Kiến nghị của Ngự Lôi làm Đao Ngữ Vô Sinh trầm mặc suy tư một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Thêm một người bạn là thêm một con đường, muốn lăn lộn tốt trong game, thì kết bạn khắp bốn phương là điều nhất định, nhất là bạn làm cao thủ.
“Chúng ta tuỳ tiện lên quấy rầy anh ta, lúc nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận, dù sao tính cách của mỗi cao thủ đều không ai giống ai, có người rộng rãi, có người lạnh lùng, có kẻ lại cao ngạo. Lỡ may nói gì động chạm, thì coi như xong rồi.” Đao Ngữ Vô Sinh nhỏ giọng dặn dò.
“Ừm, điểm này em vẫn hiểu.” Ngự Lôi cười ngây ngô đáp.
“Hiểu hả?” Đao Ngữ Vô Sinh lườm Ngự Lôi, “Lần trước chúng ta gặp Viên Phi – một trong mười người mới nổi nhất trong giới game online này, cậu chọc giận hắn ta thế nào không nhớ sao?”
“Đó là do gã hơi quá quắt, thế mà trang bị gì cũng muốn, còn lấy từa lưa.” Ngự Lôi vẫn còn giữ thành kiến rất lớn với Viên Phi nọ.
Thật vất vả gặp một con Lãnh Chúa ngoài dã ngoại, tốt bụng kêu Viên Phi tới đánh cùng, kết quả sau khi giết chết thì trang bị rơi ra nào cũng muốn lấy, dù thế nào thì có thể giết được là do sự cố gắng của hơn mười người, trang bị bản thân không cần dùng tới cũng muốn nữa chứ.
Lý do biện minh thì hay lắm, mình không dùng được thì có thể đem đi bán.
“Chuyện đó nói một câu hai câu là xong, về sau cùng lắm thì không liên lạc nữa, không cần làm kẻ địch của nhau, nhưng cậu thì sao nào, không nói hai lời liền đấu võ với người ta. Cậu không phải kết bạn mà là đi gây thù hằn rồi, giờ Viên Phi đó vẫn còn hận chúng ta kìa.” Đao Ngữ Vô Sinh nhớ tới chuyện khi đó liền cảm thấy cạn lời hết sức.
Viên Phi có thể trở thành một trong mười người mới nổi nhất trong giới game thực tế ảo, là cao thủ được Liên Minh Ngân Hà tuyển về với giá lương hai triệu tín dụng một năm đấy.
Cũng bởi vì gây sự với gã Viên Phi nhỏ mọn đó, nên tránh không được nhiều lần bị Liên Minh Ngân Hà bắt nạt, càng ngày càng khó lăn lộn ở thành Tinh Nguyệt, nếu không phải hắn có quen hội trưởng của Liên Minh Ngân Hà, chuyện cũ bỏ qua cho, e rằng giờ đây đã không tiếp tục ở lại thành Tinh Nguyệt được nữa rồi.
“Em biết rồi mà. Lần sau em sẽ không thế nữa.” Ngự Lôi gật đầu nhỏ giọng đáp, kỳ thực hắn cũng biết mình đã sai, nhưng tính cách bộc trực của mình thực sự không dễ thay đổi.
Ngay lúc hai người vừa lặng lẽ nói chuyện với nhau vừa đi về hướng Thạch Phong.
Thì Thạch Phong đã xem xong đại khái giá mặt hàng ở thành Tinh Nguyệt.
Giá cả chỉnh thể rẻ hơn thành Bạch Hà chút.
Một tổ Tảng Đá Kiên Cố ở thành Bạch Hà có thể bán được 10 ngân tệ, thế nhưng ở đây chỉ mới có 9 ngân, Ma Đao Thạch cũng vậy. Một tổ Ma Đao Thạch ở thành Bạch Hà có thể bán được 35 ngân tệ, thì ở đây chỉ cần 32 ngân tệ, ngược lại Ma Đao Thạch cao cấp thì không sai biệt giá lắm, đều là 1 kim tệ một tổ.
Về phần vũ khí trang bị cấp Huyền Thiết thì đắt hơn thành Bạch Hà 10-20%, còn vũ khí trang bị cấp Bí Ngân càng đắt hơn nữa, cao hơn 30% đến 40%.
“Quả nhiên nhiều người cung cấp thì tài nguyên phong phú hơn, ở thành Bạch Hà có ít trang bị cấp Huyền Thiết, nhưng ở đây có thể tìm thấy không ít, đã thế có người bán ra trang bị cấp Bí Ngân. Không hổ danh là vương thành, cao thủ nhiều hơn những thành thị khác.” Thạch Phong cảm nhận được rõ ràng cạnh tranh ở thành Tinh Nguyệt kịch liệt cỡ nào chỉ thông qua vật phẩm tại hội đấu giá.
Cũng bởi vì cạnh tranh kịch liệt như thế, cho nên cao thủ xuất hiện liên tiếp, mỗi một người đều vắt hết óc nghĩ biện pháp nâng cao thực lực của mình, leo lên cao trong thành phố có nhiều cao thủ tầng tầng lớp lớp này.
Bằng không thì trang bị cấp Bí Ngân trân quý, sao có thể xuất hiện ở hội đấu giá.
Đối với công hội, căn bản không có khả năng bán đi trang bị Huyền Thiết trở lên, bởi vì chúng là vật tư chiến lược của công hội đấy. Tối đa thì chỉ bán đi trang bị mà đoán tạo sư rèn ra. Nhưng bây giờ làm gì có mấy đoán tạo sư chế tác được trang bị cấp Bí Ngân chứ?
Ngay cả bản thân Thạch Phong sở hữu rất nhiều công cụ trợ giúp, cũng không dễ dàng rèn được. Huống chi những đoán tạo sư khác, rèn trang bị Thanh Đồng nhiều nhất, cấp Huyền Thiết là hết đát rồi.
Mà trang bị cấp Bí Ngân trong hội đấu giá, hoàn toàn là đánh được từ quái đấy, vì nâng cao thực lực đoàn đội và bổ sung các vật phẩm tiêu hao, cho nên mới phải cầm trang bị cấp Bí Ngân đi bán đấu giá.
Dã đoàn có thể đánh ra trang bị cấp Bí Ngân, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay ở thành Bạch Hà thôi. Trong phạm vi Thạch Phong biết, thì là Thánh Bôi Kỵ Sĩ Đoàn lần trước ngẫu nhiên gặp được có năng lực này, mà ở thành Tinh Nguyệt là có không ít. Sự chênh lệch giữa hai thành phố như thế nào không cần nói cũng đã có thể tưởng tượng được.
“Xem ra muốn tiến vào thị trường thành Tinh Nguyệt, chỉ có trang bị cao cấp mới đạt được hiệu quả cao nhất.” Thạch Phong nhớ đến bộ trang phục Long Lân cấp Tinh Kim, có lẽ dựa vào trang phục Long Lân xâm nhập thị trường thành Tinh Nguyệt là lựa chọn tốt. Nhưng giờ trình độ rèn của hắn vẫn có hơi thấp, giống hệt Sương Khả Khả cũng là Học đồ đoán tạo cao cấp, đang cố gắng lên đoán tạo sư.
Song có điều nếu muốn xâm nhập thị trường thành Tinh Nguyệt, còn cần một điều kiện nữa, dù sao công hội của Thạch Phong ở thành Bạch Hà, nếu thành lập một phân hội ở thành Tinh Nguyệt, thì quay đi quay lại đã bị các công hội lớn tiêu diệt rồi, cho nên cần một cửa hàng mặt tiền dùng chuyên để buôn bán.
Bất quá muốn mua một cái sạp nhỏ ở đây, chí ít cũng cần trở thành quý tộc thành Tinh Nguyệt mới có thể, chớ nói chi đến cửa hàng, ít nhất cũng phải trở thành Nam tước thành Tinh Nguyệt mới có tư cách.
Quả nhiên không giải quyết vấn đề cửa hàng mặt tiền, thì căn bản không cách nào tiến vào thị trường thành Tinh Nguyệt được.
Dù sao phí thủ tục 15% ở hội đấu giá quá mắc, quan trọng nhất vẫn là đem bán đồ ở hội đấu giá chỉ có người chơi tự do và đoàn mạo hiểm mới làm thế, còn muốn phát triển, kiếm vô số tiền tài và danh tiếng, thì mở tiệm riêng là nhất định phải làm.
“Chào bạn, tôi là Đao Ngữ Vô Sinh, thấy bạn đến hội đấu giá, đoán chừng là đang muốn bán trang bị phải không? Tôi ở thành Tinh Nguyệt dù sao cũng có ít tiếng tăm, con đường rất nhiều, nếu trang bị của bạn có thuộc tính không tệ, muốn bán ra một cái giá tốt, tôi có thể giúp một phen.” Đao Ngữ Vô Sinh đi tới, vừa cười vừa nói.
“Bán trang bị?” Thạch Phong ngó lại trang phục của mình, phát hiện trang bị vũ khí gì trên người cũng tốt hơn tất cả mọi người ở đây rất nhiều, nhất định không có nhu cầu gì với đồ trong hội đấu giá, nếu không có nhu cầu mua thì khả năng đi bán trang bị cũng rất lớn, dù sao trang bị tốt như thế, luôn luôn cần xử lý những trang bị đã đào thải. Thạch Phong lắc đầu phủ định: “Không phải, cậu hiểu lầm, tôi chỉ nhìn xem thôi.”
“Thật ngại quá, là tôi hiểu lầm.” Đao Ngữ Vô Sinh phát giác mình quá quả quyết vào dự đoán của mình rồi, ngượng ngùng nói, “Tôi tới đây không phải là muốn kiếm tiền hoa hồng đâu, chỉ là muốn kết bạn.”
“Người bên cạnh tôi chính là anh em tốt tên Ngự Lôi.”
Ngự Lôi gật đầu, hơi bần thần, bởi vì quan sát Thâm Uyên Giả và Trảm Ma Kiếm khoảng cách gần như vậy, bị tạo hình ngầu của chúng nó mê hoặc.
Vũ khí cấp Ám Kim đó!
Ngay cả hội trưởng của công hội nhất lưu Liên Minh Ngân Hà cũng không có vũ khi mạnh như thế đâu, không biết thuộc tính ra sao, có phải mạnh hơn vũ khí cấp Bí Ngân trong tay hắn rất nhiều hay không.
Nhìn thấy Ngự Lôi nhìn chằm chằm vũ khí bên hông Thạch Phong, nước miếng sắp chảy ra luôn, Đao Ngữ Vô Sinh liền vỗ đầu Ngự Lôi một cái, cười xin lỗi với Thạch Phong: “Làm anh chê cười rồi, cậu ta bình thường không thế này.”
Thạch Phong lăn lộn Thần Vực đã nhiều năm, mắt xem người rất chuẩn xác, tự nhiên có thể cảm giác được hai người họ không có ý đồ xấu, chỉ muốn kết bạn với hắn thôi, vả lại Thạch Phong cũng từng nghe qua chuyện về hai người Đao Ngữ Vô Sinh và Ngự Lôi rồi, biết tính cách của hai người họ, không phải là loại tiểu nhân âm hiểm. Đao Ngữ Vô Sinh là loại tính trầm ổn, còn Ngự Lôi lại ngay thẳng, đều làm người chính trực.
“Không sao, nhìn ra được cậu Ngự Lôi đây ngay thẳng.” Thạch Phong xua tay cười nói, “Nếu anh Đao Ngữ có ý kết bạn, là vinh hạnh của tôi.”
Nhất thời mắt Đao Ngữ Vô Sinh sáng lên, không nghĩ tới Thạch Phong dễ chung đụng như vậy, cách đối xử với người khác rất hiền hoà.
Vì vậy hai người liền trò chuyện, nhất là khi nói đến kỹ xảo chiến đấu, Đao Ngữ Vô Sinh sắp xem Thạch Phong thành thần tiên đến nơi, rốt cuộc hiểu vì sao tất cả mọi người coi Thạch Phong trở thành Thần cấp cao thủ.
Sau khi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, nhờ có Đao Ngữ Vô Sinh, Thạch Phong cũng hiểu rõ cặn kẽ về tình hình ở thành Tinh Nguyệt.
“Một phen thảo luận này giúp tôi thu hoạch đủ nhiều, nếu không có anh Dạ Phong, e là hiện giờ tôi vẫn chưa biết đến có kỹ xảo chiến đấu như thế, nó quá trọng yếu với việc vào phó bản.” Đao Ngữ Vô Sinh rất cảm kích, vì vậy lấy ra một đạo cụ đặc biệt từ trong ba lô mình ra, “Chiếc nhẫn này xem như là thứ duy nhất tôi có thể lấy ra, mời anh Dạ Phong nhất định phải nhận lấy, bằng không lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy thiếu nợ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận