Dịch: Hoangforever
Vô biên vô tận sương mù dày dặc quay cuồng bên ngoài cửa sổ, giống như thể cả thế giới đều biến mất trong lớp sương mù này. Chỉ có ánh sáng bầu trời hỗn độn xuyên qua lớp sương mù chiếu vào trong căn phòng an tĩnh, duy trì một loại ánh sáng nửa tối nửa sáng.
Trong căn phòng đơn độc hơi lộn xộn, Chu Minh ngồi ở bên bàn làm việc. Trên bàn, những đồ vật lặt vặt gần như bị hắn đẩy sang một bên. Với hình dáng tiều tụy của Chu Minh đang múa bút thành văn:
“Ngày thứ bảy, tình huống không có bất kỳ sự thay đổi nào. Sương mù dày đặc bao trùm mọi thứ bên ngoài cửa sổ. Cửa sổ bị một lực lượng không tên phong tỏa….Cả căn phòng giống như bị thứ gì đó giống như “kim loại” bao bọc lại và ném vào trong một cái không gian dị thường …”
"Không có cách nào để giao tiếp với thế giới bên ngoài, cũng không có điện có nước, thế nhưng đèn điện vẫn lóe lên, máy tính vẫn có thể bật lên được —— mặc dù tôi đã rút nguồn điện của nó ra rồi…..”
Giống như có tiếng gió rất nhỏ chợt từ bên ngoài cửa sổ truyền vào, Chu Minh đang vùi đầu vào viết nhật ký đột nhiên ngẩng đầu lên, hai con mắt tiều tụy khẽ sáng lên, nhưng giây tiếp theo hắn liền nhận ra đó chỉ là ảo giác của hắn. Bên ngoài cửa sổ vẫn chỉ có một màn sương mù trắng xám dày đặc, một cái thế giới tĩnh mịch bao phủ lấy căn nhà bé nhỏ của hắn.
Ánh mắt của hắn quét qua bệ cửa sổ, thấy được chiếc cờ lê và chiếc búa bị vứt lại một cách bừa bãi - dấu vết của những lần hắn cố gắng rời khỏi căn phòng này trong vài ngày trước. Nhưng hiện tại những dụng cụ thô sơ cứng rắn kia nằm yên lặng ở nơi đó, giống như thể đang chế nhạo hắn đang còn ở trong một cục diện khốn quẫn.
Vài giây sau, vẻ mặt của Chu Minh lại bình tĩnh như cũ – mang theo sự bình tĩnh khác thường này, hắn lại một lần nữa cúi đầu xuống, hí hoáy viết vào cuốn sổ:
“Ta bị mắc kẹt rồi! Hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh khó khăn không có manh mối. Vài ngày trước, ta thậm chí còn thử phá vỡ nóc nhà, vách tường cùng với đó là sàn nhà, thế nhưng kể cả ta có dùng hết khí lực toàn thân cũng không thể nào lưu lại trên mặt tường một chút vết xước nào, căn phòng này giống như thể… một không gian được đúc ra từ kim loại vậy, không có lối thoát….”
“Trừ cánh cửa kia….”
"Nhưng tình huống bên ngoài cánh cửa đó ... lại càng không ổn."
Chu Minh lại một lần nữa dừng lại, hắn chậm rãi kiểm tra lại nét chữ vừa viết xong và giống như vô tình lật qua trang giấy, nhìn lại những dòng chữ hắn đã lưu lại trong những ngày qua – những ngôn từ bị kìm nén, lan man vô nghĩa, những nét bút nghuệch ngoạc bực bội, cùng với đó là những câu chuyện dở khóc dở cười được viết ra khi tinh thần hắn được buông lơi.
Hắn không biết mình viết xuống những thứ này có ý nghĩa gì không, không biết những dòng suy nghĩ lung tung này trong tương lai có ai đọc được không? Trên thực tế hắn thậm chí còn không phải là một người có thói quen viết nhật ký – dù sao thì hắn là một giáo viên cấp hai với thời gian rảnh rỗi khá là hạn chế, cho nên hắn cũng không có nhiều tinh lực dành cho việc này.
Nhưng hiện tại, bất kể hắn nguyện ý hay là không, hắn vẫn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Sau khi tỉnh lại, hắn bị vây ở căn phòng của hắn.
Ngoài cửa sổ là một lớp sương mù dày đặc mãi không tan. Sương mù dày đặc đến nỗi ngoài sương mù ra chả thấy gì cả. Cả thế giới giống như mất đi sự giao thoa giữa ngày và đêm. 24 giờ tất cả đều là ánh sáng hỗn độn lấp đầy căn phòng. Cửa sổ bị khóa, điện nước bị đứt quãng, không có tín hiệu điện thoại di động, kể cả khi bạn ở trong phòng làm ra động tĩnh gì đó lớn đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ai ở bên ngoài tới cứu viện bạn.
Giống như thể đây là một cơn ác mộng hoang đường vậy. Mọi thứ trong mộng đều vận động trái ngược lại với quy luật tự nhiên. Chu Minh cũng đã thử hết mọi biện pháp và hắn đã xác định được một điều: nơi này không có ảo giác, cũng không có cảnh trong mộng, có chăng thì cũng chỉ là một cái thế giới không hề bình thường, cùng với đó là hắn - tạm thời coi như là bình thường.
Hắn hít một hơi thật sâu, nơi cuối ánh nhìn là cánh cửa duy nhất của căn phòng.
Một cánh cửa gỗ màu trắng rẻ tiền bình thường. Trên đó là một cuốn lịch được ghim vào từ năm ngoái mà hắn quên thay và vẫn giữ lại cho đến tận bây giờ. Tay nắm cửa được đánh tới sáng bóng. Đệm chùi chân trước cửa có chút xiên vẹo.
Cánh cửa kia có thể mở ra được.
Nếu như căn phòng này đóng kín lại rồi từ từ biến đổi thì nó chẳng khác nào một cái lồng giam. Và điều xấu xa nhất của cái lồng giam này chính là nó để lại một cái cánh cửa tùy thời có thể mở ra được, thời thời khắc khắc dụ dỗ kẻ tù tội trong lồng giam mở cửa rời đi – nhưng phía đối diện của cánh cổng không phải là “bên ngoài” mà Chu Minh muốn đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận