Charlene là Đại Thần Quan bậc bốn, nắm giữ lượng tình báo khẳng định nhiều hơn một người chơi như hắn.
Chỉ tính nhận biết vật phá vỡ vĩnh hằng là gì đã đủ chứng minh.
“Mình phải đợi lúc khác ư?” Thạch Phong nhìn vật vạch phá vỡ vĩnh cắm giữa nền đá, trầm ngâm suy nghĩ.
Hiện tại vật phá vỡ vĩnh hằng đã được đánh thức, hắn lúc nào cũng có thể đi tiếp thu khảo nghiệm truyền thừa, nên có thể chờ tích lũy thêm thực lực rồi mới đi khiêu chiến, như vậy khả năng thông qua của hắn càng cao hơn.
Nói như thế nào thì nó cũng là truyền thừa Thánh Thập, nếu như thất bại, hậu quả khỏi nói cũng biết đáng sợ, nói không chừng giống như theo lời Charlene.
Chết!
Thiên Quyến Giả vốn là không chết, có thể sống lại vô hạn lần, nhưng Charlene còn nói ra những này kia chứng tỏ một khi thất bại khiến người chơi không tiếp nhận nổi, chỉ có thể xóa nick luyện lại.
Chờ thực lực tăng lên trên diện rộng rồi mới đi khiêu chiến truyền thừa không thể nghi ngờ là cách chắc ăn nhất.
Nhưng lăn lộn trong Thần Vực mười năm, Thạch Phong biết rõ một việc.
Sinh hoạt ở Thần Vực, giống như đi ngược dòng nước không tiến về phía trước ắt sẽ bị bỏ xa đằng sau.
Cứ muốn chắc ăn còn chưa đủ, có đôi khi cần tiến thêm một bước đột phá, phải mạo hiểm, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian chờ.
Mức độ nguy hiểm tồn tại song song với kỳ ngộ.
Càng sớm đạt được truyền thừa Thánh Thập, sẽ giúp Thạch Phong dễ đi trên đường thành thần, Thạch Phong vốn không chắc chắn mấy về việc lên tới chức nghiệp bậc năm, không biết cần phải chuẩn bị bao nhiêu, chớ nói chi là chức nghiệp bậc sáu lên Thần, nó là trình độ đứng số một Thần Vực, há lại dễ dàng đạt tới.
Thạch Phong hiểu thực lực bản thân có bao nhiêu, hiện tại hắn lợi hại hơn là ỷ vào kinh nghiệm chơi Thần Vực mười năm, mà trên con đường thành thần cũng không phải chơi hơn người ta vài năm là có thể làm được. Nếu như hắn sớm chuyển chức trở thành chức nghiệp một trong Thánh Thập, cộng thêm kế hoạch do hắn nghĩ kỹ và chuẩn bị chu đáo, thì việc thành thần, có tự tin hơn rồi.
Thạch Phong trực tiếp đi về phía vật phá vỡ vĩnh hằng, lập tức một tay cầm chắc chuôi kiếm vàng, muốn rút ra, nhưng Thạch Phong dùng sức ra sao vật phá vỡ vĩnh hằng cũng không nhổ ra được, ngược lại bên tai vang lên thông báo của hệ thống.
Hệ thống: Có tiếp nhận khảo nghiệm truyền thừa hay không? (thời gian tồn tại còn 23 tiếng 54 phút)
“Thì ra là thế.” Thạch Phong khẽ cười khổ.
Vật phá vỡ vĩnh hằng căn bản không cho hắn nhiều thời gian đi tăng thực lực.
Thạch Phong lựa chọn tiếp nhận khảo nghiệm.
Lập tức vật phá vỡ vĩnh hằng liền lóe lên ánh sáng thần thánh màu vàng, bao trùm Thạch Phong, sau đó liền nuốt chửng Thạch Phong, mà vật phá vỡ vĩnh hằng cũng theo sau biến mất không thấy.
“Dịch Chuyển Không Gian?” Charlene nhìn Thạch Phong cùng vật phá vỡ vĩnh hằng biến mất, trong ánh mắt lập lòe sự kinh ngạc.
Cả Tháp Kiến Tinh có một kết giới vô cùng mạnh mẽ bảo vệ. Tại đây bất luận pháp thuật Dịch Chuyển đều vô hiệu, kể cả đi ra ngoài hay tiến vào đều khó có khả năng, Nhưng là vật phá vỡ vĩnh hằng lại đơn giản làm được.
“Hi vọng đồ ngốc kia có thể thông qua khảo nghiệm đi.” Charlene xem nơi Thạch Phong biến mất, cười nhạt một tiếng, “Chỉ vì đánh thức thanh kiếm kia, lại làm ta kiệt sức đến loại trình độ này, phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rồi. Lấy anh ta 500 kim thật sự quá hời cho anh ta mà, lần sau gặp lại, nhất định phải đòi cả gốc lẫn lãi về.”
Mà bản thân Thạch Phong còn không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong chớp mắt ấy, Thạch Phong đã đi tới một đồng bằng mờ tối. Trên bầu trời, hay dưới mặt đất ở đây, khắp nơi đều là kiếm, hoàn toàn là một thế giới toàn kiếm.
Mà ở xa xa sừng sững một ngọn núi nối thẳng chân trời, ở trên ngọn núi, tản ra luồng sáng bạc nhàn nhạt, giống như một điểm sáng của cả thế giới u ám.
Hệ thống: Người chơi phát hiện Nguyên Giới Kiếm Vực.
Hệ thống: Người chơi đang ở trong thế giới đặc biệt, hết thảy hệ thống truyền tin của người chơi đều cưỡng ép đóng cửa, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Nguyên Giới Kiếm Vực, quả nhiên ra khỏi thế giới Thần Vực.” Thạch Phong muốn mở xem bản đồ hệ thống, nhưng sau khi mở ra xem phát hiện bản đồ không hiển thị gì cả, nhìn khắp bốn phía, trừ đồng bằng vẫn là đồng bằng. Mênh mông vô bờ, đã thế càng xa đỉnh núi kia, sẽ càng tối tăm. “Xem ra cửa ra duy nhất là ở ngọn núi ấy rồi.”
Thạch Phong lại nhìn những thanh kiếm sắc bén trên mặt đất. Tất cả đều là vật phẩm không thể di chuyển cũng không thể lấy đi, có kiến trúc tương tự với cây cảnh, nhưng khác với hoa cỏ ở chỗ, nếu như bị mũi kiếm tiếp xúc đến, sẽ bị thương đấy, dù mỗi lần tổn thương chỉ 100 điểm thôi, không cao lắm. Thế nhưng chạm nhiều cũng sẽ chết người.
Nói cách khác trong lúc đi lại, phải cẩn thân không bị mũi kiếm trên mặt đất quẹt trúng.
Đối với những thanh kiếm sắc bén lơ lửng trên không, cũng không có nguy hiểm gì, chỉ cần không bay là được.
Nhưng mới có suy nghĩ ấy thôi, Thạch Phong vừa mới bước ra mấy bước, những thanh kiếm trên đầu kia liền rớt xuống, trong đó có một thanh xẹt qua cánh tay Thạch Phong, tạo thành 200 điểm thương tổn.
“Con bà nó, này có khác gì đi dưới mưa kiếm đâu.” Thạch Phong nhìn xung quanh từng thanh kiếm rớt xuống cắm vào mặt đất, bấy giờ Thạch Phong mới hiểu rõ vì sao có nhiều thanh kiếm cắm trên mặt đất như vậy.
Vả lại tổn thương do những thanh kiếm trên bầu trời cao hơn so với kiếm trên mặt đất.
“Đây là muốn để người chơi vừa né tránh kiếm trên đất, còn phải lo tránh mấy thanh kiếm sắc bén trên không ư?” Thạch Phong tạm thời không nhúc nhích, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh, tìm kiếm con đường tốt nhất để lên núi.
Lý do dừng lại tìm tuyến đường đi, là bởi vì ban nãy hắn vừa bước đi, kết quả lợi kiếm liền rơi từ trên trời xuống, rất có thể có thiết định thanh kiếm rơi xuống khi người chơi di chuyển.
“Quả nhiên đặt ra như thế.”
Thạch Phong đứng chờ một lát, quả nhiên mấy thanh kiếm trên bầu trời không rơi xuống, nhưng Thạch Phong chưa kịp vì thế mà vui vẻ, đột nhiên phát hiện các thanh kiếm trên mặt đất bắt đầu lung lay, từng thanh một chui sâu vào lòng đất.
Thạch Phong cảm thấy không ổn, nhìn chằm chắm mặt đất dưới chân.
Bất thình lình mấy chục thanh kiếm sắc bén đâm lên từ dưới chân Thạch Phong, bay huớng thẳng lên không.
Thạch Phong phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người nhảy qua chỗ khác, tránh khỏi đợt công kích ấy, có điều ngay sau đó mấy thanh kiếm treo trên đầu lại rơi xuống.
“Đùa à.” Thạch Phong lập tức rút ra Thâm Uyên Giả và Hình Bóng Luyện Ngục, ngăn cản những thanh kiếm bay tới, từng ánh kiếm chợt lóe, đánh bay toàn bộ những thanh kiếm kia.
Nhìn cảnh này Thạch Phong đã hiểu rõ, đây muốn chơi chết hắn mà.
Hắn đứng yên tại chỗ, thì kiếm trên mặt đất sẽ cách một đoạn thời gian tiến hành công kích, nếu hắn di chuyển, mấy thanh lơ lửng trên đầu sẽ công kích.
Loại hình thức trời đất giết tuyệt thế này, căn bản không cho người chơi có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn xác hơn là thời gian nghỉ vô cùng ngắn ngủi, gần như có thể bỏ qua không tính, luôn luôn để người chơi trong trạng thái chiến đấu cao độ.
Hơn nữa Thạch Phong còn phát hiện một việc, mấy thanh kiếm trên không rơi xuống, càng ngày càng chuẩn xác, tốc độ cũng nhanh hơn trước đó một chút.
“Là muốn mài chết mình dần dần ư?” Thạch Phong nhếch miệng lên, hơi hào hứng.
Lập tức đổi Khâu Không của Chiếc Nhẫn Thất Diệu thành Khâu Phong, làm tốc độ di chuyển tăng lên 40%, tốc độ đánh tăng thêm 40%, nhanh nhẹn tăng lên 30%, kế đến liền chạy về phía ngọn núi đằng xa.
Nháy mắt Thạch Phong di chuyển, vô số thanh kiếm giữa không trung lay động, tất cả đều quay hướng đâm về phía Thạch Phong, nhưng Thạch Phong giờ có tốc độ gì chứ, giống như một cơn gió, chỉ dựa vào tốc độ di chuyển đã làm không ít thanh kiếm vồ hụt, cộng thêm tốc độ đánh tăng thêm, thoải mãi đỡ được rất nhiều thanh kiếm khác, thẳng tắp một đường tiến lên phía trước.
Nhưng khi Thạch Phong chạy được mấy phút đồng hồ, chợt phát hiện, cách đó không xa đột nhiên chui lên từng bộ xương kỵ sĩ mặc áo giáp bạc từ mặt đất, sát khí nặng, đang theo dõi hắn.
Chiến Tướng Xương Trắng, sinh vật hệ Tử Linh, cấp Tinh Anh, level 25, HP 20,000.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận