Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi (Dịch) Dịch
Không lâu sau, mặt trăng lên. Mặt trăng màu vàng nhạt treo xiên xẹo phía chân trời.
Dưới ánh trăng, trên cái đồi nhô cao, một dải lau sậy khẽ lay động giống như một con rắn nhẹ nhàng nằm ngủ, thở đều đều.
Thị trấn nhỏ phía nam gần biển lạnh như mùa đông. Hơi lạnh thẩm thấu qua lỗ chân lông, rồi tràn vào trong lòng người.
Cô nhún vai cười:
“Không biết cây sậy mọc trên đồi cỏ này có gọi là sậy nữa không? Nó không mọc dưới nước nữa, gọi nó là sậy cạn đi.”
“Sậy cạn... sậy??”
Anh hỏi lại, nhưng chị chỉ cười.
Cũng không tiếp tục nói nữa.
Mặc dù trước đó đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ được thoáng qua, cô cũng chỉ coi đó là chuyện đương nhiên, cũng không cảm thấy đau đớn hay chán nản.
Tâm trạng lần đầu gặp gỡ giống như tình yêu, nhưng dù sao cũng còn chưa kịp bén rễ.