Dịch: Hoangforever
Trong phòng thay đồ của hậu trường một phòng hòa nhạc quốc tế hàng đầu.
Hai chiếc điện thoại đồng thời reo lên cùng một lúc.
Sau khi hai người trả lời điện thoại xong và cúp máy, liền sững sờ quay sang nhìn nhau.
Chàng trai ngoài 20 tuổi đẹp trai, run run nói với cô gái ăn mặc sành điệu và rực rỡ:
“Chị Hướng Thanh, Đại Tiên sinh nói....”
Cô gái tên Hướng Thanh gật đầu, điềm nhiên nói:
“Ta bên đây gì cũng vừa mới gọi tới.”
“Vậy làm thế nào bây giờ?? Tiểu giáo viên vẫn đang còn trên sân khấu biểu diễn.”
Chàng trai lo lắng hỏi.
“Thường Tô, chúng ta ra phía trước chờ đi.”
Hướng Thanh nói xong liền bước ra khỏi phòng thay đồ. Giày cao gót nện xuống sàn đá cẩm thạch tạo thành âm thanh thanh thúy.
Thường Tô vội vàng đuổi theo.
Cả hai bước tới rèm sân khấu. Nhân viên đi tới, ra hiệu cho họ đừng có phát ra tiếng động.
Hướng Thanh gật đầu, nhìn chằm chằm vào sân khấu——
Trên sân khấu, buổi hòa nhạc đã kết thúc. Và nghệ sĩ biểu diễn Thắng Tuyết, mặc chiếc áo trắng đang chơi bản nhạc cuối cùng.
Như để lọc hết tạp âm, dàn nhạc giao hưởng của buổi hòa nhạc đã dừng lại. Chỉ còn lại một mình Thắng Tuyết biểu diễn với cây đàn tranh.
Một móng vuốt giả được làm từ vỏ rùa quấn quanh đầu ngón tay người biểu diễn, chạm vào những sợi dây mảnh mai kia. Mỗi lần chạm vào, những sợi dây gợn sóng trông giống như một đóa hoa nở rộ vậy.
Khi những gợn sóng này tan đi, nó giống như một cơn mưa phùn đổ xuống núi sông khô cằn, cộng hưởng với tiếng suối trong veo, tiếng chim hạc kêu ngang qua ở cuối tận chân trời, tạo thành tiếng nhạc ru dương giữa đất trời.
Khi cơn mưa tạnh, cũng là lúc trời quang mây tạnh, mây đen khuất sâu rặng núi, tiếng nhạc ngân vang cũng xa dần.... cho tới khi im bặt, làm cho người ta đi vào cõi đê mê, mơ hồ.
Dư âm kéo dài tới vô tận, văng vẳng bên tai thật lâu, thật lâu. Lúc này khán giả mới bùng nổ, vỗ tay như sấm dậy.
Trong tiếng vỗ tay, người biểu diễn nhẹ nhàng đứng dậy, cúi đầu chào khán giả.
Anh ngẩng người lên, lặng lẽ rời khỏi sân khấu. Khuôn mặt dịu dàng toát lên vẻ đẹp rạng ngời. Nụ cười trên môi giống như gợn sóng trên dây đàn vậy, mãnh liệt mà hơi vô hình.
Đứng trên sân khấu nguy nga lộng lẫy, anh giống được bao bọc bởi một lớp ưu sầu mỏng manh, làm cho người ta liên tưởng tới sự thanh cao, thế ngoại.
Các nghệ sĩ trẻ và đẹp trai khác của Trung Quốc lục đục mang theo các nhạc cụ phương Đông tiếp tục lên biểu diễn. Họ làm cho buổi biểu diễn đưa âm nhạc dân gian của Trung Quốc ra thế giới càng thêm phần sôi động hơn.
Thanh Tiểu Tân đi tới cạnh màn sân khấu thì thấy người đại diện - Hướng Thanh và phụ tá - Thường Tô của hắn đã đứng đợi sẵn ở đó. Trên gương mặt hai người hiện ra sự lo âu.
“Tiểu Tân, xảy ra chuyện rồi.”
Hướng Thanh có đôi mắt sáng và hàm răng trắng luôn thích cười. Lúc này khuôn mặt cũng có phần nhăn lại, cố gắng hết sức không hiện ra sự thương đau.
Thường Tô thì khóc nức nở nói:
“Tiểu giáo viên, lão tiên sinh đã qua đời rồi.”
Thanh Tiểu Tân nghe thấy vậy, thân thể liền run lên, khí chất mỏng manh ưu sầu lúc trước liền biến thành sương mù dày đặc, quấy lấy hắn từ đầu tới chân.
“10 phút trước, có một cuộc gọi từ quốc nội gọi tới. Tôi và Thường Tô đều nhận được cuộc gọi.”
“Chị Hướng Thanh là do gì gọi tới, còn của tôi là.... Đại tiên sinh.”
Khi Thường Tô nhắc tới “Đại tiên sinh”, giọng của hắn rõ ràng có chút thấp đi.
Thanh Sơn Hải, con trai của lão tiên sinh Thanh Xuyên nhà họ Thanh, cũng chính là “Đại tiên sinh” trong miệng của hắn. Còn “gì” trong miệng của hắn chính là Thanh Hồ, con gái của lão tiên sinh.
Mà cháu đích tôn Thanh Tiểu Tân, mọi người thường gọi hắn là “tiểu giáo viên”.
Gia tộc Thanh gia là một gia tộc chơi đàn tranh và cũng là một trong 10 trường phái đàn tranh hàng đầu ở Trung Quốc.
Lão tiên sinh Thanh Xuyên là một người khổng lồ trong giới đàn tranh và cũng là người đứng đầu trong giới đàn tranh ở Trung Quốc. Ông không chỉ là đầu tàu lãnh đạo phục hưng đàn tranh mà còn là người có vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy, đưa đàn tranh ra thế giới.
Thế nhưng, hôm nay, cụ đã không còn.
Thế giới mất đi một siêu sao. Còn Tiểu giáo viên mất đi ông nội của mình.
“Tiểu Tân.”
Hướng Thanh nắm lấy tay Thanh Tiểu Tân. Nắm lấy cánh tay thon dài như ngọc, đánh đàn tranh nhanh như chớp này. Lúc này, nó lạnh như băng,
“Ta đã đặt xong chuyến bay sớm nhất rồi.”
Những giọt nước mắt dưới mi mắt, giống như thủy triều tràn dâng lên bờ biển, càng ngày càng dâng cao hơn trong hốc mắt. Và khuôn mặt đang chuyển động của Hướng Thanh dần trở nên mờ đi khi tầm nhìn của anh ấy ướt át.
Trong ánh mắt ấm áp và đầy sự quan tâm của cô, anh thậm chí không thể gật đầu.
Vào lúc giữa đêm, một chuyến bay kéo dài hơn 10 giờ đồng hồ cuối cùng cũng tới sân bay Vận Thành.
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Thanh Tiểu Tân lên xe do người nhà họ Thanh đưa tới.
Hướng Thanh đứng bên ngoài lo lắng nhìn Thanh Tiểu Tân:
“Tiểu Tân, để chị về cùng em.”
Tiểu Tân đã không trở lại nhà họ Thanh gần 10 năm rồi, cô cảm thấy không yên tâm khi để cậu ấy một mình trở về đó.
“Không được. Chị cũng mệt rồi. Về sớm nghỉ ngơi đi.”
Thanh Tiểu Tân nói xong, liền thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hướng Thanh lại, quay sang nhìn Thường Tô.
Thường Tô đứng bên cạnh Hướng Thanh, so với Hướng Thanh, hắn bình tĩnh hơn nhiều.
Sau nhiều năm quan tâm tới chế độ ăn uống của tiểu giáo viên, anh sớm đã nhìn ra được tính khí tiểu giáo viên.
Tiểu giáo viên nhìn thì có vẻ là người dễ phục tùng thế đấy nhưng hắn lại là một người cứng đầu nhất, không thể ép hắn làm những việc mà hắn không thích làm được.
Nếu như anh ấy muốn trở về Thanh gia một mình, và không muốn hai người bọn họ theo, vậy thì Thường Tô sẽ không bao giờ đi theo.
“Tiểu giáo viên, tiểu giáo viên đừng lo lắng, tôi sẽ hộ tống hành lý của anh về tới khách sạn an toàn.”
Không đợi Thanh Tiểu Tân nói, Thường Tô đã nói trước.
Trang phục của tiểu giáo viên rất đắt tiền. Giá mỗi lần biểu diễn đàn tranh của hắn không có rẻ. Khi ở bên tiểu giáo viên, hắn là một trợ lý nhỏ. Khi tiểu giáo viên vắng mặt, hắn là là người vận chuyển đồ, đảm bảo an toàn cho những đồ đạc đó.
Cho nên, đừng nhìn anh ta gầy gò như thế này mà nhầm tưởng, anh ta biết võ thuật đấy.
Hướng Thanh nghiêng đầu nhìn Thường Tô, trợn to hai mắt, không hài lòng nói:
“Thường Tô, anh giấu tôi giúp Tiểu Tần đặt khách sạn sao?”
Dù 10 năm không có trở lại nhà thì đó vẫn là nhà, có lý gì phải ở khách sạn khi trở về nhà cơ chứ?
Biệt thự nhà họ Thanh nằm ở khu biệt thự đắt tiền nhất của Vận Thành. Đây là khu biệt thự sang trọng và cũng là khu biệt thự lớn nhất . Khu vườn ánh sáng chiếm diện tích tương đương với một vườn bách thảo nhỏ, không lý nào không có lấy nổi một phòng dành cho đứa cháu trai yêu quí của mình được?
“Thanh cô nương, đừng lo lắng, ta sẽ đưa Tiểu Tần về nhà an toàn.”
Bác tài xế già họ Trương thò đầu ra khỏi cửa xe nói.
Hướng gia và Thanh gia là 2 gia đình bạn bè. Cha mẹ của Hướng Thanh đều là con của Thanh Hải Sơn. Lão Trương, lão đã dành cả cuộc đời của mình lái xe cho nhà họ Thanh. Ông cũng theo dõi sự lớn lên của Hướng Thanh.
Hướng Thanh định nói gì đó, nhưng cửa sổ hàng ghế sau đã cuộn lên, đóng chặt lại. Cô chỉ có thể nhìn chiếc xe đưa Thanh Tiểu Tân rời khỏi mình.
Nửa đêm, nhiệt độ của thành phố Vận Thành xuống thấp. Trời vẫn còn mưa. Ánh đèn neon trong thành phố vì làn mưa mà cũng ảm đạm đi nhiều.
Xe chạy trên con đường vắng vẻ, dần dời xa ánh đèn neon. Hàng cây phượng vĩ hai bên đường khẽ lay động trong mưa gió.
Đột nhiên tiếng cửa sổ hàng ghế sau xe hạ xuống, lão Trương liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thanh Tiểu Tân lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong ánh sáng mờ ảo, hắn mặc một chiếc áo trắng, sắc mặt lạnh lùng, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
Tiểu giáo viên thừa hưởng sự điển trai của đại tiên sinh mà.
Lão Trương khẽ thở dài trong tâm, khuyên nhủ:
“Tiểu giáo viên, bên ngoài trời đang mưa, mở cửa ra như vậy có chút lạnh...”
Trời thu mưa lạnh. Gió lạnh luồn qua cửa sổ chui vào trong xe, trong chốc lát lão Trương cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Bác Trương, dừng lại.”
Thanh Tiểu Tân nói.
Lão Trương bối rối dừng xe lại, quay đầu nhìn lại thì thấy Thanh Tiểu Tân cầm ô, mở cửa xe bước ra.
Thanh Tiểu Tân cầm ô đi về phía trước, chiếc áo khoác gió tung bay trong gió. Một tấm lưng thon dài đẹp như tranh vẽ hiện ra giữa đêm đen mưa gió.
“Sau 10 năm không gặp, tính cách của tiểu giáo viên đã trở nên thu mình hơn nhiều.”
Lão Trương quan sát khung cảnh phía trước qua kính chắn gió , tự lẩm bẩm nói một mình.
Lão Trương nghĩ trong đầu rằng người nghệ sĩ người ta thường thích đi bộ, đặc biệt là những đêm mưa gió như thế này, và họ sẽ lên xe khi nào họ thấy mệt. Nhưng lão thấy Tiểu giáo viên hình như cũng không có đi dạo.
Thanh Tiểu Tân đang nói chuyện với một cậu bé ở phía trước, cách không xa xe của lão đang đỗ. Cậu bé này chỉ tầm 8-9 tuổi. Vì không mang theo ô nên đầu tóc và quần áo cậu bé ướt sũng. Thanh Tiểu Tân đang cúi người xuống che ô cho thằng bé.
Thì ra người đàn ông nhỏ bé này đang làm việc thiện.
Lão Trương cảm thấy có lỗi vì đã hiểu lầm Thanh Tiểu Tân.
Lão cũng cầm ô, xuống xe, định đi tới chỗ Thanh Tiểu Tân. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì con đường phía trước đã vắng tanh, Thanh Tiểu Tân và đứa trẻ đã biến mất.
Lão Trương vội vàng chạy tới, kêu to:
“Tiểu giáo viên! Tiểu giáo viên!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận