Dịch: Hoangforever
Khuôn mặt đen cứng ngắc của cái đầu dê gỗ nhìn chằm chằm vào Duncan đang còn ngồi tại cái bàn hàng hải, trong con ngươi được chế tạo từ đá Hắc Diệu của nó giống như chảy xuôi ra một dòng ánh sáng quỷ dị - thật ra cái thứ đồ chơi này ngay từ đầu đã không có khả năng tạo ra bất kỳ biểu cảm, vẻ mặt nào cả. Nhưng Ducan có thể cảm nhận ra được từ trên vẻ mặt cứng nhắc của nó rõ ràng hiện lên một cái vẻ mặt mong đợi.
Mà thực ra đây cũng không phải là lần đầu tiên cái đầu dê bằng gỗ này thúc giục hắn “giương buồm ra khơi”. Mỗi một lần hắn tới đây, cái đầu dê bằng gỗ này đều thúc dục hắn như vậy.
Thậm chí hắn còn cảm thấy con thuyền này lúc nào cũng không ngừng thúc dục hắn chấm dứt cái việc trôi dạt trên biển này càng sớm càng tốt, nhanh chóng ra khơi để trở về đúng tuyến đường càng sớm càng tốt.
Nhưng Duncan lại im lặng. Trên khuôn mặt trời sinh uy nghi hiện tại của hắn lúc này giống như bị một tầng mây đen bao phủ. Trong sự trầm tư và im lặng, hắn rõ ràng ý thức được có hai cái vấn đề:
Thứ nhất, cả con thuyền này chỉ có một mình hắn. Mà kích thước của con thuyền này phải nói là to lớn tới mức phát rồ - một con thuyền chạy bằng buồm, chiều dài đầy đủ của con thuyền có cái tên là “Thất Hương Hào” này, Duncan sơ lược tính toán một chút ước chừng nó dài ít nhất cũng từ 150-200m. Mà để điều khiển một con tàu khổng lồ như thế này, ít nhất cũng cần phải hàng chục, thậm chí là hàng trăm thủy thủ có kinh nghiệm phong phú thì mới được. Một mình hắn, lái thế quái nào đây?
Thứ hai, sau khi loại bỏ các yếu tố chuyên môn vừa nêu trên, vẫn còn một vấn đề mấu chốt nữa cản trở cuộc hành trình trên biển của hắn – hắn không biết lái thuyền.
Duncan có chút lo lắng. Hắn cố gắng giả dụ ra nếu như mình ở trước mặt cái đầu dê quỷ dị om sòm kia thỉnh giáo kỹ thuật lái thuyền vậy chuyện gì sẽ xảy ra đây? Càng nghĩ hắn càng lo lắng hơn.
Thế nhưng, đầu dê kia cũng không biết thuyền trưởng của mình đang nghĩ cái gì, nó chẳng qua là hỏi:
“Thuyền trưởng, ngài có lo lắng gì sao? Nếu như ngài lo lắng về “Thất Hương Hào”, vậy thì ngài yên tâm đi, Thất Hương Hào vĩnh viễn đã làm xong mọi sự chuẩn bị cùng ngài đi tới tận cùng của cái thế giớ này. Hay là ngài lo lắng hôm nay khởi hành không có được thuận lợi? Ta có hiểu sơ sơ một chút bói toán, không biết ngài tin tưởng loại quẻ bói nào? Thiên tượng (1)? Huân hương (2)? Hay theo phương pháp thủy tinh, nhắc tới thủy tinh, ngài còn nhớ…”
Duncan cố gắng kéo căng các cơ trên khuôn mặt ra, vừa kìm hãm xung động muốn một trận quyết tử chiến với đầu dê trước mặt này, trầm giọng nói:
“Ta lên boong tàu quan sát tình huống trước đã – ngươi ở đây yên lặng chờ đợi ta.”
“Xin tuân theo ý nguyện của ngài – nhưng ta phải nhắc nhở ngài, Thất Hương Hào đã trôi dạt mù quáng một đoạn thời gian khá dài rồi, ngài cần phải kiểm soát nó để chuyến hành trình này trở lại đúng hướng của nó càng sớm càng tốt ..."
Đầu dê nói, sau đó là tiếng ma sát gỗ truyền đến, cuối cùng nó trở lại dáng vẻ ban đầu.
Trong nháy mắt, Duncan liền cảm thấy cả thế giới liền yên tĩnh trở lại.
Hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi. Âm hưởng trong não dần dần yên lặng trở lại. Sau đó hắn cầm khẩu súng lấy lửa trên bàn lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng thuyền trưởng.
Cái khẩu súng lấy lửa này nhìn qua có vẻ lâu đời và hắn tìm thấy được nó lúc hắn thăm dò trên con thuyền này, cùng với đó là một thanh kiếm một tay, hiện tại đang được giắt ngang hông của hắn. Hắn phải mang theo hai thứ này mới cảm thấy an toàn hơn khi di chuyển trên con tàu này.
Trong những ngày thăm dò vừa qua, hắn đã dành một khoảng thời gian dài để học sơ qua cách sử dụng hai món đồ này – mặc dù cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa có nhìn thấy qua bất kỳ sinh vật sống nào ở trên con tàu này ngoài trừ hắn ra.
Hoặc cũng có thể xem như là nó là “vật phẩm” cũng được.
Làn gió biển mang theo hơi mặn phả vào mặt làm cho tâm tình có chút bực bội của hắn vơi đi một chút. Duncan đi ra boong thuyền bên ngoài phòng thuyền trưởng, theo bản năng ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Mây đen dày đặc vẫn che kín bầu trời, không chỗ nào là không có. Không thấy mặt trăng, ngôi sao ở đâu trong màn sương mù dày đặc này, chỉ có ánh sáng bầu trời mờ mờ ảo ảo, đục ngầu che phủ mặt biển vô biên vô hạn.
Cảnh tượng này đã kéo dài từ rất lâu rồi. Trên thực tế kể từ khi Duncan tới con thuyền này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bầu trời có cảnh tượng như thế này – nó thậm chí còn khiến cho hắn tự hỏi rằng ở cái thế giới này ngay từ ban đầu, cái bầu trời này đã có lúc nào bình thường hay chưa? Hay là chưa bao giờ có? Cảnh mây mù dày đặc vĩnh viễn này có phải chỉ có ở vùng biển này hay không?
Duncan xoay người lại. Hắn thấy cánh cửa khoang thuyền trưởng lặng lẽ nằm ở nơi đó. Một dòng chữ nhỏ được khắc trên thanh xà ngang ở phía trên cánh cửa - một loại chữ nào đó mà hắn không có nhận ra và khi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên dòng chữ này, hàm nghĩa của nó trực tiếp rõ ràng hiện ra trong óc hắn:
“Cửa của Thất Hương giả.”
“Cửa của Thất Hương giả… Thất Hương Hào ư?”
Duncan nói thầm một câu, sau đó tự giễu nói,
“Con thuyền này cũng có một cái tên thú vị đấy.”
Sau đó hắn cất bước đi vòng qua phòng thuyền trưởng, đi men theo cầu thang ở mép boong lên boong ở phần đuôi tàu. Ở đó có một cái giàn giáo bằng gỗ, đây là đài quan sát, nơi con tàu có thể nhìn bao quát ra khu vực nơi xa.
Một bánh lái nặng nề màu đen nằm lặng yên ở nơi đó đang chờ người lái tàu tới lái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận