Dịch: Hoangforever
Âu Dương Sóc đứng dậy. Chăn đệm trên giường liền tự động thu lại vào trong bức tường. Đây chính là lý do vì sao căn phòng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Xã hội hiện đại hóa vô cùng cao, tất cả mọi thứ đều được trí tuệ nhân tạo làm việc hết.
Căn phòng hắn hiện tại đang ở là do cha mẹ hắn để lại. Đây là một nơi ở khá là cao cấp.
Đi tới phòng khách, hắn nhìn thấy em gái Âu Dương Băng đang ngồi trên ghế salon. Cô bé nhìn hắn với một ánh mắt thương hại.
Năm nay, Băng nhi mới có 8 tuổi. Cô bé có một lớp da trắng ngần và khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng chỉ muốn bẹo má nàng một cái.
Cô bé có hai bím tóc buộc ở trên đầu, mặc một chiếc đầm màu đen, một chiếc quần bó sát và chân đi đôi giày đỏ, nhìn đáng yêu vô cùng.
"Anh là đồ lười biếng, dậy còn trễ hơn cả Băng nhi! Xấu hổ chưa kìa~~ lêu lêu"
Cô bé đứng dậy khỏi ghế, nói. Hai con mắt to tròn đáng yêu nhìn mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ. Nhìn là biết nàng là một cô bé vô cùng lanh lợi.
Vừa nhìn thấy ánh mắt Băng nhi như vậy, Âu Dương Sóc liền biết trong đầu con bé đang suy nghĩ cái gì. Hai anh em quá hiểu rõ nhau mà.
Hôm nay là chủ nhật, hắn không phải đi làm. Hôm qua, hắn đã đáp ứng với Băng Nhi rằng, ngày hôm nay hắn sẽ dẫn con bé ra ngoài chơi. Chính vì... chuyện này mà mỗi ngày hắn đều khuyên con bé dậy sớm. Hôm nay cũng là lần đầu tiên con bé dậy sớm như vậy, hơn nữa lại còn ăn mặc rất đẹp nữa.
Âu Dương Sóc cũng không trêu chọc con bé nữa. Hắn đi tới salon ngồi xuống, sau đó bế con bé ngồi lên đùi mình. Hắn dùng cái cằm cọ cọ lên cái trán con bé. Những chiếc râu lởm chởm cọ cọ vào da thịt khiến cho con bé cảm thấy nhột, cười "khách khách" không ngừng.
"Anh xấu tính lắm, chỉ biết bắt nạt Băng Nhi, ha ha ha...."
"Hì hì...hôm nay em gái của anh trông rất là xinh đẹp và đáng yêu nha. Được rồi! Anh đi làm bữa sáng cho em ngay bây giờ đây. Sau khi ăn xong, chúng ta ra ngoài chơi được không nào?"
Nghe thấy anh trai nói như vậy, Băng Nhi biết rằng Âu Dương Sóc cũng không có quên lời hứa của mình. Vì vậy, cô bé xoay người lại về phía Âu Dương Sóc, nheo mắt lại, thơm gió một cái.
Thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua thật nhanh. Ban ngày, hắn mang Băng Nhi tới khu vui chơi dành cho trẻ em để cho con bé chơi. Tối đến hắn lại chở con bé tới nhà hàng KFC ăn đùi gà. Khiến cho con bé vui sướng vô cùng, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Thật vất vả lắm, hắn phải kể tới 10 câu chuyện cổ tích, con bé mới chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya người tĩnh, lúc này Âu Dương Sóc mới có thời gian sắp xếp lại các tin tức mà hắn biết được về trò chơi "Toàn Cầu Online", đồng thời cũng lên một kế hoạch đơn giản cho tương lai của hắn.
Về phần công việc của hắn, có lẽ hắn rồi cũng bị sa thải thui. Dù sao hắn cũng mới chỉ làm có được nửa năm, cũng không có mặn mà gì lắm đối với công ty này. Hiện tại, tài sản quý giá nhất trong nhà có lẽ là căn phòng được bố mẹ hắn để lại này. Về phần tiền cha mẹ gửi ngân hàng để hắn ăn học. Sau khi tốt nghiệp đại học xong, số tiền còn dư lại cũng không còn được bao nhiêu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi tốt nghiệp hắn lại vội vội vàng vàng đi kiếm việc làm như vậy. Ở cái thời đại công nghệ cao này, hơn 90 % công việc đều do máy móc thay thế người làm hết. Hầu hết sức lao động của con người đều không dùng để làm gì. Vì vậy, mọi người gần như không có việc để làm.
Chính phủ Liên Bang lập ra một chế độ phúc lợi xã hội vô cùng hoàn thiện. Chế độ phúc lợi này đảm bảo từng người dân trong chính phủ Liên Bang có một cuộc sống đảm bảo. Họ sử dụng hệ thống quản lý xã hội một cách nghiêm khắc. Các ăng-ten mạng lưới phủ rộng, trải rộng khắp mọi ngóc ngách trong xã hội. Cho nên, tỉ lệ tội phạm vô cùng thấp. Nếu có tội phạm, tên tội phạm đó khó lòng mà thoát nổi ánh mắt giám sát của Mạng lưới.
Thế nhưng hậu quả mà nó mang lại cũng rất lớn. Hậu quả là sự phân hóa giàu nghèo, sự phân hóa quyền lực một cách sâu sắc. Các đại tập đoàn tài chính đã giàu lại càng giàu thêm, các gia tộc chính trị đã có vô số quyền lực lại càng nhiều quyền lực hơn. Nó khiến cho bọn họ ăn sâu bén rễ, khó lòng rung chuyển nổi.
Cùng với đó, độ tuổi già trong xã hội càng ngày càng cao. Thanh niên nam nữ thì không muốn sinh đẻ. Cho nên, 20 năm liên tục dân số thế giới có dấu hiệu thụt lùi. Hiện tại, dân số trên toàn thế giới còn chưa tới 1 tỷ người. Trong số đó, người già chiếm 40 % dân số. Cho dù, khu vực Trung Quốc có dân số đông đúc nhất thì tổng dân số cũng khó khăn lắm mới đạt được tới con số 100 triệu dân.
Căn cứ vào tài chính hiện tại của hắn, Âu Dương Sóc muốn mua một chiếc cabin trò chơi cũng không đủ tiền mà mua. Cũng may hắn là người sống lại. Hắn có thể nhìn thấy trước tương lai mà mọi người không thấy được.
Đúng vậy! Một năm sau, kế hoạch di dân khổng lồ bắt đầu khởi động. Tất cả tài sản cố định trên địa cầu căn bản đều biến thành đống sắt vụn, không đáng giá 1 đồng, bỏ đi hết.
Vì vậy, hắn tính đem căn phòng hiện tại hắn đang ở, bán đi. Sau khi thu được 1 số tiền kha khá, hắn sẽ dùng một ít trong đó thuê tạm thời 1 căn phòng để ở.
Nghĩ là làm, Âu Dương Sóc mở ra sóng não tiến nhập trung tâm giao dịch bất động sản của chính phủ. Hắn lựa chọn bán phòng khẩn cấp. Hắn bán với giá thấp hơn thị trường 10% cho trung tâm giao dịch bất động sản.
Xã hội hiện đại hóa, đương nhiên tin tức rao bán cũng sẽ hiện đại hóa theo.
Âu Dương Sóc đăng ký bán phòng cũng không cần phải bước ra khỏi nhà, cũng không cần phải tới bất kỳ văn phòng nhà nước nào làm thủ tục chuyển nhượng. Bởi vì tất cả thông tin của hắn đều được lưu trữ trên Mạng lưới. Hắn chỉ cần ở nhà chứng thực qua vân tay và con ngươi là đủ.
Nửa giờ sau, giao dịch bán phòng của hắn liền hoàn tất. Sau khi giao dịch buôn xong, trong tài khoản của hắn liền có 200 vạn điểm tín dụng.
Nhân dịp còn thừa một đoạn thời gian mới tới ngày Open Server, Âu Dương Sóc liền lên mạng tìm kiếm một căn phòng để ở.
Băng nhi đang còn đi học ở một trường tiểu học. Cho nên hắn tìm phòng cũng không thể quá xa trường con bé đang học được. Cái này cũng có chút khó khăn à nha!
Dựa theo tiêu chuẩn, điều kiện cao như vậy, Mạng lưới đề cử cho hắn một căn phòng thuộc tòa nhà chung cư. Đây là một căn hộ có 3 phòng ngủ và 1 phòng khách. Tiền thuê phòng 1 tháng là 3000 điểm tín dụng.
Vừa khéo tòa chung cư này nằm sát ngay bên cạnh trường Băng Nhi đang học. Chiếu theo điều kiện kia của hắn... Con bé đi học càng thêm thuận tiện.
Chỉ bất quá, căn hộ này là ở chung.
Đúng vậy! Người cho thuê không phải là chủ căn hộ, mà là một người thuê phòng khác. Chuyện này khiến cho Âu Dương Sóc cảm thấy do dự.
Nhưng cũng chịu thui, không thử sao biết kết quả như thế nào.
Vì vậy, Âu Dương Sóc lấy điện thoại, bấm số gọi cho đối phương. Xuất hiện trên màn hình là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp. Nàng có khuôn mặt trái xoan, lông mi hình lá liễu. Nhìn bộ dạng có vẻ như nàng vừa tắm xong. Tóc nàng vẫn đang còn ướt kia kìa. Lúc này, nàng đang mặc một bộ đồ ngủ hình kitty, đáng yêu vô cùng.
Hình ảnh này hiện ra làm cho Âu Dương Sóc có chút lúng túng.
Dù sao, nam nữ ở chung cũng chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình lãng mạn mà thôi. Trên thực tế, điều này rất hiếm khi xảy ra.
Ngược lại với hắn, cô gái này khá là hoạt bát, nàng chủ động chào hỏi hắn trước:
"Xin chào! Xin hỏi anh là ai vậy?? Anh gọi tôi có chuyện gì không?"
"Xin chào! Tôi là người thuê phòng. Tôi gọi cho cô thông qua số điện thoại cô lưu lại trên Mạng lưới. Tôi thấy thông tin quảng cáo trên Mạng lưới của cô vô cùng phù hợp với nhu cầu của tôi. Chỉ là không ngờ cô lại là nữ. Không biết như vậy có thuận tiện cho cô không?"
Âu Dương Sóc nói xong cũng không có hi vọng gì.
"Chuyện này... A! Lúc trước tôi có quảng cáo. Nhưng chỗ của tôi có tới tận 2 căn phòng được cho thuê mà?? Mà anh chỉ có một mình?? Có vẻ không được hợp lý cho lắm!"
Cô gái này ngược lại cũng không có trực tiếp từ chối, nàng hỏi hắn một vấn đề.
"Ha ha.. xin lỗi! Cũng tại tôi nói chuyện không có được rõ ràng. Tôi còn có một đứa em gái 8 tuổi nữa. Con bé đang học ở trường tiểu học gần sát nơi cô đang ở. Vì vậy..."
Âu Dương Sóc ngập ngừng nói.
Nghe thấy đối phương còn có một em gái 8 tuổi nữa, cô gái dường như cũng yên tâm hơn phần nào.
"Như vậy cũng được! Tôi đồng ý! Tôi thấy anh cũng là một người đàng hoàng. Vừa khéo cuối tháng, có thể ngay lập tức đóng tiền thuê nhà, hi hi hi...!
Đồng ý dứt khoát như vậy, khiến cho Âu Dương Sóc cảm thấy rất là bất ngờ. Hắn nghi ngờ không biết có phải do hắn quá đẹp trai làm cho cô nàng siêu lòng hay không?? Mị lực của mình cũng quá cao đi!!!
Sau khi thương lượng xong chuyện thuê phòng, hai người thông qua Mạng lưới ký kết hợp đồng điện tử. Lúc này, Âu Dương Sóc mới biết cô nàng nữ sinh này tên là Tôn Tiểu Nguyệt. Nàng là sinh viên năm 3 ngành Kiến Trúc, trường đại học Giao Châu. Cuối cùng hai người giao ước ngày hôm sau chuyển nhà. Âu Dương Sóc nói xong liền tắt điện thoại. Lúc này, ở đầu bên kia điện thoại, truyền tới một giọng nói thì thầm,
"Hi hi...Cuối cùng cũng có tiền nộp tiền thuê nhà rồi."
Buổi sáng ngày hôm sau, Âu Dương Sóc nói cho Băng Nhi biết chuyện hai anh em sẽ chuyển nhà. Sau khi nghe tới chuyện sẽ ở cùng với một chị gái xinh đẹp, hơn nữa lại còn gần trường cô bé đang học, Băng Nhi cũng không có phản đối. Hai anh em tiến hành thu thập, sắp xếp hành lý cho tới tận trưa. Xế chiều Âu Dương Sóc gọi điện cho công ty chuyển nhà. Một chuyến xe là xong.
Khi tới khu chung cư tòa nhà cao tầng kia, Âu Dương Sóc đã thấy Tôn Tiểu Nguyệt đứng chờ sẵn từ bao giờ rồi. Không ngờ, cô nàng này lại có nghĩa khí tới như vậy.
Băng nhi đeo một chiếc ba-lô nhỏ màu hồng, trong tay ôm một con búp bê hình con hổ. Cuối cùng nàng bước xuống xe. Sau khi xuống xe, cô bé nhìn xung quanh một chút đánh giá tình hình. Thế nhưng khi nhìn xong, trên khuôn mặt cô bé cũng không có hiện ra hoảng sợ, mà lại ánh lên một tia nghịch ngợm.
Thấy bộ dạng đáng yêu như vậy của Băng nhi, thiếu nữ trong lòng Tôn Tiểu Nguyệt trong nháy mắt bùng cháy. Nàng nhanh chân chạy tới, thiếu chút nữa là ôm cô bé vào lòng,
"Wow, thật là một cô bé đáng yêu, cho chị ôm một cái nào!!"
Băng nhi cười hì hì lui về phía sau một bước, ngọt ngào nói:
"Em chào chị gái xinh đẹp! Em tên là Âu Dương Băng. Chị có thể gọi em là Băng Nhi giống như anh trai em."
Không có ôm được Băng Nhi, Tôn Tiểu Nguyệt cũng không có lúng túng, cười nói:
"Âu Dương Băng, cái tên thật hay. Chị tên là Tôn Tiểu Nguyệt, có thể gọi chị là chị Tiểu Nguyệt, Băng Nhi có thích nơi này không?"
"Thích! Nơi này cũng tuyệt vời giống như nhà của em vậy. Lại còn có thêm một chị gái xinh đẹp nữa. Băng Nhi cảm thấy rất vui, hì hì...."
Băng Nhi cười hì hì nói.
"A... cái miệng nhỏ nhắn thật là đáng yêu. Lại đây, chị dẫn em đi thăm phòng."
Tôn Tiểu Nguyệt giống như tiến vào trạng thái phát cuồng vậy. Nàng trực tiếp quăng anh trai con bé sang một bên, tiến lên dẫn cô bé đi lên lầu. Băng Nhi quay lại nhìn anh trai nàng một cái, thấy anh trai gật đầu, liền cười hì hì đi theo Tôn Tiểu Nguyệt, vừa đi vừa nhảy tung tăng.
Thấy em gái mình có mị lực lớn như vậy, trong lòng Âu Dương Sóc cũng có chút đố kỵ. Hắn thầm nghĩ, lần sau nếu như có cơ hội, mình sẽ đem con bé đi dạo một vòng xung quanh trường đại học Giao Châu, biết đâu chuyện đại sự cưới xin của hắn lại có thể được giải quyết, hắc hắc...
"Ông chủ, đồ đạc khiên lên tầng mấy??"
Nhân viên dọn đồ ngang nhiên cắt đứt tư tưởng đen tối của hắn.
"A! Hả? Anh mang lên tầng 15 cho tôi. Cứ đi theo cô nàng nữ sinh trước mặt là được, vất vả cho anh rồi."
Âu Dương Sóc vội vàng xách vali đuổi theo Tôn Tiểu Nguyệt.
Tôn Tiểu Nguyệt ở căn hộ 1503.
Sau khi vào nhà, hắn thấy căn nhà rất là sạch sẽ và gọn gàng. Căn hộ có 3 phòng ngủ và 1 phòng khách. Nàng ngủ ở phòng bên cạnh phòng khách. Âu Dương Sóc mặt dày vô sỉ chiếm ngay phòng ở bên cạnh nàng, đuổi Băng Nhi nằm ngủ ở phòng bên cạnh hắn.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ cho từng người. Hắn vào phòng, sắp xếp hành lý của mình một chút. Khi làm xong, cũng đã 5 giờ chiều rồi.
Để tỏ lòng biết ơn đối với Tôn Tiểu Nguyệt, cũng như chúc mừng hai anh em chuyển nhà thành công, Âu Dương Sóc sẽ làm một bữa tiệc lớn chiêu đãi hai người. Hắn mua thức ăn từ siêu thị xong, sau đó chui vào bếp bắt đầu nấu nướng.
Món sở trường, ngon nhất của hắn chính là Thịt Băm Hương Cá, Sườn Xào Chua Ngọt, Thịt Bò Hầm, Phổi Heo Chấm Nước Sốt (Fuqi Feipian)... tổng cộng tầm 7-8 món gì đó. Mùi thơm tỏa ra, khiến cho cô bé Băng Nhi tham ăn lủi ngay vào bếp. Nàng cầm đũa chấm chấm món ăn. Dù sao hành động này cũng là giúp anh trai nàng nếm thử món ăn xem có ngon không, tránh cho chuyện nấu ăn không ngon, mất mặt trước chị gái Tôn Tiểu Nguyệt.
Sau khi ăn xong bữa tối no nê thịnh soạn, 3 người quây quần bên ngoài phòng khách nói chuyện, cũng xem như là tìm hiểu về nhau. Băng nhi ngả người ra ghế salon, xoa xoa cái bụng phình to ra như cái trống của, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Nhìn đáng yêu vô cùng!!
"Tiểu Nguyệt, tại sao cô chỉ có một mình mà thuê một căn phòng lớn như vậy?"
Sau khi hiểu rõ nhau một chút, Âu Dương Sóc không có cố kỵ nữa, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng. Đừng có bảo cô là một đại gia nha... đại gia gì mà tiền thuê nhà còn không đóng nổi. Nếu như hắn nghĩ không sai, có lẽ đầu óc cô nàng này có vấn đề? Chứ ai rảnh lại một mình đi thuê căn phòng có 3 phòng ngủ và 1 phòng khách này làm chi??
"Ài! Chuyện này có lẽ anh Âu Dương Sóc cũng không biết được. Tất cả đều do hai nàng trọng sắc khinh bạn kia hết. Vốn 3 người chúng em sống chung với nhau, cũng được 2 năm rồi. Bọn em tính ở chung như vậy cho tới khi tốt nghiệp đại học. Ai mà ngờ được, kể từ khi các nàng có bạn trai, các nàng liền theo trai tới chỗ khác ở. Để lại em một mình cô đơn hưu quạnh ở nơi này. Vì không có đủ tiền trả tiền thuê nhà. Em đành phải rao cho thuê 2 gian phòng này ở trên mạng. Nếu không phải có 2 anh em anh kịp thời tới ở chung, có lẽ tháng sau em chỉ biết ăn mì tôm cầm hơi thui. Hu hu...."
Tôn Tiểu Nguyệt oán hận nói.
Xem ra cô nàng này có oán niệm rất là sâu sắc với hai cô nàng trước. Vừa nghe hỏi tới vấn đề này, cô nàng liền khai sạch bách hết. Âu Dương Sóc thức thời cũng không có nói về chuyện này nữa, ngược lại hắn hỏi về chuyện học hành của nàng ở trên trường.
Ngày trước, hắn cũng tốt nghiệp trường đại học Giao Châu, có thể nói hắn không khác nào đàn anh của Tôn Tiểu Nguyệt. Vì vậy, về chủ đề này, hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Sau khi nói chuyện một hồi, hơn 10 giờ tối, mọi người về phòng đi ngủ.
Rốt cuộc cũng xong chuyện nhà cửa, ngày mai hắn có thể yên tâm chuẩn bị cho trò chơi được rồi. Dù sao nơi đó mới là nơi hắn quật khởi. Đối với tương lai tươi sáng này, Âu Dương Sáng cũng rất là chờ mong.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận