Không có nơi nào để đi, không có đồng xu dính túi, Lâm Đại Nữu vừa hay nghe nói Trần Cường ở thôn Thanh Thủy cách vách muốn cưới vợ, dẫn con trai đi tới ngay trong đêm.
Nói mình không cần sính lễ, chỉ cần Trần Cường chịu tiếp nhận Vượng Tài, cô ấy sẽ gả cho anh ấy, chăm sóc mẹ của anh ấy.
Thế là hai người gắn kết với nhau, kết hôn.
Lâm Đại Nữu cũng nhìn ra sự chần chừ của Thẩm Y Y, vội nói: “Chị dâu, chị gọi em là Đại Nữu là được, hoặc gọi em mẹ Vượng Tài cũng được, người khác đều gọi em như vậy.”
“Đại Nữu.” Thẩm Y Y mỉm cười: “Cô cũng có thể gọi tôi là Y Y.”
“Được.” Lâm Đại Nữu cười, có chút gò bó.
Thời gian cô ấy gả cho Trần Cường rất ngắn, cũng từng gặp Thẩm Y Y mấy lần, nhưng chưa từng tiếp xúc, nhưng từ trong miệng Trần Cường và người trong thôn, Thẩm Y Y này là người ngạo mạn.
Tuy nhiên, trông không giống chút nào.
Thẩm Y Y nhất thời có hơi hoài nghi, là cô trông quá hung dữ sao?
Để không dọa người ta, cô chỉ có thể cố gắng cười ôn hòa một chút.
Quả nhiên, thấy cô cười hiền lành, Lâm Đại Nữu cũng thoải mái không ít, mời nói: “Vào nhà ngồi một lúc nhé? Chị là tới tìm Cường Tử sao? Anh ấy không có nhà, đi làm rồi.”
“Tôi tới tìm cô.” Thẩm Y Y theo bước chân của cô ấy đi vào: “Tôi nghe nói cô thêu thùa rất giỏi, bèn muốn tới thỉnh giáo cô một chút.”
Tài thêu thùa của Lâm Đại Nữu khá nổi tiếng, lúc đầu cô ấy không cần sính lễ, Trần Cường bèn mua cho cô ấy một chiếc máy may, do vậy nhà họ Trần trở thành một trong những gia đình ít ỏi có máy may trong thôn Thanh Thủy.
Lâm Đại Nữu đã hiểu, nhìn túi kẹo sữa Đại bạch thỏ do Nhị Bảo lần nữa nhét vào trong lòng Vượng Tài: “Vậy cũng không cần mang thứ đắt đỏ như vậy tới, chị cũng quá khách sáo rồi.”
“Ở đây còn có một cân đường đỏ.” Thẩm Y Y đưa đường đỏ trong tay cho Lâm Đại Nữu: “Cũng không hoàn toàn là vì chuyện này, trước đây tôi không để tâm tới ba đứa nhỏ, làm phiền các người chăm sóc rồi.”
“Chúng em cũng không chăm sóc gì.” Lâm Đại Nữu hơi ngại, nếu nói chăm sóc nhiều thật ra thật sự không có, chẳng qua là có lúc thấy Lý Thâm không rảnh chăm bọn trẻ, gọi chúng tới nhà ăn vài bát cháo.
Lâm Đại Nữu trả đồ lại: “Chị cầm về đi, anh Thâm cũng thường chiếu cố Cường Tử nhà em, phiếu công nghiệp của máy may nhà em còn là anh Thâm cho chúng em, nếu chị muốn dùng, trực tiếp lấy về dùng đều được.”
“Anh Thâm tôi như thế, chưa biết chừng là ai chiếu cố ai, tiền của máy may cũng là do các người tự bỏ ra.” Thẩm Y Y khách sáo cười: “Mặc kệ như thế nào, những thứ này cô vẫn nên nhận đi, chỉ là chút tâm ý nhỏ, trừ phi cô không muốn dạy tôi.”
Thẩm Y Y lại nhìn cái bụng vểnh cao của cô ấy: “Hơn nữa cô sắp sinh rồi nhỉ? Tới lúc đó đã là mùa đông, cầm đường đỏ này, tới khi đó uống một chút còn có thể ấm người.”
Hiển nhiên câu nói này đã động tới Lâm Đại Nữu, do dự một chút, cô ấy vẫn đồng ý: ‘Thật sự cảm ơn chị.”
Vượng Tài vui vẻ.
Thẩm Y Y bảo Đại Bảo Nhị Bảo và Vượng Tài ra ngoài chơi, Tiểu Bảo muốn đi theo, Thẩm Y Y chỉ có thể cho cậu bé đi, dặn dò Đại Bảo Nhị Bảo: “Nhớ trông em trai một chút.”
Lâm Đại Nữu ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không nói gì, chuyển chủ đề nói: “Chị muốn may đồ cho ba đứa nhỏ sao?”
“Không phải, tôi muốn may đồ cho anh Thâm nhà tôi.” Thẩm Y Y đang chỉnh lại vải và chỉ, đầu cũng không quay lại nói, hoàn toàn không chú ý tới nét mặt như thấy quỷ của Lâm Đại Nữu sau khi cô dứt lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận