1
Vừa chân ướt chân ráo ra thành phố đã gặp một ả mèo lạ lẫm chưa từng có. Ả có bộ lông trắng mượt rậm rịt đậm đà, cái mũi duyên dáng và cặp mắt tròn đen to tướng, nhìn thật sướng. Nhưng ông chủ Thúy cứ thế kéo tôi đi, quát. “Nào, ị nhanh lên!”. Gớm! Còn quát, cái lão chủ mắt cận này, lợi dụng đưa người ta đi ị để ngắm cô hàng xóm độc thân hay mặc hở đùi hở nách lượn lờ kia chứ gì, biết thừa. Bà chủ biết được có mà ăn cơn tam bành. Dù chưa một lần nào ở quê tự tay tôi tóm được chuột, nhưng khi ra thành phố nhất định ông chủ giao cho trách nhiệm này. Mẹ đẻ được ba anh em giờ mỗi đứa mỗi nơi. Tôi tạm biệt một anh và một em ra thành phố, chắc chắn cả đời này chẳng gặp được nhau nữa. Thực ra tôi là một món quà biếu của người nông dân quanh năm chổng đít lên trời làm lụng “kính tặng” ông chú thành phố đức cao vọng trọng. Để đưa đi, ông chủ nông dân phải tống tôi vào một cái bao tải hôi khù
tối om, ngồi ôtô mất gần buổi sáng mới đến nơi. Từ bến xe thành phố vào nhà ông Thúy mới đi xe ôm, hai tay ông chủ nông dân khệ nệ, chắc chắn ông nâng niu cái bao tải có đựng tôi hơn là mấy nải chuối, nửa cân bột sắn với chục trứng gà ri xếp trong cái làn. Thế là vui rồi. Ông chủ nông dân nói với ông Thúy: “Chú ạ, con biếu chú con mèo để nó diệt chuột. Cái loại mèo quê này nhắm chuột rau ráu. Lần trước về quê bà có than thở nhà mình nhiều...”. Ừ, chắc ông cháu này có ý định nhờ vả cho đứa con sắp thi đại học.
Ngay hôm đầu ông Thúy đã có vẻ quý tôi, liền ra phố mua cho chiếc vòng bạc quàng cổ và sợi dây xích i-nốc sáng loáng. Sau này tôi biết sợi dây bạc ở cổ để mắc với sợi xích. Bà chủ Thắm chưa có biểu hiện gì, cậu chủ Nam đi đâu về xin xỉn say lảo đảo suýt giẫm phải tôi, hất hàm hỏi ông Thúy: “Con gì thế bố?”. Ông đang tức cậu cả ngày say xỉn không trả lời, quắc mắt kèm theo mấy lời nằng nặng ý bắt cậu vào giường nằm. Mới đến nhưng tôi biết ông chủ thực sự là người cô độc trong “vương quốc” của mình. Tiếng nói của ông không có trọng lượng với bất cứ ai. Đến ngày thứ ba tôi mới gặp cô Trinh, cũng chỉ một loáng rồi cô quơ tiền của mẹ chạy ào như cơn gió ra chiếc xe ôtô sang trọng đợi ngoài kia. Bốn thành viên là bốn tính cách, bốn lối sống và hầu như không ai bảo được ai. Ông chủ tuy vậy nhưng kiếm được, chức ông chắc chắn to, bằng chứng là tôi thấy ông ăn mặc chỉnh tề, thi thoảng có cấp dưới đến chơi kính cẩn chào sếp xưng em ngọt như mía lùi. Quan sát sơ qua thì bên ngoài nhà ông có vẻ mộc mạc nhưng bên trong toàn đồ đắt tiền. Nhà xây hai tầng thời cổ để lại, nhưng trên khoảng đất rộng, có vườn cây cảnh, bên kia nhà hàng xóm cũng mộc mạc, còn nhiều bụi cây rậm rịt, là chỗ trú ngụ lý tưởng cho loài chuột hôi thối. Có hôm mưa buồn ông Thúy ẵm tôi lên đùi than thở:
- Này nhóc, tao nuôi mày là để mày bắt chuột. Đó là mệnh lệnh bất khả thi. Lẽ ra tao ở ngôi nhà cao to chẳng bao giờ lũ chuột có thể xâm hại được, nhưng vì tao phải tỏ ra mộc mạc, nghèo nghèo, không phung phí tiền bạc nên sẽ phải chấp nhận sống ở cái nhà này, lũ chuột mới được nước quậy phá.
Tôi quẫy quẫy đuôi trong tay ông. Được rồi. Vẫn là cái giọng ra lệnh của quan chức. Nếu là loại chuột chíp hôi tôi còn “làm thịt” được, chứ chuột cụ có các vàng cũng chẳng dám đụng. Tưởng ông chủ giàu kinh nghiệm quan trường lẫn đường đời tìm cách huấn luyện tôi, đào tạo thành một “võ sĩ” diệt chuột cho ra hồn để “chiến” bọn chuột trong cái ngôi nhà quá nhiều chuột này, hóa ra ông cắm đầu vào công việc, thi thoảng mới nhòm ngó đến. Công việc ở nhà ngập đầu giao hết cho cô giúp việc, vừa mới lên thay bà giúp việc trước được ba tháng mắc bệnh đi ỉa chảy do lạ nước phải về quê nghỉ. Cô giúp việc tuy nhà quê nhưng chẳng bao giờ tử tế được với tôi, cứ như sự có mặt của tôi sẽ làm cô ta bận thêm, thành ra tôi chẳng có một kỹ năng nào, ban đêm chỉ nghe thấy tiếng chít chít đã rúm ró chứ chưa nói chuyện chạm mặt chuột cụ. Nghĩ cũng thương cô giúp việc, hai tay mà lo cho cả nhà bốn người ương ngạnh, nhất là cô cậu chủ liên tục trút ra hàng đống quần áo giày dép bắt cô giặt, lại còn cơm nước, quá sức cô thật. Khó chịu với một con mèo là đúng. Ở xứ sở mới, trước mắt là sướng, không biết sau này thế nào. Nhưng giờ thấy nhớ mẹ, anh em và ông chủ nhà quê nghèo ngặt nghẽo. Dù phải đi xa tôi vẫn biết ơn ông cho tôi cơ hội được làm quà tặng ra thành phố, tại sao ông không chọn anh hoặc em tôi? Chắc ông đã nhận ra tôi có một tiềm tàng nào đó. Tôi chẳng nên phàn nàn, cứ trung thành với ông chủ Thúy, cho tận tường là đầy tớ tốt.
2
Trong vườn hoa ông chủ quý nhất một chậu đỏ lòe loẹt như máu. Không đẹp bằng hoa khác, chẳng hiểu sao ông chủ thích. Nhiều khi ông bưng đặt vào cái ghế đẩu cạnh giường mình. Cảm thấy không hay, ông lại đặt ra đầu hè, chỗ mình hay đứng vào buổi sáng làm mấy động tác thể dục nhất. Khách đến chơi ông đều tự hào khoe mình có loài hoa quý, màu đỏ như máu mà giống hình cái tai người. Giống cái tai người nhúng vào chậu máu nhấc ra thì đúng hơn. Ông nghĩ: “Loài lan này giống tai người có nguồn gốc từ Ý. Các hoàng đế La Mã xưa rất chuộng vì nó biểu tượng cho chiến thắng. Thành La Mã cũng xây bởi hàng núi xương, hàng biển máu. Ta đặt thế quả là hay”. Nghĩ ra điều tâm đắc, ông gật gù. Ông học đâu cái ý thích quái gở này, nhưng chẳng có người khách nào được ông giới thiệu mà không khen ngợi. Đúng là lũ nịnh bợ. À, mà tôi không có quyền trách họ, họ là cấp dưới của ông cơ mà.
Bận bịu đến đâu thì ít nhất ba ngày tôi cũng có vinh dự ngồi lên đùi ông chủ. Khi ra ngắm cây hoa tai người, ông đặt tôi lên cái ghế đẩu, thầm thì:
- Mèo này, tao quên mất là chưa đặt tên cho mày. Tao quý cây hoa tai người nhất, vậy thì tao đặt tên cho mày là Hoa Tai đi. Cây hoa này tao đặt tên cho nó đấy. Là một ý tưởng tuyệt vời của tao khi còn đương chức.
Tôi meo meo, xa xăm nhìn, lấy cái đuôi quệt vào ông, ông thích đặt cho tên gì chả được, chỉ là cái tên thôi mà. Thấy tôi meo meo, ông cười thân thiện, kể từ đây, tôi biết mình là đồng minh của ông ở cái nhà này. Từ hôm đặt tên cho tôi là Hoa Tai, ông Thúy hay tâm sự, quý tôi hơn. Cứ thấy cô giúp việc định cho tôi ăn là ông giành lấy làm. Và bao giờ khẩu phần cũng tăng, vì thế tôi ngày càng múp míp.
Cùng với cây hoa tai người, ông chủ kiếm ở đâu về một cái lồng xinh xắn có một con vẹt. Loài này tôi không thích lắm, tiếng mình chẳng sõi đi học tiếng người. Nhưng đó là ý thích của ông chủ, tôi chẳng ngăn được. Rồi nghĩ lại, thấy lỗi không phải vẹt. Nó chỉ làm theo những gì con người bảo, do người dạy. Lỗi là con người bắt nó học tiếng mình. Giờ ông Thúy đã có thêm đồng minh, cả cây hoa tai người, tôi và con vẹt là ba. Mặc sức cho ông tâm sự.
Chưa hết, một ngày kia ông mang đâu về một con chó Mích, biết tên nó vì thấy ông gọi trìu mến thế. (Không biết có phải tên nó cũng do ông đặt). Con này chân dài cao lêu đêu chắc chắn khỏe. Ngày đầu đã nhìn tôi nhe răng gừ gừ, sau thấy tôi không kém miếng, trừng trừng nhìn “đáp lễ”, phủ phục một tư thế “sẵn sàng chiến đấu”, con Mích thôi. Đừng tưởng bở, cậy to mà bắt nạt bé là không được. Trang bị nhiều con vật bên cạnh mình thế này, không biết ông chủ có ý định gì. Nuôi tôi chắc chắn để bắt chuột, nuôi con vẹt để khuây khỏa, còn con chó thì làm gì? Chưa kịp hiểu vì sao thì ông Thúy ngồi ghế, húng hắng ho khan rồi nhìn vào mấy con (đây là cuộc họp bất thường) khà khà mãn nguyện cười: “Có chúng mày thì tốt rồi, con chống trộm là con chó, con diệt chuột là con mèo, con báo tin là con vẹt. Tuyệt, tuyệt! Hảo, hảo!”. Thì ra ông đã sắp xếp tất cả vào vị trí. Đoán chắc của nả ông phải nhiều lắm, những thứ nổi bên ngoài kia khỏi phải bàn, còn của chìm, ý ông muốn bảo vệ của chìm cơ.
Ở với nhau lâu tôi thân được với chó Mích. Người ta bảo chó mèo khó ở với nhau, tôi đã lập kỷ lục về sự chung sống hòa thuận đầu tiên? Ban đầu gườm ghè nhau khủng khiếp, sau thấy tôi “chơi đẹp” con Mích làm lành. Chỉ không thân được với con vẹt. Tôi và Mích đều ghét nó, bởi vì chẳng những nó ở riêng một thế giới mất tự do, lại còn hay chạnh chọe nịnh nọt ông chủ, học đâu cái thói rởm đời ấy, động thấy ông chủ về là ưỡn ẹo kêu “Chao âm chu, chao âm chu”(chào ông chủ, chào ông chủ). Chả như tôi, cũng phải biết liêm sỉ là gì, khi nào ông chủ gọi mới vào.
3
Ông Thúy chuẩn bị “hạ cánh”. Đứng ở ngoài ngõ đám đàn em mang quà đến nhờ vả vẫn nói vậy, tai tôi thính lắm, chẳng gì qua được. Con Mích lúc này bị xích vào một góc cũng gân cổ lên sủa, đợi đến khi ông chủ quát mới im, ra vẻ ta đang “làm nhiệm vụ”. Thì ra ông Thúy về hưu nên muốn làm một mẻ, sẽ nhận lo lót cho ai có nhu cầu cần việc làm trong và ngoài cơ quan, chỉ cần có tiền. Ngoài ra, những dự án nghiên cứu X, dự án học thuật Y, công trình nghiên cứu khoa học Z... ông đều cố gắng nhận để có những khoản ngoài lương. Những việc mà người khác làm với ông cho tôi niềm tin ông phải là một người có tầm ảnh hưởng lớn, một sếp thật bự. Tuy ông chủ được gọi là người “thét ra lửa” nhưng đối với vương quốc riêng là gia đình thì hầu như hoàn toàn bất lực. Không bảo được vợ và hai con. Bà Thắm một mình thuê nhà làm quán cà phê. Cô Trinh cặp bồ với một quan chức tầm cỡ bằng tuổi ông Thúy bố cô, cậu Nam bỏ học giữa chừng cả ngày tụ tập bạn bè say xỉn, đôi khi gọi điện về nhà gặp cô giúp việc, nếu biết cả nhà đi vắng hết mới ẵm một cô ả nào đó về nhà vui thú. Bốn thành viên chẳng mấy khi ngồi ăn cơm với nhau cho đầy đủ, có khi ngồi với nhau nhưng nói dăm ba câu là to tiếng. Một lần gần như cả tuần ông không nhìn thấy con trai, bữa nay ngồi ăn cơm trước mặt ông, phờ phạc. Ông hỏi:
- Con đi đâu mà lâu rồi bố không thấy?
Cậu Nam gắt:
- Bố thì làm sao thấy con! Cả ngày bố cũng đi đâu ấy, có quan tâm đến ai.
Ông Thúy quắc mắt:
- À cái thằng này, mày nói với tao thế à?
Chẳng cần lấn át con cái, bà chủ Tô Tô Thắm thấy chồng quắc mắt lên với con thì cất tiếng mắng chồng:
- Có bao giờ ông quan tâm đến nó đâu mà thấy nó ở nhà. Chỉ được cái...
- Chỉ được cái gì? Tại sao bà cứ thích chặn họng người khác thế?
Bà Thắm dằn cái cốc uống nước đánh ‘‘rầm” xuống bàn, bỏ đi, còn ngoái lại ném một câu: “Đừng tưởng ra ngoài quát được người mà về nhà to. Ông hãy xem mặt ông đi”. Ông Thúy điên lên, nhưng phải hãm, chẳng ăn thua gì trong lúc này cả. Bỏ vào phòng với mấy cuốn sách luật.
Cậu Nam là không có ngoan đâu. Cái thói lêu lổng, gái gú của cậu cũng do bà Thắm “đầu độc”. Hôm cậu đưa một cô gái về nhà, cả hai cởi hết ra, tôi nhìn thấy cái mông cậu rõ to, mông cô gái rõ trắng, cả hai cứ đè lên nhau, kinh thật. Ghét nhất là đi nhậu về cậu thường nôn, mùi mẽ khó chịu hơn mùi chuột thối. Chân cậu to mà nặng, vô tình để nó đá vào người tôi thì thôi rồi. Trái ngược với cậu Nam, cô Trinh có thú chơi khác, cô chơi xe. Xã hội có mốt xe máy nào mới nhất định cô phải đòi có bằng được. Mỗi khi ông Thúy đe con thì bà Thắm sừng sổ: “Ông nói con nó vừa thôi, ít nhất nó cũng là dòng dõi quý tộc nhà ông”. Gần đây cô còn đòi mua ôtô. Ông Thúy bảo con: “Đừng làm vậy con gái, đến ôtô của bố bố còn hạn chế đi...”. Cô Trinh bĩu mỏ: “Đấy là tại bố muốn sống khổ, có ai bắt bố khổ thế đâu!”. Cả đời ông chủ com cóp, làm lụng, nhận quà, đều bị bà vợ tay hòm chìa khóa giữ cả. Về chuyện cô Trinh đòi mua xe, bà Thắm đã hứa sẽ lưu tâm, nhưng bảo cứ để từ từ tính. Cô Trinh phụng phịu, mẹ chưa cho cũng đành chịu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận