Anh ấy nhìn tôi một lúc lâu, tay của tôi không tự giác được mà run rẩy, thì ra chờ đợi một câu trả lời cũng có thể làm cho con người ta sống không bằng chết.
Cuối cùng tôi không thể chờ được nữa, im lặng là câu trả lời tốt nhất, anh không nói, bản thân tôi cũng đã hiểu.
Đôi tay tôi buông thõng để trên giường, linh hồn cũng như bị rút ra, phảng phất chỉ còn cái xác không hồn, không có suy nghĩ, không có linh hồn, ngay cả đau khổ cũng không hiểu nổi nó ra sao.
Anh cầm chiếc khăn tắm quấn quanh người, xốc chắn đắp lên người tôi, rồi sau đó xoay người đi vào toilet
Nước mắt của tôi chảy xuống gối, sự đau khổ vả khuất nhục, trong một buổi tối tôi đều trải qua, tôi biết đây là tự làm tự chịu, không trách được ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không bao lâu, anh bưng nước trà ly đi đến trước giường, thanh âm dị thường khàn khàn gợi cảm, “Dậy uống nước.”
Thì ra không phải tắm rửa chuẩn bị rời đi, mà là đi đun nước cho tôi.
Thấy tôi không có phản ứng gì, anh đem cái ly đặt ở trên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn về phía tôi, vu vơ hỏi một câu, “Thời gian hành kinh của em vẫn giống như trước?”
Tôi thật thà gật đầu, anh ấy hỏi tôi cái này làm cái gì?
Sau đó nghe thấy anh nói, “Vậy là đúng kì nguy hiểm.”
Tim tôi tự nhiên thắt lại, thì ra sợ tôi mang thai sẽ quấn lấy anh, thì ra chúng tôi đều thay đổi, tôi thì càng ngày càng yêu anh, mà anh càng ngày càng thực tế.
Không đợi tôi mở miệng, anh ấy lại nói, “Như vậy thì tỉ lệ mang thai sẽ cao.” Cách một lớp chăn anh vỗ vỗ vào bụng tôi“Đêm qua anh nỗ lực như vậy, cái bụng này của em cũng đừng chịu thua kém.”
Tôi ngây người, trợn mắt nhìn anh ấy, tốt cuộc là có ý gì?
Hai tay anh chống lên tường, chậm rãi mà áp tôi, “Điền Điềm, năm nay em đã qua 30 rồi nhỉ? Sinh sớm một chút đối với em cũng tốt, anh không hi vọng mai sau khi đi họp phụ huynh cho con bạn học của nó lại gọi em là bà.”
Tôi không thể khống chế được nữa, không biết là cảm động hay là vui mằng hoặc cũng có lẽ là tức giận, cho nên đã giơ tay mà đánh anh.
Tôi biết anh ấy luôn có tôi, vẫn luôn là tôi.
Rốt cuộc tôi cũng có thể lớn tiếng mà khóc, bởi vì người đàn ông trước mắt này vẫn luôn ở đó, tôi khóc, có người đau lòng, có người mắng tôi.
Anh ấy không biết an ủi người khác, hơn nửa ngày mới nói một câu “Đừng khóc, người đều là của em, nên vui vẻ mới đúng.”
Tôi vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên.
“Lâm Mục, anh có hận em không?” Cho nên sau khi gặp lại mới giả vờ không quen biết, lại cố ý đem đứa trẻ ra lừa tôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi, cười nhẹ “Cũng từng hận, sau đó cũng chỉ có nhớ em thôi.”
“Thực xin lỗi.” Trước sau tôi vẫn nợ anh ấy một câu.
“Điền Điềm, hai chúng ta không ai thực sự có lỗi cả. Lúc đó chúng ta đều còn nhỏ, ai cũng gánh vác không nổi tương lai sau này. Để em định cư ở nước ngoài cũng không có khả năng, bởi vì bố mẹ em ở đó. Để chúng ta dọn ra ngoài, vậy càng không thể, anh không thể tồn tại dưới chế độ tư bản như vậy, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ chia tay.”
Mười năm sau rốt cuộc anh ấy cũng đã chịu nói với tôi sự thật.
Mười năm trước, chúng tôi thi lên đại học, cũng mới mười chín tuổi , tình yêu còn non nớt không đủ để chống đỡ chúng tôi đi đến cuối cùng, hiện thực quá mức tàn nhẫn.
Ở New York, có bố mẹ tôi, có nhà của tôi. Nhưng nếu như anh đến đó, trừ tôi ra anh ấy không còn cái gì nữa.
Anh ấy không biết Tiếng Anh, thành tích cũng rối tinh rối mù, quan trọng nhất là hoàn cảnh gia đình không thể cho phép anh ấy đi du học tại Mỹ.
Rốt cuộc lúc đó tôi vẫn còn trẻ, cảm thấy yêu sớm phải biết chiều chuộng, cho nên tình cảm càng ngày càng có vết nứt.
Lúc chia tay cũng rất đơn giản “Lâm Mục, chúng ta chia tay đi.” Chỉ có bảy chữ.
Lúc ấy anh đã tắt máy.
Không phải tôi chưa từng hối hận, mấy tháng sau tôi không phục bèn gọi vào số điện thoại của anh ấy, không nghĩ tới anh ấy còn tuyệt tình hơn tôi, “Điền Điềm, về sau đừng tìm anh nữa.”
Vì thế tình cảm 6 năm cứ vậy mà bị phá vỡ hoàn toàn.
Ngón tay cái anh miết miết mặt tôi “Điền Điềm, còn nhớ rõ năm đó sau khi em gọi lại cho anh không, anh có nói câu đó à?”
Đương nhiên nhớ rõ, trí nhớ của tôi rất tốt, đời này cũng không quên được, tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi, tôi nói chia tay, anh ấy lại quyết liệt như thế.
Tôi hơi hơi gật đầu, “Quên không được.”
“Thật ra vẫn còn một nửa nữa anh vẫn chưa nói.”
“Nói đi, em nghe. Sẽ không phải tuyên ngôn chia tay dài nhất lịch sửa chứ?”
Anh rầu rĩ bật cười, “Anh muốn nói rằng, về sau đừng tìm anh nữa, ở yên đó anh sẽ đến tìm em.”
Hôm nay tôi bị làm sao vậy, nước mắt giống như thác nước ồ ạt tuôn ra, khóc mãi không thể ngừng.
“Lúc trước sau khi chia tay, anh không có cảm thấy chuyện gì to tác, còn không phải là một người bạn gái thôi à, đâu phải anh tìm không được. Cho nên sau khi lên đại học, anh yêu đương với một cô hoa khôi, một tháng sau chia tay, sau đó lại yêu đương với hoa khôi bên Học viện Ngoại Ngữ, đại khái là ở bên nhau hai tháng đi, lại chia tay.”
Tầm mắt anh mơ hồ, bắt đầu im lặng, một lúc sau nhìn về phía tôi, “Nhưng bọn họ đều không phải em, anh đi đâu tìm ra một người bạn gái giống em đây”
Anh ấy chọc chọc vào đầu tôi, biểu cảm tức giận “em nói xem em tốt chỗ nào, có đôi khi một ngày đem sách của anh hất xuống đất hai, ba lần, không vui còn xé sách bài tập của anh, anh muốn dùng băng dính để dán lại, nói em hai câu, em còn tức giận, trực tiếp cào anh.”
Tôi vùi mặt lên vai anh, thì ra anh nhớ rất rõ, so với tôi còn rõ hơn.
“Nhưng mà Điền Điềm, anh không thể tìm ra cô gái nào giống em.”
Cho nên tôi là độc nhất vô nhị.
“Vậy tại sao đến bây giờ anh mới tìm em? Không sợ em sẽ chạy theo người khác à?” Tâm anh ấy cũng thật bình tĩnh, anh ấy chắc chắn đời này tôi sẽ không gả cho ai à?
“Anh có chân trong.” Anh đắc ý nói.
Tôi giật mình, “Chu Giai Minh?”
Anh cười, cười xấu xa.
À há, tôi đã nói rồi, vì sao ngần ấy năm Chu giai Minh giống như trúng tà luôn kè kè mà liên hệ với tôi. Sau đó mỗi lần Chu Giai Minh đi công tác tại New York đều mời tôi uống trà ăn cơm, mỗi tháng cậu ta phải đến hai lần, cho nên cuối cùng chúng tôi trực tiếp trở thành bạn thân
Tôi vỗ vỗ mặt anh “Thành thật khai báo, anh cho cậu ấy bao nhiêu tiền trả tiền nước?”
“Cho cậu ta đi du lịch, cậu ta còn dám đòi tiền nước?”
Tôi giật mình, ý gì vậy? “Chu Giai Minh làm cho anh?” Nhưng mà hôm qua cũng đâu thấy cậu ấy ở cửa hàng, chẳng lẽ nghỉ trước kì nghỉ đông?
“Ừ, cũng không phải, công ty là của anh và cậu ấy, còn có hai người bạn nữa cùng nhau thành lập, cổ phần của cậu ấy không nhiều như anh, chỉ số thông minh cũng không bằng anh, cho nên đến để nghe anh sai vặt.”
Chính tôi đến bây giờ cũng không biết Chu Giai Minh có công ti riêng, cậu ấy luôn nói bản thân làm cố vấn của công ti nào đó, cho nên thường xuyên đi New York, “Các anh mở là công ti gì?”
Anh không đáp hỏi lại, “Trước kia anh thích cái gì nhất?”
Tôi không chút chần chừ “Em.”
Anh bật cười “Khiêm tốn một chút không được sao? Ý anh là anh thích chơi cái gì nhất?”
Còn phải nói sao, tất nhiên là game online, cuối tuần chúng tôi đều cùng nhau chạy ra tiệm net, khi đó tiền tiêu vặt của tôi đều giành vào việc mua trang bị “Game online.”
“Điền Điềm, thứ anh thích từ trước đến nay chưa hề thay đổi, em và game.”
A, tôi còn trở thành thứ anh ấy thích, bhình như nghe cũng không có phản cảm “Cho nên, các anh kinh doanh game online?”
Anh mỉm cười gật đầu “Về sau em chơi game không cần dùng tiền, anh đưa trang bị cho em, có gmae mới sẽ để em chơi trước, em chơi xong mới bắt đầu công bố.”
“Cho nên mấy cái trò Chu Giai Minh cho em chơi, đều là các anh nghiên cứu ra?”
“Phải. Vừa lòng không?”
“Anh thật là hư, làm trò chơi cho em khiến em không có thời gian tìm bạn trai.”
“Bởi vì anh muốn chính là như vậy.”
Tôi khó hiểu hỏi “Vì sao không tìm em sớm?”
“Công ty vừa thành lập, không có nhiều tiền để thuê nhân viên, mọi chuyện đều phải tự làm, hơn nữa hai năm trước công ty cũng chưa có tên tuổi gì. lại nói, làm mấy cái game này, ở trong mắt người lớn đều không phải việc đàng hoàng, anh sợ bố mẹ em không chấp nhận anh, anh sợ em một lần nữa vì người nhà mà từ bỏ anh, cho nên anh vẫn luôn nỗ lực làm thật tốt, mấy tháng trước, công ty rốt cuộc cũng có thể hợp tác với công ty lớn ở nước ngoài, không phải anh kêu Chu Giai Minh tiết lộ cho em rồi à.”
Mắt tôi đọng lại chút nước “Lâm Mục, cho dù anh vẫn bán đậu rang, em cũng sẽ không ghét bỏ anh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em chỉ muốn cùng anh sống cuộc sống bình thường.”
“Chỉ là anh rất muốn, muốn cho em cuộc sống tốt nhất. Nhưng mà cửa hàng đậu rang kia vẫn tiếp tục bán, về sau em muốn ăn cũng không cần trả tiền.”
“Đứa trẻ hôm qua là ai?” Trong lòng tôi vẫn có chút nghi ngờ.
“Con trai của chị gái.”
“Vậy vì sao anh gọi là con trai? Chuyện mấu chốt như vậy anh ấy còn dõng dạc sảng khoái đáp.
“Đay là lời hứa của đàn ông, không thể báo cáo.”
Cmn, tưởng nói ra tôi nhất định sẽ nghe sao.
“Ngày mai nhà anh tổ chức ăn tất niên, bố mẹ anh nói đưa em về nhà.”
Tôi ôm chặt lấy anh, một câu cũng không nói.
Một đêm, chúng tôi đều không ngủ, cứ như vậy ôm nhau nói chuyện phiếm, mấy năm nay chúng tôi đều đã bỏ lỡ, tôi cũng không biết anh ấy có thêm những sở thích khác hay không. Nhưng may mắn là tôi không từ bỏ, anh ấy tốt như vậy, đáng giá để tôi chờ.
Ngày thứ hai, tôi ngủ tận đến hai giờ chiều. Sau khi tỉnh lại thấy hành lí của mình đều đã nằm trong rương, những thứ đó tôi đều để trên nền nhà, kí ức thời niên thiếu chắc là anh cũng thấy rồi.
“Rời giường, chúng ta về nhà.”
Tôi giật mình, “Về nhà anh?” Tôi còn chưa điều chỉnh tâm lí, như này là muốn con dâu tương lai để bộ mặt xấu như vậy đi gặp bố mẹ chồng?
“Về nhà em.”
“Có ý gì?”
“Đến rồi không phải sẽ biết à.”
Một giờ sau, tôi về đến ngôi nhà trước kia của mình ở trong tiểu khu, lúc ấy tiểu khu này chính là nơi tốt nhất thị trấn, nhà tôi ở chính là biệt thự riêng.
Một lần nữa đứng trước cửa biệt thự, lòng ngàn vạn thứ ngổn ngang, bây giờ là người ở vật đi, anh ấy ở đây, nhưng nhà tôi đã thay đổi rồi.
Từ trong nhà đi ra một dì khoảng tầm 50 tuổi, ăn mặc giản dị, tôi lễ phép gật đầu với dì ấy.
Dì ấy tươi cười “Lâm Mục, đến đấy à, đây là Điền Điềm?”
Lâm Mục giới thiệu với tôi “Đây là dì nhỏ họ hàng xa của anh, về hưu không có việc gì làm, thì ở chỗ này làm cơm cho anh, quét tước, dọn vệ sinh.”
“Chào dì nhỏ.” Lúc này tôi mới kịp phản ứng, thì ra nơi này Lâm Mục đã mua lại. Anh ấy muốn cho tôi một gia đình.
Lúc này, dù có đem toàn thế giới đều dọn đến trước mặt tôi, cũng không bằng căn nhà này, nơi này có thanh xuân của tôi, còn có rất nhiều kí ức lần đầu tiên của tôi và Lâm Mục.
Vào trong phòng, đồ vật được bài trí như cũ, ngay cả kiểu dáng và màu sắc ghế sô pha cũng không đổi, nhưng nhìn sơ qua thì đây là đồ mới.
Anh ôm lấy tôi từ sau lưng “Nơi này anh mua từ hai năm trước, rồi sửa sang lại một chút, dựa vào trí nhớ của anh mà sắp xếp, có phải so với trước kia không thay đổi đúng không?”
“Đã qua nhiều năm như vậy anh còn nhớ cả dáng vẻ sô pha nhà em cơ à?”
Anh ấy ghé sát và tai tôi “Nhiều kí ức tốt đẹp như vậy anh sao có thể quên được?”
Tôi cảm giác tai mình nóng lên.
Kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 3, khi đó bố mẹ tôi đều đi New York, toàn bộ kỳ nghỉ trong nhà chỉ có tôi và dì giúp việc, vì tiện hẹn hò, tôi đã để dì ấy nghỉ.
Cho nên hơn hai tháng, chúng tôi đều ở đây, nếm thử trái cấm tình yêu, giống như hai đứa trẻ non nớt, lưu luyến không rời.
Tôi lên lầy, bước vào căn phòng cũ, bên trong bày biện rất nhiều đồ của anh, nhưng bức ảnh trên tủ ở đầu giường, lại là tôi năm 19 tuổi.
“Anh ở đây?”
“Ừ, mỗi tháng anh đều từ Bắc Kinh về đây thăm ba mẹ, mỗi lần đều là ở đây.”
Tôi nhắc anh “Đem hành lí của anh đến đây đi.” Bên trong tuy rằng không có đồ tôi có thể dùng, nhưng mà để ở đây có thể khiến tôi an tâm hơn.
“Nơi đó có những đồ anh đã không cần, em thay anh giữ, yên tâm, em không bỏ lại được nơi này, 50 năm sau em trả lại cho anh.”
Như vậy, tạm thời gặp lại, không nhớ chuyện cũ. Ở chỗ Lâm tiên sinh những thứ này, sẽ không chịu ủy khuất.
Anh vỗ vỗ mặt tôi “Em nắm giữ quá khứ, anh gánh vác tương lai.”
Giờ phút này, sự cảm động không thể nào diễn tả thành lời, tôi duỗi tay ôm anh, thầm cảm thấy may mắn vì người đàn ông này luôn yêu tôi như lúc ban đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận