khoang như vậy? Cho nên, cái này căn bản là lời đồn, không thể nào là sự thật được.”
Mập mạp suy nghĩ một chút, thấy cũng đó, thế là gương mặt hắn liền tươi tỉnh hẳn lên.
“Ngươi nói cũng đúng a!”
Rất nhanh hắn liền đem cái vấn đề này ném ra sau ót, ngược lại còn tò mò nhìn Chu Lâm, nháy mắt một cái hỏi,
“Đúng rồi, ước hẹn tối hôm qua giữa ngươi và Tào Tiểu Man thế nào rồi? Có nắm được tay đối phương không?”
“Ngươi nói đúng. Tào Tiểu Mạn không thích hợp với ta, sau này ở trước mặt ta cũng đừng có nhắc tới nàng nữa.”
Chu Lâm thản nhiên nói.
“Sao vậy? Có phải nàng xúc phạm gì ngươi không? Chẳng lẽ là Khang Chí Hiên? Để ta tìm hắn tính sổ.”
Sắc mặt Mập mạp đột nhiên thay đổi, tức giận nói to, giống như thể thật sự sẽ đi tìm Khang Chí Hiên đánh nhau vậy.
Chu Lâm kéo hắn lại, cười lắc đầu. Có một huynh đệ tốt giống như mập mạp này hắn thật sự có phúc khí.
“Ngươi đã sớm biết Tào Tiểu Mạn và Khang Chí Hiên ở cùng nhau sao?”
Hắn thản nhiên hỏi.
Mập mạo nghe thấy vậy liền chột dạ, vội vàng lên tiếng giải thích:
“Không phải là ta không muốn nói cho ngươi biết, mà là ta sợ ngươi sẽ gây ra hành động gì đó ngu ngốc.”
“Ngươi không sao chứ?”
Mập mạp lo lắng hỏi.
“Ta có thể có chuyện gì sao?”
Chu Lâm cười nhẹ nói.
Mà cũng đúng lúc này, Tào Tiểu Mạn bước vào phòng học.
“Con đàn bà trơ tráo này.”
Mập mạp lạnh lùng mắng một câu.
Nếu là trước kia, hắn như thế nào cũng sẽ không mắng Tào Tiểu Mạn ở trước mặt Chu Lâm.
“Quên đi, cứ xem như là không nhìn thấy là được rồi.”
Chu Lâm thản nhiên nói. Hắn chỉ liếc nhìn Tào Tiểu Mạn một cái, sau đó cũng không có đặt nặng nàng ở trong lòng nữa.
Mà Tào Tiểu Mạn thì cực kỳ không cam lòng. Nàng làm thế nào cũng không hiểu được, cái tên bỏ đi kia thế mà lại có thể giao du được với Phan Nhược Tình.
Tiếp đó, nàng trực tiếp bước tới chỗ của Chu Lâm.
“Chu Lâm, ta thật sự không hiểu, vì sao Phan Nhược Tình lại thích ngươi được chứ, ngươi có thể nói rõ cho ta biết được không?”
Tào Tiểu Man từ trên cao nhìn xuống Chu Lâm, hỏi to:
“Ngươi thật sự là bạn trai của Phan Nhược Tình sao?”
Oành!
Lời nói này của nàng giống như là một quả bom nguyên tử thả xuống mặt hồ phẳng lặng vậy, trong phút chốc sóng biển cuộn trào.
Tất cả sinh viên trong lớp đều sững sờ trước lời nói của nàng và nhìn hai người với vẻ mặt khó tin.
“Ý gì đây?”
“Bạn trai trong tin đồn Phan Nhược Tình là ngươi?”
Mập mạp hai mắt trợn trừng lên, khó có thể tin được nhìn chằm chằm Chu Lâm.
Chu Lâm lúc này thì trong lòng nổi lên một vạn chữ “con mẹ mày” chạy ngang qua, Tào Tiểu Man đích thực là khắc tinh của hắn mà.
“Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Hắn chỉ có thể giải thích như vậy.
“Con mẹ nó, ngươi thật sự có quan hệ với Phan Nhược Tình?”
Phản ứng của mập mạp rất là kịch liệt, hắn túm lấy bả vai Chu Lâm, kích động nói:
“Nhanh… chú mày… chú mày nhanh giới thiệu anh với Phan Nhược Tình, chú mày cũng biết anh là một fan bự của nàng ta rồi đúng không?”
“Ngươi không tức giận?”
Chu Lâm ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ngươi là huynh đệ tốt của ta. Hoa khôi đệ nhất của trường bị ngươi túm được, ta đây còn tự hào không kịp nữa là.”
Mập mạp hưng phấn hét lên.
Quả nhiên không hổ là hảo huynh đệ.
Chu Lâm cảm thấy xấu hổ ở trong lòng. Lúc trước hắn còn đang lo lắng Mập mạp sẽ liều mạng với hắn đây. Chỉ là, hắn thật sự không quen với Phan Nhược Tình a! Đây mới thật sự là một cái hiểu lầm a!
Mà lúc này, cả lớp đều ồ lên. Không nghĩ ra được bạn trai trong tin đồn của Phan Nhược Tình lại chính là Chu Lâm, tất cả đều há hốc mồm trợn mắt hết cả lên.
Sau đó tất cả nam sinh trong lớp quay sang nhìn Chu Lâm với một ánh mắt ghen tị và thù hận, rất là bất hảo.
“Náo nhiệt quá nhỉ?”
Đúng lúc này, Khang Chí Hiên mang theo thủ hạ tiến vào. Phòng học vốn đang còn huyên náo trong thoáng chốc liền an tĩnh trở lại, ánh mắt hắn đảo qua, không có một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Khang Chí Hiên cũng không phải là sinh viên trong lớp Chu Lâm, do có quan hệ với Tào Tiểu Mạn nên hắn là khách quen của cái lớp này.
Mà hắn ở trường tiếng xấu quá lớn, các bạn học của Chu Lâm căn bản không ai dám trêu chọc hắn.
Thấy vậy, Khang Chí Hiên đắc ý cười lớn.
“Hiên ca, anh tới rồi à?”
Tào Tiểu Mạn vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay Khang Chí Hiên, ngọt ngào nói.
Khang Chí Hiên hung hăng vỗ vào mông nàng một phát, sau đó liếc nhìn Chu Lâm, xấu xa nói:
“Sao vậy? Tên bọ chét này lại quấy rầy người nữa sao?”
“Ngươi mắng ai là bọ chét đấy? Có tin lão tử giết chết ngươi không?”
Mập mạp tức giận, đập bàn một cái, tính xông qua nhưng lại bị Chu Lâm kéo ngược lại.
“Mập mạp, ta không chấp nhặt với ngươi đó là cho ngươi mặt mũi, đừng có được nước lấn tới như vậy.”
“Dù sao ngươi cũng được xem như là Phú nhị đại ở cái đất Dương Bình này, thế mà lại kêu huynh gọi đệ với cái tên bọ chét này, ngươi không sợ mất thân phận sao?”
Khang Chí Hiên lạnh lùng nói với vẻ mặt u ám.
“Thân phận cái cục cứt, lão tử muốn cùng ai kết bạn, đó là quyền tự do của lão tử, quan hệ gì tới ngươi?”
Mập mạp mắng.
“Ta hôm nay không muốn chấp nhặt với ngươi, ta tới tìm hắn, ngươi tốt nhất tránh ra.”
Khang Chí Hiên giơ tay lên chỉ về phía Chu Lâm.
“Muốn đụng tới huynh đệ của ta sao? Trước tiên vượt qua ta đã.”
Mập mạp che chắn trước mặt Chu Lâm, quát to lên một tiếng.
“Được lắm. Vậy thì đánh cả hai cho ta, xem xem còn dám quấy rầy bạn gái của ta nữa không.”
“Nhớ kỹ, phải cướp bằng được điện thoại của Chu Lâm.”
Trong mắt Khang Chí Hiên loé ra hàn quang.
Hắn tối hôm qua bị tai nạn xe cộ, chiếc quần đang mặc bị rách một mảng lớn, lộ hết cả “quần chip” đang mặc ra, biến thành trò cười cho thiên hạ. Và điều khiến hắn không thể chịu đựng nổi chính là cái tên bọ chét này thế mà lại lấy ra điện thoại của mình chụp lấy chụp để hình ảnh xấu hổ kia của hắn, lại còn dám uy hiếp hắn nữa.
Từ lúc nào Khang Chí Hiên hắn bị người khác uy hiếp vậy?
Cho nên, sáng hôm sau hắn liền dẫn người qua đây bao vây Chu Lâm lại. Hắn không những muốn cướp lấy chiếc điện thoại kia mà còn muốn hung hăng dạy dỗ cho Chu Lâm một trận nữa.
“Đánh hắn.”
Mấy tên du côn lao tới, tiện tay cầm lấy chiếc ghế ngồi, phang về phía hai người Chu Lâm.
Thấy vậy, bạn học xung quanh vội vàng trốn sang một bên.
Đám du côn này đều là sinh viên bất hảo ở trong trường, bình thường thường hay đi theo Khang Chí Hiên bắt nạt người khác, căn bản không có xem trọng hai người Chu Lâm.
Bọn chúng cười “hố hố” xông lên. Cái tên xông lên đầu tiên vung cây ghế lên đánh về phía mập mạp, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Mập mạp nhiều mỡ, muốn tránh cũng tránh không kịp. Thấy vậy, Chu Lâm vội vàng kéo hắn về phía sau, sau đó tung cước, đá thẳng vào ngực tên côn đồ này.
Bành!
Tên côn đồ bị một cỗ lực lượng to lớn đánh tới, trực tiếp bị đạp bay đi, hung hăng té mạnh xuống chiếc bàn ở bên cạnh.
Mà lúc này, những tên côn đồ còn lại cũng lao tới.
Ánh mắt Chu Lâm loé lên một tia sáng lạnh lẽo, thân hình động, bắt đầu chủ động đánh ra, trực tiếp lao tới.
Những tên côn đồ kia chỉ cảm thấy một thân ảnh loé lên, sau đó là “Bành Bành Bành” vang dội không ngừng truyền tới, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết. Chỉ ít phút sau, toàn bộ đám côn đồ cắc ké đã nằm hết trên sàn rên rỉ.
Bọn chúng hoảng sợ nhìn Chu Lâm giống như thể nhìn thấy quái vật vậy.
Tốc độ của Chu Lâm quá nhanh, chỉ trong chốc lát trận chiến đã kết thúc.
Đám bạn học nhìn Chu Lâm mà không thể tin nổi. Trong mắt hiện ra một tia kính sợ.
“Con mẹ nó, Lâm tử, từ lúc nào ngươi biến thành trâu bò như vậy rồi?”
*Lâm tử: tên gọi thân mật của Chu Lâm.
Mập mạp dụi dụi con mắt, hưng phấn hét lên.
“Nhỏ thôi, nhỏ thôi.”
Chu Lâm hướng về hắn cười nhạt một tiếng, hai hàng lông mày cong lên, hiện ra sự tự tin.
Thấy vậy, Mập mạp giơ ngón giữa lên, “like” cho hắn 1 phát.
Lúc này, sắc mặt Khang Chí Hiên đã khó coi tới cực điểm. Toàn thân run rẩy không ngừng, cũng không biết là do hắn tức hay bị hành động của Chu Lâm hù doạ cho sợ nữa. Chỉ thấy hắn nhìn về phía Chu Lâm với một ánh mắt khủng hoảng.
Tào Tiểu Man cũng hoàn toàn ngốc trệ, hai mắt vô thần, miệng há to ra tới nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Ngươi muốn cướp điện thoại của ta sao?”
Chu Lâm đi tới trước mặt Khang Chí Hiên, chế nhạo nhìn hắn.
Sắc mặt Khang Chí Hiên biến đổi không ngừng, vội vàng nhận lỗi:
“Không có, không có, ta cũng chỉ là chơi đùa với ngươi một chút thôi. Ta đi trước, không quấy rầy các ngươi học nữa.”
Nói xong, hắn xoay người toan bỏ chạy.
“Ngươi cứ như vậy muốn đi?”
Chu Lâm chặn lại đường tẩu thoát của hắn, cười lạnh hỏi.
“Ngươi…. Ngươi muốn như thế nào?”
Khang Chí Hiên nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt hiện ra sự sợ hãi nói:
“Ta xin lỗi người mà, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta hết. Không phải ngươi thích Tào Tiểu Mạn sao? Từ hôm nay nàng là của ngươi, ta và nàng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!”
“Hiên ca, ngươi sao có thể làm như vậy được chứ?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt Tào Tiểu Mạn liền biến thành tái nhợt, không thể tin được nhìn hắn.
“Câm miệng. Nếu không phải do ngươi, ta hôm nay sao rơi vào tình cảnh này.”
Khang Chí Hiên miệng hùm gan sứa nói.
Tào Tiểu Mạn nghe thấy vậy mặt không chút máu.
Đối với trò hề của hai người này, Chu Lâm không có hứng thú, hắn nhìn Khang Chí Hiên, nói,
“Loại người như ngươi, nếu không để cho nhớ lâu một chú, thì sẽ không từ bỏ, nghĩ rằng ta là bùn nhão dễ nặn sao??”
Nói xong, hắn trực tiếp đạp một cước vào cái mông của Khang Chí Hiên làm cho hắn ngã chổng vó ra mặt đất.
Khang Chí Hiên đau quá kêu la thảm thiết.
“Thật sự tưởng rằng Tào Tiểu Mạn là bảo bối sao? Lâm tử có Phan Nhược Tình làm bạn gái, sao có thể thích loại gái hư hỏng giống như nàng ta được chứ?”
Mạp mạp nhổ một bãi nước miếng về phía Khang Chí Hiên, khinh thường nói.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Khang Chí Hiên mở to hai mắt ra nhìn giống như thể dính thuật định thân vậy. Ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất. đ
Phan Nhược Tình chính là nữ thần của hắn a! Hiện tại lại bị Chu Lâm túm được??? Vì quá ghen tị, suýt chút nữa hắn phun ra một ngụm máu.
Trước kia, Chu Lâm ở trong lớp là một tên bình thường hơn cả bình thường nữa, hầu như mọi người ai cũng xem thường hắn, cũng chỉ có Mập mạp là thật lòng với hắn. Hiện tại chỉ trong chớp mắt, không chỉ Phan Nhược Tình trở thành bạn gái của hắn, mà còn biến thành một người lợi hại như vậy, ngay tới cả Khang Chí Hiên cũng dám đánh.
Nhất thời, bạn học trong lớp cảm thấy Chu Lâm giống như biến thành một người thần bí vậy, trong mắt hiện ra sự kính sợ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận