Dịch: Hoangforever
Thời điểm nhóm người Âu Dương Sóc đi xuyên qua cổng thôn, người dân trong thôn mắt lớn mắt nhỏ nhìn đám dã trư nhỏ trong lồng.
Cái đám dã trư nhỏ này cũng mới sinh ra được hơn có nửa tháng. Bọn nó có bộ lông màu vàng ươm. Trên lưng còn có mấy đường sọc đen, nhìn rất là đáng yêu. Lúc trên đường trở về, Âu Dương Sóc có kiểm tra qua thuộc tính của bọn nó.
【 Dã trư nhỏ biến dị】: đây là con của Dã Trư Vương và Dã Trư mẹ sinh ra, khả năng thích ứng với hoàn cảnh tốt. Thịt rất ngon, chu kỳ trưởng thành là 3 tháng.
Trước khi trở về thôn, Âu Dương Sóc có sai Triệu Đắc Vương làm mấy cái chuồng heo sẵn sàng rồi. Chuồng heo được xây đằng sau nhà ăn, rất tiện cho việc cho heo ăn.
Nó được phần làm 2 gian, gian trong và gian ngoài. Gian trong là nơi heo ăn ngủ nghỉ, dài 3.5 m, rộng 2.5 m. Gian ngoài là nơi heo vận động, phơi nắng và uống nước. Nơi heo uống nước là một cái rãnh dài.
Diện tích gian ngoài rộng hơn gian trong gấp 1.5 lần. Gian ngoài còn được trải cỏ khô, thuận tiện cho việc vệ sinh và giữ không gian khô ráo.
Lúc Âu Dương Sóc và dân binh khiêng heo chở về chuồng heo, Thôi Ánh Dữu và Triệu Đắc Vượng đã đứng đợi sẵn ở chuồng heo từ lâu. Đằng sau hai người bọn họ là một vị hán tử trung niên tầm 30 tuổi. Hắn có khuôn mặt trung thực, nhìn khá là dè dặt. Qua giới thiệu của Ánh Dữu, hán tử này có tên là Chu Bảo Tài, ở trong thôn hắn nổi danh là một tay chăn nuôi heo giỏi. Lần này hắn được Thôi Ánh Dữu chọn trúng, chịu trách nhiệm thuần dưỡng Dã Trư.
Đối với sự lựa chọn của Thôi Ánh Dữu, Âu Dương Sóc vẫn luôn là rất tin tưởng. Hắn đem 《sách kỹ thuật thuần dưỡng Dã Trư 》 giao lại cho Chu Bảo Tài, ấm áp nói:
"Chu sư phụ, cuốn sách thuần dưỡng Dã Trư này ta giao lại cho ông. Hi vọng ông có thể chăm sóc cho bọn chúng thật tốt, vì lãnh địa tạo ra một giống heo thật tốt. Chăn nuôi heo là một sản nghiệp quan trọng hạng nhất của lãnh địa. Vào thời điểm thích hợp, ta sẽ mở rộng mô hình chăn nuôi này, thành lập một khu chăn nuôi heo. Tới lúc đó hi vọng, đội trưởng khu chăn nuôi heo sẽ do Chu sư phụ đảm nhiệm."
Thấy lãnh chúa đại nhân hiền hòa như vậy, Chu Bảo Tài không còn dè dặt như lúc trước nữa. Mà tự tin nói:
"Xin đại nhân an tâm. Cái khác không nói, riêng về kỹ thuật chăn nuôi heo, tôi có một chút tâm đắc. Nhìn đám dã trư con lớn lên khỏe mạnh như thế này, rõ ràng bọn nó là một hạt giống tốt. Tôi có lòng tin mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ đại nhân giao phó."
Âu Dương Sóc sau khi thảo luận chăn nuôi heo với Chu Bảo Tài xong, quay sang dặn dò Ánh Dữu một chút, cuối cùng trở về phòng làm việc của mình. Vừa mới ngồi xuống, Cố Tu Văn đã bước vào. Âu Dương Sóc bảo hắn ngồi xuống, hỏi có chuyện gì?
Cố Tu Văn dứt khoát nói:
"Đại nhân, hôm nay tôi đã làm việc với trưởng ba bộ phận. Hiện tại đã hoàn thành xong công việc phân phối nhân sự cho 5 ngành mà đại nhân giao phó. Kính mời đại nhân kiểm tra."
"A? Hiệu suất cao như vậy sao? Nói một chút xem nào, các ngươi phân phối cụ thể như thế nào?"
"Lãnh địa chúng ta có tất cả 130 nông dân. Chúng tôi phân phối nông hộ (1) là 39 người do bộ phận khai hoang nông nghiệp quản lý, chịu trách nhiệm khai khẩn đồng ruộng. Công hộ vẫn là 40 người không có gì thay đổi, do bộ phận dự trữ hàng hóa và vật liệu quản lý. Ngư hộ là 25 người. Đợi tới ngày mai sau khi có đầy đủ thuyền đánh bắt cá xong, sẽ cho người ra biển đánh bắt cá. Số người này giống như trước do bộ phận dự trữ hàng hóa và vật liệu quản lý. Mục hộ tạm thời chỉ có 2 người, chịu trách nhiệm chăn nuôi heo. Tượng hộ là 24 người. Công việc hiện tại của họ là chủ yếu phối hợp với Sử tướng quân xây dựng ruộng muối."
(1) nông hộ: người làm nông nghiệp, tương tự như vậy công hộ: người làm công nhân, ngư hộ người làm đánh bắt cá, mục hộ người làm chăn nuôi, tượng hộ: người làm nghệ nhân.
Âu Dương Sóc trầm ngâm một chút, hỏi tiếp:
"Bên xưởng đóng tàu, tiến độ đóng thuyền đánh bắt cá như thế nào rồi, người có nắm rõ không?"
"Theo tôi được biết, đóng một chiếc thuyền đánh bắt cá bình thường cần 50 gỗ. Mỗi một thuyền có thể chở hai ngư dân ra biển đánh bắt cá. Theo như quy mô hiện tại của xưởng đóng tàu, một ngày có thể đóng ra được một chiếc thuyền đánh bắt cá. Hôm nay mới đóng thành công một chiếc thuyền đánh bắt cá, nhưng đã bị Sử Tướng Quân trưng dụng, dùng để vận chuyển nhân công và vật liệu xây dựng ruộng muối."
Hiển nhiên Cố Tu Văn đã chuẩn bị đầy đủ, là một thầy ký trong lãnh địa, hiểu rõ tiến triển từng ngành nghề trong lãnh địa là một trong những công việc cơ bản của hắn.
"Không tệ, cứ dựa theo phương án phân phối nhân sự như vậy mà làm. Ngoài ra, bắt đầu từ ngày mai khi có lưu dân đổi mới, ngoài trừ nhân tài đặc thù ra, số lưu dân còn lại phân phối cho bộ phận sản xuất muối. Đồng thời, ngoài 5 loại hộ tịch kia, thành lập thêm hộ tịch Muối hộ nữa. Thông tin hộ tịch, quân tịch đều quan trọng như nhau, tất cả đều phải được giữ bí mật tuyệt đối. Đối với bộ phận sản xuất muối, bộ phận này phải được kiểm soát bởi quân đội. Về chuyện này, ta sẽ nói rõ cho Sử Tướng Quân biết."
"Ngoài ra, Tu Văn báo cáo cho mọi người biết. Bắt đầu từ ngày mai, buổi họp nghị sự của lãnh địa sửa thành một tuần một lần. Số người tham gia nghị sự là cố định, dựa theo nguyên tắc chỉ có trưởng các bộ phận mới được tham gia. Còn nếu như có sự việc quan trọng, có thể mang thêm hai trợ thủ tới dự thính hội nghị. Bình thường có việc gì, trực tiếp tới tìm ta hỏi là được."
Cố Tu Văn gật đầu, thấy đại nhân không có việc gì khác bàn giao nữa, thức thời lui xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Dương Sóc cho gọi Sử Vạn Tuế tới phòng, hỏi tiến triển xây dựng ruộng lúa như thế nào rồi.
Sử Vạn Tuế mặc dù là võ tướng, nhưng dù sao cũng có đọc qua binh thư, vì vậy hắn cũng có biết chữ biết nghĩa. Mặc dù lần đầu tiên làm công việc không thuộc lĩnh vực của mình, thế nhưng lại có suy nghĩ rất là rành mạch. Hắn trả lời rõ ràng là:
"Khởi bẩm chủ công! Mạt tướng ngày hôm qua có nghiên cứu qua cuốn sách《sách kỹ thuật phơi muối bờ biển》một lần , đối với việc sản xuất muối cũng có một chút thành tựu. Dựa theo cuốn sách ghi lại, cứ hai ruộng muối là một nhân công làm muối. Mỗi ruộng muối cho thu hoạch mỗi tháng là 500 đơn vị muối. Do nhân công có hạn, mạt tướng đề nghị thời kỳ đầu xây dựng 100 mẫu ruộng muối. Ngoài ra, căn cứ theo sơ lược tính toán của mạt tướng, dự tính có thể mở ra vạn mẫu ruộng muối khắp bờ biển."
Âu Dương Sóc thầm tính toàn trong lòng một chút. Trên thị trường 1 đơn vị muối bán ra được 20 đồng. Nói cách khác, một mẫu ruộng muối một tháng có thể kiếm ra được 1 vàng lợi nhận, một con số khá là khả quan. Chỉ tiếc là, chu kỳ sản xuất của nó dài tới tận 1 tháng lận. Muốn nhận được lợi nhuận đầu tiên trong thời gian xây dựng thôn xóm cấp 2, hắn cũng chỉ có thể nhìn mà không biết làm gì được.
Âu Dương Sóc hiểu rõ một điều rằng, để thôn xóm nâng cấp lên thành thôn xóm cấp 2, nhân khẩu trong thôn phải đạt tới giới hạn là 500 người. Hiện tại hắn còn thiếu 300 người nữa. Dựa theo tốc độ đổi mới lưu dân, 20 ngày nữa hắn mới đạt tới điều kiện này. Hơn nữa, tiền để xây dựng thôn xóm cấp 2 hắn còn chưa có. Cho nên, có lẽ hắn cần nghĩ tới biện pháp khác để kiếm tiền mới được.
Sử Vạn Tuế đứng ở một bên, nhìn chủ công đứng ngẩn người lúc cao hứng, lúc thì xoắn xuýt, giống như kiểu hòa thượng sờ không thấy tóc vậy.
Âu Dương Sóc lúc này mới phản ứng, quay sang hỏi Sử Vạn Tuế:
"Một trăm mẫu ruộng muối lúc nào mới có thể xây dựng xong? Về phương diện nhân công, chuyện này ngươi không cần phải lo, hôm qua ta có bảo Tu Văn làm về vấn đề này rồi."
Nghe thấy vậy, Sử Vạn Tuế thả lỏng tâm tình nói:
"Dựa theo tiến độ hiện tại, buổi chiều ngày mai là xây dựng xong."
"Rất tốt. Ta chờ tin tức tốt của ngươi. Thôi. Đi làm đi."
"Vâng! Thưa chủ công!"
Sau khi bảo SỬ Vạn Tuế đi làm công việc của mình, Âu Dương Sóc bắt đầu công việc ngày hôm nay của hắn. Đột nhiên, một trận âm thanh hệ thống thông báo vang lên.
"Hệ thống thông báo: Xin chúc mừng người chơi Xuân Thân Quân trở thành vị lãnh chúa thứ hai nâng cấp thôn xóm lên thành thôn xóm cấp 2 ở khu vực Trung Quốc. Phần thưởng chiến công là 1000 điểm!"
"Hệ thống thông báo: Xin chúc mừng người chơi Xuân Thân Quân trở thành vị lãnh chúa thứ hai nâng cấp thôn xóm lên thành thôn xóm cấp 2 ở khu vực Trung Quốc. Phần thưởng chiến công là 1000 điểm!"
"Hệ thống thông báo: Xin chúc mừng người chơi Xuân Thân Quân trở thành vị lãnh chúa thứ hai nâng cấp thôn xóm lên thành thôn xóm cấp 2 ở khu vực Trung Quốc. Phần thưởng chiến công là 1000 điểm!"
Quả nhiên tập đoàn tài chính Thiên Hà tài lực vẫn rất là hùng hậu. Không có gì bất ngờ xảy ra, Xuân Thân Quân quả nhiên trở thành vị lãnh chúa thứ hai ở khu vực Trung Quốc nâng cấp thành công thôn xóm lên tới cấp 2.
Âu Dương Sóc thôi không cảm khái nữa, hắn biết, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là làm tốt khâu thời kỳ đầu. Vì vậy, ngày hôm nay, hắn sẽ không làm bất cứ việc gì khác ngoài trừ công việc tới thăm tất cả nhân tài có kỹ năng trong lãnh địa, khuyến khích họ chiêu thu học đồ (đồ đệ).
Bên trong những nhân tài có kỹ năng này, cao cấp đóng tàu Trịnh Đại Hải đã chiêu thu 4 học đồ, không cần tới thăm nữa. Thợ mộc sơ cấp Trịnh Hữu Cách và thợ đá sơ cấp Trịnh Sơn Pháp đều được phân làm quan văn. Không còn thích hợp để chiêu thu học đồ nữa.
Dữu Nhi cũng có chiêu thu hai gã học đồ trẻ tuổi làm thương nhân. Hai người này là một nam một nữ. Nam học đồ tên là Tiễn Lễ Phi, vốn là con của vợ kế một nhà địa chủ. Sau khi thôn bị giặc cỏ cướp bóc, hắn lưu lạc tới thôn Sơn Hải. Nữ học đồ tên là Đỗ Tiểu Lan, vốn là con gái của một tiểu thương nhân. Dữu Nhi và nàng đồng bệnh tương liên (2). Vì vậy, Dữu Nhi cố tình để nàng đi theo bên cạnh mình, dốc lòng dạy bảo. Hai người tạm thời được Dữu Nhi sắp xếp làm việc ở bộ phận dự trữ hàng hóa và vật liệu, là trợ thủ đắc lực cho nàng.
(2) Đồng bệnh tương liên: thành ngữ Trung Quốc. có nghĩa là cùng một căn bệnh nên cảm thông cho nhau.
Người đầu tiên Âu Dương Sóc tới thăm chính là Tống đại phu ở trong tiểu viện. Là một nhân tài có kỹ năng cao cấp đầu tiên trong thôn Sơn Hải, ấy vậy mà tới nay vẫn chưa có chiêu thu gã học đồ nào, cái này làm cho hắn có chút không vui. Hắn suy nghĩ trong lòng, mình để cho lão cùng ăn cùng ở với mình, tương đương với việc lão là một người có quyền lực to lớn. Ấy vậy mà, lão thì hay rồi, trừ thỉnh thoảng ra ngoài hái thuốc, chế thuốc ra, lão không còn làm gì khác nữa.
Lúc Âu Dương Sóc tiến vào, Tống đại phu đang còn nằm võng đọc sách thuốc một cách ung dung và nhàn nhã. Thấy hắn bước vào, lão nhàn nhạt nói:
"Không biết đại nhân giá đáo, lão phu không thể đón tiếp từ xa được, mong đại nhân thứ tội. Không biết đại nhân tới tìm lão phu có việc gì ?"
Thấy thái độ Tống đại phu như vậy, Âu Dương Sóc càng thêm khó chịu hơn. Chỉ là hiện tại có việc cầu lão, nên không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại, hắn nói:
"Gần đây, công việc trong lãnh địa nhiều qua, không có tiếp đón tiên sinh một cách chu đáo được, mong lão tiên sinh lượng thứ!"
Tống đại phu nghe thấy vậy hiện ra một tia xúc động nói:
"Đại nhân nói quá lời rồi. Lão hủ cũng chỉ là một người thôn quê nhàn hạ, ngốc nghếch. Đâu cần phải đại nhân nhọc tâm tới. Đại nhân là lãnh chúa của một thôn, đương nhiên phải lấy chính vụ (3) làm trọng rồi."
(3) Chính vụ: công tác quản lý nhà nước, việc chính trị.
Hắc, Âu Dương Sóc nghe xong liền hiểu ra vấn đề của ông lão này nằm ở đâu. Ông lão này bề ngoài thì có vẻ như không màng danh lợi, phong khinh vân đạm (4). Thế nhưng mấy lời khách sáo mà lão nói ra, rõ ràng là ngược lại với biểu hiện của lão.
(4) Phong khinh vân đạm: một thành ngữ Trung Quốc. ám chỉ sống rất tốt, không phụ thuộc vào ai.
Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, rõ ràng đều là người trong tiểu viện, thế nhưng những người khác được phong quan tiến chức, chỉ còn lại lão là không có được?? Lãnh chúa hiện tại có thêm trợ thủ mới, quên mất ông lão già nua như ta rồi. Nhiều ngày trôi qua, cũng không có tới thăm hỏi ta một tiếng. Ngay cả nha đầu Thôi Ánh Dữu kia, bình thường hay chạy tới chỗ ta chơi, lúc này bận rộn công việc, không tới chơi nữa. Người nói xem, ta khác nào không khí cơ chứ?? Còn không bằng cả Nhị Oa Tử!!! Lão không tức mới là lạ!!!
Thật bất ngờ, bất ngờ à nha! Lão đầu này thoạt nhìn tiên phong đạo cốt (5), ai ngờ tâm danh lợi lại nặng tới như vậy. Hắc, hắc, như vậy càng tốt, có dục vọng lại càng hay. Chỉ sợ ngươi thật sự phong khinh vân đạm, ta không biết hạ thủ như thế nào.
(5) tiên phong đạo cốt: có khí chất thần tiên, không giống với người thường, siêu phàm thoát tục.
Cho nên, Âu Dương Sóc khẽ mỉm cười, lơ đãng nói:
"Một đoạn thời gian nữa, lãnh địa có xây dựng một nơi riêng dành cho việc chữa bệnh. Nơi này có tên là Thái y viện. Có chức năng chữa bệnh cho mọi người ở trong thôn. Thế nhưng, lãnh địa chúng ta thiếu thốn đại phu quá, không thể xây dựng Thái y viện sớm được. Ta biết lão là một người nhàn vân dã hạ (6), cũng không có tham công gì. Nhưng hiện tại, lão cũng biết rồi đó, nhân tài trong thôn chúng ta thiếu thốn quá, không có ai chia sẻ công việc nặng nhọc này với ta!"
(6) Nhàn vân dã hạc: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người ra rãnh rỗi , có cuộc sống tách biệt với thế giới.
Quả nhiên Tống đại phu động dung, trầm giọng nói:
"Đại nhân không nên nói như vậy. Lão phu may nhờ có đại nhân chiếu cố mới có được ngày hôm nay. Đáng lý ra công việc này phải để tôi gánh vác chia sẻ với đại nhân. Mặc dù tôi bất tài, thế nhưng dạy ba bốn tên học đồ vẫn là làm được."
Âu Dương Sóc cười ha ha một tiếng, nói:
"Tốt! Có lão tiên sinh rời núi, ta không còn âu lo nữa rồi."
Sau khi xong xuôi với Tống lão đầu, đối với các nhân tài kỹ năng khác, cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đối với cặp vợ chồng thợ rèn sơ cấp Lý Thiết Trụ và đầu bếp sơ cấp Lý Thị, hắn có hứa hẹn vào thời điểm thích hợp sẽ bố trí hai vợ chồng họ ở lại một gian trong tiểu viện. Hai vợ chồng nghe thấy vậy, vui mừng đáp ứng chiêu thu thêm 2 gã học đồ.
Người bán hàng rong Lý Phú Quý, ngày hôm qua cũng có chiêu thu một gã học đồ, không cần hắn ra tay nữa. Buổi chiều, hắn tới thăm thợ mộc Trung cấp Lỗ Nghiễm Trí, Âu Dương Sóc hứa hẹn xây cho hắn một phường thợ mộc, đồng thời đem cuốn sách 《sách kỹ thuật chế tạo xe chỉ nam 》 mua được trên thị trường giao lại cho hắn nghiên cứu. Thấy vậy, hắn ngay lập tức đáp ứng chiêu thu hai gã học đồ.
Một vòng thuyết phục xong, Âu Dương Sóc miệng đắng lưỡi khô. Nhưng, hết thảy đều đáng giá. Thoáng cái lãnh địa tăng thêm 10 tên học đồ. Cộng thêm số nhân tài có kỹ năng tự nguyện chiêu thu, lãnh địa có tổng cộng 17 tên học đồ. Đợi tới lúc mấy tên học đồ này xuất sư, lúc đó nhân tài lãnh địa sẽ bộc phát một cái nho nhỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận