Vô Ảnh Thử bị giết chỉ trong một chiêu, làm đám người còn lại bên Thương Lang Chiến Thiên vẫn chú ý Vô Ảnh Thử sững sờ ra đấy.
Vô Ảnh Thử mạnh cỡ nào, bọn họ làm đồng bạn tất nhiên biết rõ.
Với lại Vô Ảnh Thử là thích khách bậc một, nắm giữ khả năng quan sát phán đoán cực tốt, có thể dễ dàng nhìn ra quỹ đạo chiêu tấn công của đối thủ rồi đưa ra phản ứng thích hợp nhất, cộng thêm đa số trang bị mặc trên người đều là cấp Tinh Kim level 25, HP hơn 4400 điểm, dù đổi thành Thương Lang Chiến Thiên muốn giết chết Vô Ảnh Thử cũng phải tốn chút sức mới làm được, thậm chí nếu Vô Ảnh Thử một lòng muốn trốn, Thương Lang Chiến Thiên cũng bó tay.
Nhưng giờ lại bị giết chết ngay bằng một kiếm…
Mà bọn họ lại không biết nó đã xảy ra như thế nào, chỉ thấy kiếm sĩ mặc áo choàng che mặt màu đen, nhìn không rõ dung mạo kia, người nọ cầm thanh kiếm màu bạc sắc bén trong tay biến thành một vệt sáng lạnh, theo sau Vô Ảnh Thử đã tử vong.
Thế thì sao không khiến bọn họ khiếp sợ cho được?
Thạch Phong đánh chết Vô Ảnh Thử xong không hề dừng lại, mà trực tiếp xông về đám người Thương Lang Chiến Thiên còn lại.
Lúc này đây hắn không giữ lại tốc độ nữa, mà chạy nước rút với tốc độ cao nhất, giống như hồn ma lay lắt trong đêm đen, làm người ta hoàn toàn không nhìn rõ là người hay quỷ.
“Không hay rồi, hắn ẩn giấu thực lực, ai không phải chức nghiệp bậc một đều rút lui trước, để tôi đi cản hắn, những người khác dùng những chiêu hạn chế lên người nọ, chú ý giữ một khoảng cách với hắn, tốc độ xuất kiếm của hắn quá nhanh, cố đừng tới gần.” Thương Lang Chiến Thiên lập tức hô lên trong kênh đoàn đội.
Tuy Thương Lang Chiến Thiên ra lệnh tối cao đối mặt kẻ địch, nhưng trong lòng Thương Lang Chiến Thiên vẫn kinh ngạc không hiểu ra sao.
Tại sao gã lại gặp phải đánh lén bởi cao thủ nhường này chứ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia, rõ là ngay từ đầu đã có ý nhắm tới bọn họ.
Thương Lang Chiến Thiên rất khó hiểu việc này.
Đoàn đội của bọn họ từ trước đến nay vẫn khiêm tốn ở Nhất Tiếu Khuynh Thành, không có trêu chọc ai hay gây thù chuốc oán với ai, là đoàn đội át chủ bài được Nhất Tiếu Khuynh Thành lén bồi dưỡng. Thậm chí thành viên công hội bình thường cũng không biết có đoàn đội của bọn họ nữa.
Nhưng rồi, kẻ đến lại đánh lén họ vào đúng thời điểm tốt nhất.
Chẳng qua khó tin nhất vẫn là thực lực của người đánh lén, tuyệt đối là cao thủ mà gã xưa nay còn hiếm gặp.
Mặc dù chỉ chém một kiếm, thế nhưng gã đã thấy rõ rành rành thực lực của kẻ đánh lén mạnh đến cỡ nào.
Khoan bàn đến kỹ thuật, đơn thuần trên mặt thuộc tính cơ bản đã vượt xa Vô Ảnh Thử. Coi như đối phương không sử dụng bất luận kỹ xảo gì, Vô Ảnh Thử muốn chặn một kiếm này cũng rất khó, càng chưa nói tới một chiêu này không hề có động tác dư thừa, Vô Ảnh Thử nhất thời không phản ứng kịp, bị giết chết thực sự quá bình thường.
Kỳ thực Thương Lang Chiến Thiên phán đoán không hề sai, còn cực chuẩn.
Trên người Thạch Phong mặc trang phục Cơn Lốc bậc một, còn có chiếc nhẫn cấp Sử Thi cực phẩm nhất và chiếc nhẫn Truyền Thuyết (mảnh vỡ) – Thiên Long Thánh Tức, trong tay cầm một thanh kiếm Ám Kim cực phẩm – Hình Bóng Luyện Ngục, một thanh khác là ma khí Thâm Uyên Giả; còn là Kiếm Nhận Thánh Giả bậc một, kỹ năng ẩn tinh thông kiếm một tay đã đạt đến trình độ Kiếm Sư, nên trên phương diện thuộc tính cơ bản, ném Vô Ảnh Thử xa mấy con phố.
Mặc kệ Vô Ảnh Thử đã mò tới Lĩnh Vực Nhập Vi đi nữa, nhưng dưới sự chênh lệch sức mạnh nghiền áp tuyệt đối, trình độ kỹ xảo chiến đấu đã không có tác dụng gì, huống hồ Thạch Phong vì bảo hiểm còn dùng kiếm kĩ Gia Tốc của cảnh giới Lưu Thủy, làm sao Vô Ảnh Thử chống đỡ được một kiếm nhanh như tia chớp này nổi?
Chỉ có điều, tính ra thì Vô Ảnh Thử cũng xui xẻo. Dựa vào hơn 4400 điểm HP của gã, vốn dĩ Thạch Phong không thể giết ngay trong một chiêu dù thuộc tính cơ bản có mạnh phi thường, chí ít nhất cần hai kiếm. Nhưng Vô Ảnh Thử trúng một kiếm phát động bạo kích gấp ba, Vô Ảnh Thử muốn không chết cũng khó mà…
Thời gian trôi qua chỉ đủ một người hít thở mấy hơi, trong lúc ấy sáu gã cao thủ còn lại trong đoàn đội Thương Lang Chiến Thiên đã chặn lối đi của Thạch Phong. Trong số sáu người này có ba người là chức nghiệp cận chiến, theo thứ tự là một gã kiếm sĩ và hai gã cuồng chiến sĩ. Còn lại ba người theo thứ tự là mục sư, nguyên tố sư, du hiệp. Sáu người họ đều là chức nghiệp bậc một hết.
Một tiểu đội game thủ chuyên nghiệp bậc một dư sức đối phó một đoàn đội tinh nhuệ hai mươi người của công hội bình thường khác. Huống chi sáu người này còn là cao thủ chân chính, khẳng định phối hợp nhau ăn ý.
“Tao không tin, sáu người bọn mình còn không đánh thắng một mình nó.” Một cuồng chiến sĩ mặc áo giáp bạc level 27 nhìn về phía Thạch Phong đang xông tới đây, khó chịu nói.
“Vẫn nên cẩn thận chút, lực công kích của người kia quá cao, mấy chức nghiệp giáp nặng như các cậu cũng chưa chắc chịu nổi mấy kiếm đâu, các cậu kiềm chế hắn là được, để đám chức nghiệp tầm xa bọn tôi công kích hắn.” Một nữ nguyên tố sư level 26 có vóc người cao gầy mở miệng nói.
“Rồi rồi, yên tâm đi.” Một cuồng chiến sĩ level 26 mặc giáp đen khác cười đáp.
Đối với việc đối phó Thạch Phong, bọn họ có lòng tin mạnh mẽ.
Bình thường mấy người bọn họ vẫn luôn luyện tập PK với nhau, chỉ cần ba người cận chiến bên họ phối hợp, thì lão đại Thương Lang Chiến Thiên của bọn họ cũng chết, chớ nói chi bây giờ còn có ba chức nghiệp tầm xa phối hợp, bọn họ không tin kiếm sĩ mặc áo choàng đen trước mắt kia có thể mạnh hơn, có thể leo lên nóc nhà luôn.
Lập tức, du hiệp bậc một bắn ra từng mũi tên Hàn Băng Tiễn, phong tỏa hành động của Thạch Phong, mà nguyên tố sư bậc một sử dụng Súng Băng và Tường Băng phối hợp, hai người đều có trình độ quan sát cao, phân tích ra được hướng đi của Thạch Phong mà dự phán tấn công, dưới sự liên thủ của hai người, Thạch Phong buộc phải tạm thời tránh mũi nhọn, nghiêng trái nghiêng phải né tránh.
“Để tôi!” Cuồng chiến sĩ giáp bạc bắt chuẩn thời cơ, nắm chặt thanh đại kiếm trong tay dùng ra Liệt Diễm Xung Phong bổ về phía Thạch Phong.
Liệt Diễm Xung Phong có hiệu quả gây choáng mục tiêu khoảng một giây đồng hồ, chỉ cần Thạch Phong bị choáng một giây thôi, thì dưới thế công bão táp của mọi người, thanh máu hơn mười ngàn điểm HP cũng không chịu nổi, huống chi cách đó không xa còn một cuồng chiến sĩ khác lăm le, cũng sử dụng Xung Phong, tạo thành chênh lệch thời gian với cuồng chiến sĩ giáp bạc, một trước một sau nối tiếp, Thạch Phong có dùng kỹ năng để cản lại Xung Phong được, thì chỉ cản được một chiêu, không đỡ được chiêu thứ hai, bó tay nhất chính là hai người giáp công cả hai phía trái phải, muốn cứng đối cứng cũng không thể, chưa kể đến ba chức nghiệp tầm xa phong tỏa hết đường lui của Thạch Phong rồi, tránh cũng không thể tránh, muốn né thì sẽ bị bắn trúng…
“Chết đi!”
Cuồng chiến sĩ giáp đen level 26 tay cầm búa chiến, chỉ chờ Thạch Phong sử dụng kỹ năng ngăn cản Xung Phong từ cuồng chiến sĩ áo bạc, rồi để gã xử lý Thạch Phong.
Điều duy nhất bây giờ mà Thạch Phong có thể làm là hi sinh điểm máu để giữ mạng, nhưng nếu cứ thế mãi vẫn có kết cục tử vong, chỉ là vấn đề chết sớm hay muộn.
“Sao hắn không tránh chứ?” Nữ nguyên tố sư đứng phía xa kinh ngạc bật thốt.
Vẫn thấy Thạch Phong không nhúc nhích, mà cuồng chiến sĩ giáp bạc level 27 đã xông đến trước người Thạch Phong, thanh đại kiếm từ trên cao hạ xuống.
Keng một tiếng.
Tia lửa tung tóe, Thạch Phong dùng kiếm chặn cú đánh toàn lực của cuồng chiến sĩ giáp bạc.
“Mày chết chắc rồi!” Cuồng chiến sĩ giáp đen một bên khác cười trào phúng, thế mà lại không đánh đổi HP để có được cơ hội sống sót, thậm chí không sử dụng kỹ năng luôn, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Ăn trọn hai cú Xung Phong gây choáng, muốn còn tồn tại cũng khó.
Vì vậy cuồng chiến sĩ giáp đen theo sát xông đến trước người Thạch Phong, nện một búa xuống.
Mọi người lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm mạnh.
“Sao thế được?” Cuồng chiến sĩ giáp đen hết sức kinh ngạc nhìn Thạch Phong cầm Hình Bóng Luyện Ngục đỡ búa của gã, “Lẽ nào hắn biến kỹ năng miễn dịch hiệu quả khống chế ư?”
Chỉ thấy thân hình vạm vỡ của hai gã cuồng chiến sĩ dừng lại hai bên trái phải của Thạch Phong, nhưng không tạo thành bất cứ tổn thương nào cho mục tiêu cả.
“Dù mày có kỹ năng miễn dịch cũng vô dụng thôi.”
Cuồng chiến sĩ giáp bạc nổi giận gầm lên, hình thể phình lớn lên một chút, rõ ràng đang sử dụng kỹ năng bạo phát, sức mạnh lại được tăng lên, sau đó dùng Thập Tự Trảm ngay.
Gã cuồng chiến sĩ giáp đen kia thì dùng Toàn Phong Trảm.
“Giờ tới phiên tôi phản công rồi nhỉ.” Thạch Phong mở miệng khẽ nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận