Dịch: Hoangforever
“Lộ Bình, Lộ Bình, nhanh dậy đi học.”
“Cho ngủ thêm 5 phút nữa đi.”
“Dậy, dậy nhanh cho ta.”
Soạt!
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người Lộ Bình.
“A...a.a.a.a.a.a.!!!”
Một tiếng kêu thất thanh vang vọng tận trời xanh, hoàn toàn đánh tan đi cơn buồn ngủ của Lộ Bình.
Sau đó Tô Đường đóng sầm cửa lại, hét lên:
“Anh khỏa thân ngủ làm gì vậy??”
“Ngủ mà cũng phải mặc quần áo sao??”
Lộ Bình lẩm bẩm nói, cuối cùng hắn cũng phải dậy. Hắn vừa dậy, gian phòng nhỏ nhất thời trở nên chật chội hơn.
Sau đó hắn thản nhiên lấy quần áo ở đầu giường mặc vào, rồi nhìn cánh cửa bị Tô Đường tức giận đạp nát kia.
Cọt kẹt.... Cọt kẹt....
Cánh cửa lắc lư, run rẩy như muốn rơi tới nơi rồi.
Lộc Bình nhắm hai mắt lại không nỡ nhìn nó.
Rầm.....
Cuối cùng, cánh cửa không chịu được, nhất thời rơi ra, rơi "rầm" xuống mặt đất.
“Thật là một cô nàng bạo lực.”
Lộc Bình cảm thán nói.
Nhưng hắn căn bản không có để ý tới cánh cửa kia mà lấy áo khoắc vắt lên vai, cởi trần, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rạng rỡ. Bên ngoài cửa sổ là một vườn hoa. Từng đóa hoa tỏa ra hương thơm thơm ngát.
Lộc Bình đi trong hương thơm này, hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng hai mắt phát sáng.
“Đúng nó rồi!”
Lộc Bình vui vẻ bước tới, cúi người nhặt lấy vòi nước tưới cây. Sau đó không khác khí phụt nước lên người.
Nước lạnh được dẫn từ cái hồ trên núi Băng Lương làm cho Lộ Bình khoai khoái, thoải mái, đánh tan đi cơn buồn ngủ cuối cùng. Sau khi rửa mặt xong bằng cách này, Lộ Bình tiện tay ném vòi nước sang một bên.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên, nhắm thẳng vào lỗ tai hắn mà tra tấn.
“Lộ Bình....Bình!!!!”
Đại sư nghề làm vườn Mạc Sâm, người phụ trách 22 khu vườn hoa của học viện Trích Phong tức giận hét lên.
“A! Thì ra là Mạc lão sư, chào buổi sáng!”
Lộ Bình dường như không để ý tới sự tức giận của Mạc lão sư, ung dung chào hỏi.
“Hoa súng của ta... hoa súng của ta!!!”
Mạc Sâm gào thét lên.
Lục phách gồm có 17 trọng thiên.
Một cường giả sau khi quán thông xuống một phách, thả sát ý của mình ra thì ngay tới cả côn trùng trong vườn hoa cũng cảm nhận được. Ngay lập tức cánh rừng phía sau, chim chóc cảm nhận được cỗ sát khí này bay loạn hết cả lên.
Thế nhưng Lộ Bình lại không cảm nhận thấy được, hắn hiện ra dáng vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
“Ở đâu?”
“Ở dưới chân ngươi....”
“A???”
Lộ Bình rời bàn chân đi, quả nhiên liền nhìn thấy một đóa hoa súng vừa mới chớm nở bị hắn dẫm chân lên.
Loài hoa súng này vốn là một loại hoa quý, không dễ gì cấy được từ dưới nước lên cạn. Hiện tại nó đã bị Lộ Binh dẫm lên và biến thành một bông hoa bẹp lép.
“Cút ra đây cho ta.”
Mạc Sâm nhìn bông hoa bẹp lép như cọng tép mà cảm thấy đau lòng không thôi. Hắn ngay tới cả tức giận cũng chẳng buồn quan tâm mà nhanh chóng vọt vào, cẩn thận kiểm tra xem nó có bị làm sao không!!
“Nó không sao chứ?”
Lộ Bình ngồi chổm hổm ngắm nhìn Mạc Sâm xem xét, hỏi một câu.
“Cút hoặc là chết!!!”
Mạc Sâm tức giận nói.
“Được rồi!! Ta đi, ta đi.”
Lộc Bình vội vàng lui ra ngoài.
Trên con đường lớn rợp bóng cây của học viện Trích Phong nổi tiếng, Lộ Bình nhìn thấy Tô Đường đang tức giận đi tới. Hắn liền giơ tay vẫy vẫy tính bắt chuyện với nàng.
“Ngươi....”
Tô Đường sửng sốt.
Nàng thật sự không hiểu tại sao Lộ Bình có thể xuất hiện ở nơi này được, mặc dù nàng đi trước hắn. Thế nhưng khi ánh mắt nàng chuyển hướng sang căn phòng nhỏ bên kia, nàng liền nhìn thấy lão sư Mạc Sâm đang vểnh cái mông của mình lên cắm cúi đào đất vô cùng đáng thương, nhất thời nàng liền hiểu được.
Nàng hung hăng trợn mắt lên nhìn hắn một cái. Sau đó vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh lão sư Mạc Sâm.
“Lão sư Mạc Sâm, hắn không phải cố tình, em có thể giúp gì cho lão sư được không?”
Mạc Sâm đứng dậy, chẳng buồn phủi đít mà thở dài ra một cái.
Cũng may rễ cây hoa súng không có việc gì, làm cho lửa giận của hắn tiêu tan đi hơn phân nửa.
Dù sao thì loại chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp. Hắn quả thật có chút chết lặng. Lần này nếu như không phải cây hoa súng trân quý kia của hắn bị dẫm, có lẽ hắn ngay tới cả khí lực nổi giận cũng không có.
Lộ Bình đi qua vườn hoa, dẫm hư hoa cỏ cũng không phải chỉ có mình cây hoa súng. Thế nhưng đối với mấy loài hoa kia mà nói, Mạc Sâm quả thật không có quan tâm cho lắm.
Mà đối với sự giải thích của Tô Đường, Mạc Sâm càng cảm thấy bất lực hơn.
Cái tên tiểu tử thúi kia, hắn đương nhiên không phải cố tình.Hắn ngay từ đầu hoàn toàn chưa từng có để ý tới chứ nói chi tới cố tình hay cố ý chứ??
Cũng chỉ tội cho đứa bé Tô Đường ngoan ngoãn này, chung quy lại bị bùn bẩn dính lên người sau khi dọn dẹp giúp hắn.
Thật không đáng a!
Mạc Sâm cảm thấy đau lòng thay cho Tô Đường. Không chỉ có hắn, ngay tới cả từ trên xuống dưới học viện Trích Phong, ai cũng cảm thấy thương thay cho Tô Đường. Ngoài trừ đám người ghen tỵ với nàng, mới cảm thấy vui mừng khi nàng gặp họa do Lộ Bình gây ra. Nếu như không có Lộ Bình, nếu như Tô Đường có thể chuyên tâm tu luyện hơn, dựa vào tư chất của nàng, cảnh giới nàng lúc này đã....
Hử??
Cảnh giới??
Vừa nghĩ tới điểm này, Mạc Sâm loáng thoáng nhận ra điều gì đó.
Hắn vừa mới quán thông hồn phách, cho nên hiện tại lực lượng hồn phách vẫn đang còn lưu chuyển. Đột nhiên hai con mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng.
“Lục trọng thiên?? Lực lượng hồn phách Lục trọng thiên!! Lực lượng hồn phách của người đã đột phá tới Lục trọng thiên??”
Mạc Sâm gần như nói không liền mạch.
Lục trọng thiên, đây là đỉnh cao tu luyện đan phách a!!
Tô Đường hiện tại mới có 15 tuổi, tiến vào học viện Trích Phong xong mới bắt đầu tu luyện, cũng mới chỉ được có 3 năm chứ mấy. Thế nhưng hiện tại nàng đã đem Lực lượng hồn phách tu luyện tới Lục trọng thiên. Chuyện này ở trong lịch sử học viện Trích Phong mà nói quả thật chính là độc nhất vô nhị.
Về phần Mạc Sâm hắn, hắn đạt tới cảnh giới Lục Trọng Thiên từ trước tới sau mất khoảng 7 năm thời gian. Thành tựu này so với nhiều người mà nói đã rất là ưu tú rồi, cũng đủ khiến cho hắn phải kiêu ngạo rồi. Thế nhưng khi so sánh với Tô Đường mà nói, hắn còn kém nàng gấp đôi. Hơn nữa hắn còn nhớ là, nàng tu luyện cũng không có được chuyên tâm cho lắm a, liên tục bị Lộ Bình quấy nhiễu.
“Giỏi lắm! Giỏi lắm! Lực lượng hồn phách Lục trọng thiên, ngươi lại có thể nhanh như vậy đạt được!”
Sau khi nhìn thấy Tô Đường gật đầu xác nhận, Mạc Sâm cuối cùng cũng trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Lúc này, hắn đột nhiên hạ một quyết tâm, tư chất tài năng xuất sắc như thế này, không thể cứ để như vậy hao phí được.
“Tô Đường, trả lời ta một vấn đề được không ?”
Vẻ mặt Mạc Sâm đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Vâng!”
Tô Đường nhìn thấy vẻ mặt lão sư Mạc Sâm có chút kỳ quái, thế nhưng nàng cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Nếu như có một ngày, phụ thân và mẫu thân con đồng thời rơi xuống nước và con chỉ có thể cứu một người, vậy con cứu ai?”
Mạc Sâm hỏi.
Tô Đường sửng sốt.
“Ta biết con là cô nhi, đây chỉ là giả thiết thôi.”
Mạc Sâm nói.
“Nhưng câu hỏi này...”
“Câu hỏi này có phải rất là ngớ ngẩn đúng không?”
Mạc Sâm nói, ánh mắt của hắn đảo qua, cố tình nhìn về phía Lộ Bình đang đi bên đường.
“Nhưng em đã nghĩ tới chuyện này bao giờ chưa?? Cuộc sống của chúng ta có những lúc không có cách nào tránh được những lựa chọn tàn khốc như vậy, em không có đường lui và em không thể bỏ qua nó được. Do dự hoặc lập lờ nước đôi chỉ mang tới kết quả càng thêm bất hạnh hơn thôi.”
Tô Đường trầm mặc.
Nàng đã hiểu tại sao lão sư Mạc Sâm lại hỏi nàng vấn đề này rồi.
Vứt bỏ rất tàn khốc, nhưng nhất định phải làm.
Tô Đường biết Mạc Sâm đang nói bóng nói gió điều gì.
Từ lúc nàng tiến vào học viên Trích Phong tới nay cũng đã được 3 năm nay rồi, từ đạo sư (2), cho tới đồng học (3), có rất nhiều người khuyên nàng rời xa Lộ Bình. Bởi vì Lộ Bình là một người cà chớn, rất là hỗn láo. Tô Đường thông minh xuất chúng như vậy, quấn lấy Lộ Bình chỉ làm nàng càng thêm thiệt thân mà thôi.
(2) đạo sư : người hướng dẫn
(3) đồng học: bạn cùng học
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đã nhầm!
Hơn nữa, cho dù mọi người có nghĩ như vậy thế nhưng nàng tuyệt đối sẽ không có vì tiền đồ của mình mà bỏ rơi Lộ Bình. Ở điểm này, Tô Đường không có một chút nào gọi là do dự.
“Cuộc sống của các người, từ lúc tiến vào học viện Trích Phong kia, chắc chắn đã đi theo hai con đường khác nhau rồi.”
Mạc Sâm nói tiếp.
Hắn cũng không có nhỏ giọng nói mà còn cố tình nói to ra để cho Lộ Bình ở phía xa xa có thể nghe được.
Hắn biết tình cảm giữa hai người Tô Đường và Lộ Bình rất tốt. Hai người đều là cô nhi, từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau. Và họ chính là 2 đứa bé mà 3 năm trước viện trưởng đã ra ngoài mang họ về học viện.
Toàn bộ đại lục có hơn 400 tòa học viện.
Mỗi một tòa học viện đều là một cơ sở đào tạo có khả năng thay đổi cuộc đời của một con người. Bản thân mỗi tòa học viện đều có cơ chế tuyển chọn vô cùng khắc khe. Người nào có cơ hội vào trường đều sẽ vô cùng chăm chỉ luyện tập, cho dù thành tích cuối cùng không cao thế nhưng cũng có thể khiến cho cuộc đời của mình bước lên một tầm cao mới. Thế nhưng, Lộ Bình lại khác. Hắn là một trường hợp ngoại lệ. Hắn ta nhập viện 3 năm và trượt hai kỳ thi định kỳ hằng năm. Hai năm liền lưu ban. Hiện tại vẫn chỉ là sinh viên năm nhất. Theo quy định của học viện Trích Phong, những sinh viên không đạt ba kỳ thi hàng năm sẽ bị đuổi khỏi trường.
Phải nói rằng nội quy của học viên Trích Phong vô cùng khoan dung và nhân từ. Đổi lại nếu như là bất kỳ học viện nào đó có nội quy nghiêm khắc mà nói, cái tên gia hỏa Lộ Bình này có lẽ đã trong vòng 1 tháng bị đuổi ra khỏi trường rồi.
Kỳ thi năm thứ 3 cũng sắp tới gần rồi. Mạc Sâm quán thông lực lượng hồn phách vào hai mắt liền có thể kiểm tra được lực lượng hồn phách (phách lực) của người khác. Và hắn đã dùng đôi mắt này lên người Lộ Bình, thế nhưng không có nhìn thấy bất kỳ tia hi vọng nào cho thấy cái tên gia hỏa này có thể vượt qua được kỳ thi thứ 3.
Lộ Bình chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi học viện, còn Tô Đường thì sao?
Trực giác mách bảo Mạc Sâm một cái đáp án là. Nếu như Tô Đường lựa chọn việc vứt bỏ tàn nhẫn kia như lời hắn nói, Vậy thứ nàng vứt bỏ cũng không phải là Lộ Bình. Mạc Sâm có thể nhìn ra được sự kiên quyết của nàng.
Điều này càng làm cho hắn càng thêm tán thưởng Tô Đường hơn.
Mặc dù Tô Đường rời bỏ Lộ Bình đó là kết quả mà hắn mong muốn được nhìn thấy nhất. Thế nhưng nếu như Tô Đường lựa chọn như vậy, hắn quả thật có chút thất vọng.
Mà hiện tại, từ trên người Tô Đường hắn nhìn ra được nàng không chỉ có thiên phú và sự cố gắng mà hơn nữa còn có phẩm chất tốt đẹp nữa.
Tất cả điều này, hắn hi vọng Lộ Bình có thể nhìn ra được. Hắn hy vọng Lộ Bình có thể hiểu được Tô Đường đã hi sinh cho hắn nhiều như thế nào, hi vọng Lộ Bình có thể nghĩ sâu xa hơn, biết nên phải chọn như thế nào là tốt nhất cho Tô Đường.
Mạc Sâm xoay người, nhìn Lộ Bình đang đi dưới hàng cây.
Lúc này, Tô Đường mới ý thức được những lời lão sư Mạc Sâm vừa nói với nàng là để cho Lộ Bình nghe. Nàng liền mỉm cười, núp ở phía sau Mạc Sâm, len lén làm ra mặt quỷ trêu ghẹo Lộ Bình ở phía bên kia đường.
“Ừ!”
Lộ Bình mạnh mẽ gật đầu,
“Lão sư Mạc Sâm dạy chí phải. Tô Đường, bạn đã nghe rõ chưa? Bạn cần phải tiếp tục cố gắng, chăm chỉ hơn nữa. Chỉ có như vậy, khi bạn gặp phải sự lựa chọn tàn nhẫn ngu ngốc như thế này, mới có thể đưa ra lựa chọn hoàn mỹ nhất, bất kể là thứ gì, tuyệt đối không có được bỏ qua!”
Nghe thấy vậy, trong nháy mắt vẻ mặt Mạc Sâm liền lạnh như băng.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia của Lộ Bình mà cảm thấy không khác gì ma quỷ vậy.
Hắn quả thật sai lầm rồi!!
Hắn thật quá ảo tưởng khi nghĩ về tính cách của Lộ Bình.
Cái tên điên không biết xấu hổ này, suốt 3 năm qua liên tục làm liên lụy tới Tô Đường, chỉ biết nhận mà không biết cho, hắn đã hạ quyết tâm, sống chết gì cũng phải cuốn lấy bằng được Tô Đường!!
Hắn đem hi vọng mới vừa được nhen nhóm của mình với Tô Đường nhanh chóng dập tắt đi. Hắn chính là một con ký sinh trùng, một tên quỷ hút máu, hèn hạ bỉ ổi, vô liêm sỉ.
Sát ý!
Lần này, Mạc Sâm thực sự nổi lên sát ý.
Cái tên đáng khinh này thật sự nghĩ rằng không có ai làm gì được hắn sao??? Chẳng qua chỉ là vì mọi người vẫn luôn nuôi hi vọng đối với hắn.
Thế nhưng hiện tại Mạc Sâm cảm thấy , cái nội quy nhân từ của học viện Trích Phong rơi lên người này mà nói quả thật chính là một sự lãng phí. Cái tên cặn bã như thế này, hắn căn bản không xứng đáng, không nhất thiết giữ lại.
Sát ý hơi lộ ra liền biến mất.
Lần này, đám côn trùng, chim chóc cũng không có bị kinh động.
Bời vì lần này... Mạc Sâm đã thật sự hạ quyết tâm.
Và hắn chẳng qua cũng chỉ là phát tiết ra một chút tức giận mà thôi. Hắn cũng không có dự tính ngay lập tức động thủ.
Vì Tô Đường, hắn hạ quyết tâm phải cho cái tên Lộ Bình này chết không được tử tế.
“Được rồi. Các ngươi đi đi.”
Mạc Sâm khoát tay, ý bảo hai người rời đi.
“Lão sư Mạc Sâm, lối đi từ cửa sổ sang bên này...”
Tô Đường vừa nhắc tới chuyện này.
“Chuyện này chờ hắn có thể thông qua được thi học kỳ lần này không đã rồi nói sau.”
Mạc Sâm nói.
“Vâng! Vậy cám ơn lão sư Mạc Sâm.”
Tô Đường cao hứng chạy ra khỏi vườn hoa.
Mạc Sâm nhìn nàng và Lộ Bình dần dần đi xa, xoay người lại, nhìn cây hoa súng bị giẫm bép lép dưới mặt đất, vung chỉ lên, nụ hoa liền đứt khỏi cuống hoa, chỉ còn lại một vết cắt rất ngọt. \
Mủ cây màu đỏ chảy ra như lửa, giống như máu tưới, thấm dần xuống mặt đất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận