- Trang Chủ
- Xuyên không
- Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con (Dịch)
- Chương 62: Anh ở đây, em sẽ càng có cảm giác an toàn 2
Bây giờ đã vào mùa thu rồi, giữa trưa nhiệt độ rất cao, nhưng mà buổi sáng và buổi tối thì rất lạnh. Cô nhấc chăn nhung lông dê đắp cho ba anh em, đây là lúc cô xuống nông thôn, người trong nhà đã gửi cho cô, đồ gửi cùng còn có một chiếc chăn bông, nhưng đều là dành cho một người. Nếu dùng chăn nhung lông dê đắp thì đủ cho cô và mấy đứa nhỏ, nhưng cô không có đắp cho mình. Cô lại lấy ra một chiếc chăn bông từ trong tủ, ừm, cô muốn đắp chung chăn với anh Thâm nhà cô. Cô nằm xuống bên cạnh Tiểu Bảo, vị trí trống bên trái là dành cho Lý Thâm, cô còn trải xong chăn màn cho anh.
Lúc bế Nhị Bảo lên, cô không có cảm giác gì, cho tới giờ khắc này khi nằm xuống, khi chờ Lý Thâm tới đây, nhịp tim đập của cô bất giác tăng tốc.
"Thình thịch."
"Thình thịch."
Đêm khuya yên tĩnh thế này hết sức làm cho người ta hồi hộp.
Tóc Lý Thâm vốn rất ngắn, lau đại vài cái đã ráo, ôm chiếc mền đi ra ngoài.
Nhưng khi đến trước cửa phòng sát vách, anh lại do dự.
Mới vừa rồi anh thực sự không nghe lầm chứ? Cô thật sự bảo anh qua ngủ chung với cô?
Càng nghĩ càng hoài nghi vừa rồi là mình nghe nhầm rồi, anh quay đầu trở về phòng, đặt chăn lại vị trí cũ.
Không ôm chăn đi, nếu như là nghe nhầm, anh sẽ không cần lúng túng.
Cửa phòng cách vách không khóa, bên trong lóe lên ngọn đèn mờ mờ.
Lý Thâm đi vào, dưới ánh đèn, khung cảnh trong phòng rất sáng tỏ, ba đứa con trai của anh ngủ song song giống như ba bé heo con. Mà bên cạnh bọn nó, thì là một cô gái nhỏ nằm ngay ngắn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Bên cạnh cô, có một vị trí trống không…
Nhìn thấy anh tới đây, Thẩm Y Y ho nhẹ một tiếng, nén kích động trong lòng, mắt nhìn cửa ra vào, nhỏ giọng hỏi: "Đóng cửa chưa anh?"
Lý Thâm hoàn hồn, quay người đóng cửa.
Thẩm Y Y vỗ vỗ chỗ bên cạnh, tiếng nói như muỗi kêu, còn xen lẫn hờn dỗi nhè nhẹ: "Anh làm gì thế? Bước qua đây."
Ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Lý Thâm, thời cổ đại, yêu tinh hút máu tươi của người câu dẫn thư sinh vào kinh đi thi, vào đêm dài vắng người, có phải cũng hờn dỗi động lòng người, quốc sắc sinh hương hay không?
Có lẽ là đúng, nếu không thư sinh tốn mười năm học hành vất vả đáng lẽ sẽ không không có cốt khí, quỳ gối dưới váy yêu tinh như vậy.
Lý Thâm mấp máy môi, nghe theo cô, vén chăn lên giường, vừa muốn nằm xuống...
"Đợi một chút." Tiếng cô gái như chim oanh hát bỗng nhiên lên tiếng.
Lý Thâm dừng lại, nín thở.
Thẩm Y Y: "Trước tiên tắt đèn đã.”
Lý Thâm thở phào, ngồi dậy, tắt đi ngọn đèn yếu ớt, trong phòng chìm vào trong bóng tối.
Anh lò mò về giường lò, dẫm phải cái gì, nhận thấy là chân của cô, anh kinh ngạc, liền hỏi: "Có đau không em?"
"Không đau!" Thẩm Y Y nói, còn nhích Tiểu Bảo sang một tí, hỏi: "Có thể nằm xuống đúng không?"
Lý Thâm nghe giọng cô như thường, yên tâm lại, tâm trạng vốn đang hoài nghi, hoang mang đã hòa hoãn không ít, thấp giọng nói: "Có thể."
Anh thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, mùi thơm ngát như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, chọc người nảy sinh suy nghĩ vẩn vơ.
Không chỉ Lý Thâm, Thẩm Y Y cũng thế.
Hơi thở đàn ông trưởng thành xộc vào mũi, hormone rục rịch, cô không tự chủ được xê dịch sang bên Tiểu Bảo
Hai người đều ăn ý không nói gì thêm, nằm chung chăn, không dám nhúc nhích thêm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận