1
Sau nhiều ngày vạ vật, con như quả pháo sắp nổ tung muốn trốn đâu đó. Cảm thấy mất niềm tin ở tất cả mọi thứ, kể cả bản thân mình. Nhưng chợt nhớ lời cha dạy. Hãy quan sát kỹ khi bước và bước cho chắc. Cha ạ, con nhìn thấy mặt đất bập bùng chông gai, bước đi không lựa dễ giẫm phải. Người ta vẫn lừa lọc nhau, phồng má trợn mắt kìm hãm đè bẹp nhau để sống. Nếu không biết đường biến hóa, luồn lách, thậm chí thủ đoạn, sao sống được. Nghe lời cha, chịu khó học hành bằng cách vượt mọi khó khăn, để thỏa với đời, thoát nghèo. Con đường tri thức là con đường gian khổ nhất. Đã từng tâm sự với cha, học cùng con, nhiều đứa không bằng nhưng nhà chúng có “ô dù”, chúng vẫn xin được việc tốt. Cha nhìn, thở dài héo hắt. Nói đời cha kém cỏi như cái cây quanh năm cớm nắng nên để cho các con chịu thiệt thòi. Thấy cha đêm đêm cặm cụi lội trong những cuốn sách dày cộp, tiếng ho khù khụ tàn nhẫn làm mặt cha
nhăn nhúm mà con ứa nước mắt. Con phải tự thân vận động thôi. Con nói vậy. Cha mừng vì con biết vượt khó. Học xong một trường, kiếm việc làm thêm, tự nuôi lấy mình, con học trường nữa. Mơ ước là trở thành nhà văn, người làm báo xuất sắc. Cha gật đầu. Cha chỉ có thể ở bên con động viên, tiếp thêm sức mạnh.
Con lao ra phố, học hành, thành một thằng vật lộn với chữ nghĩa. Sinh viên nghèo, nhìn thấy gì cũng thèm. Ngày qua đi buồn bã ủ dột. Tiền làm thêm được bằng viết lách chỉ đủ trang trải cho học tập và sống ở ngoài này một cách đạm bạc. Ăn ngon là xa xỉ. Cha vẫn bảo con. Đừng làm việc cố sức, thiếu, cha sẽ phụ cấp thêm. Con hiểu hoàn cảnh gia đình mình. Nhà còn bốn em. Cố làm cho cha yên lòng. Con tự chăm lo được mình, cha yên tâm.
Bạn thân của con, giờ được gọi là mấy nhà thơ nhà văn trẻ. Cùng là dân sinh viên học viết văn, nhưng có người đã nhiều tuổi, người bằng cả tuổi cha. Anh em tất. Và một điều nữa là tất cả anh em nào cũng mắc bệnh chung: Hay xả chữ nghĩa và thiếu tiền. Mà bệnh đó thành kinh niên và nỗi kinh hoàng. Giấc mơ có tiền ngự trị trong đầu đêm đêm giật mình tưởng được nhà gửi. Các bạn con hay hỏi vay tiền. Con thi thoảng có đồng nhuận bút, từ chối sao được những lời hỏi han. Con ham viết báo. Hiểu rằng không ai sống được bằng nghề văn, nên con muốn kết hợp, lấy báo nuôi văn, nuôi văn làm nghiệp. Lấy ngắn nuôi dài. Muốn viết báo thì không thể ngồi yên mà phải lao đi say gió bạt trời. Con cộng tác với một số báo mục phóng sự, nên thường phải đi thực tế. Tuổi trẻ cần sự năng động. Tạm quên đi nỗi buồn cũ kỹ học cách tự thương mình.
Có nhiều chuyện con viết thành phóng sự, ở đời chuyện trái ngang khó hiểu nhiều như trấu vãi. Chừng nào có điều kiện về quê, con tâm sự với cha. Còn những chuyện con đã và đang trải, con ghi vào nhật ký, đóng dấu vào lòng mình, một ngày nào đó cha sẽ đọc nó.
Một cô gái đã để lại trong con nhiều ấn tượng. Tên Lệ, mắt ướt và hay khóc. Da trắng ngọc ngà. Mái tóc cô ấy dài như tóc mẹ ngày xưa, nhìn vào mái tóc ấy con nhớ mái tóc trong bức ảnh mẹ. Số phận của cô ấy, kể ra toàn nước mắt. Ngòi bút con viết và ủng hộ những số phận đáng thương đó cứ run lên. Xin lỗi cha, con đã làm một chuyện không phải, nhưng cha cũng là đàn ông, con không ngại nói. (Đôi khi tự đùa giỡn mình). Con đến nhà nghỉ, cũng lên phòng, cũng gọi người. Gặp Lệ trong hoàn cảnh đó. Con cần sự thật, cần biết thân phận của những cô gái điếm để thể hiện trong phóng sự. Lệ đã nói cho con về đời cô.
2
Gặp nhau trong lần anh đi chơi tại nhà nghỉ. Hai ngọn gió chướng đổ về gần nhau trên cánh đồng đọng nỗi buồn. Anh chỉ đến để tìm hiểu về cuộc đời những cô gái điếm và viết bài. Điếm thì ai cũng biết rồi. Vũng bùn đó, ai muốn lội thì lội. Lội càng sâu càng đau. Nhân viên dẫn anh lên phòng, điều tôi vào. Anh gật đầu. Tôi đổ vào anh như đã từng đổ vào bao người khách chơi khác.. Anh đẩy tôi ra:
- Làm gì mà vồ vập thế?
- Thì đàn ông các anh đến đây chỉ để mua cái vồ vập thế thôi mà.
Anh như vừa nghe thấy một khái niệm mới. Tôi không ngại nói ra lời ấy. Anh ngồi nghiêm trang, khuôn mặt không biểu hiện một sự thèm khát nào. Chẳng giống những gã đàn ông xa vợ, chán vợ thèm gái hay đang bị tích tụ lâu ngày. Anh hỏi tôi:
- Tại sao em lại đi làm cái nghề này?
Tôi biết đó là câu hỏi thật. Anh muốn tìm hiểu về tôi, nhưng cái cách anh hỏi chưa thực sự khôn khéo và đúng lúc. Tôi cười nhạt, khinh đời. Tự nhiên muốn nổi loạn, tát cho anh một cái thay cho sự uất ức hằng ngày tôi phải chịu bởi những gã đàn ông khỏe như trâu bò. Chợt thấy anh có vẻ còn quá trẻ, thôi.
- Anh vào đây chắc phải có nhu cầu kia? - Tôi hỏi trong một nỗi xao xác khó nói...
Lúc này anh hơi dựa người vào tôi. Tôi để anh nằm gối đầu vào gối và bắt đầu xoa người. Nhưng anh giữ tay tôi lại.
- Thú thực, anh không mấy ham cái trò này. Anh đến đây là chỉ muốn tìm hiểu về cuộc đời các em.
- Anh là nhà báo?
- Có thể gọi như thế cũng được.
Tôi chợt bật khóc và không thể dừng lại. Cảm thấy như anh là người đã thân quen lâu lắm để tôi giãi bày, tôi trút bớt đớn đau. Anh ôm lấy tôi và toàn thân tôi run rẩy. Tôi biết rằng mình đã gặp một người khác với trăm ngàn người đã từng đè lên bụng tôi, đã từng trút vào đầu óc tôi sự ghê tởm nhầy nhụa. Tôi ngừng khóc. Anh lau nước mắt và tôi nằm xuống cạnh anh.
- Em khổ quá anh ơi. Sau này không biết em còn nước mắt mà thương ai nữa.
Anh nén một tiếng thở dài. Con mắt anh cũng ầng ậc. Tại vì sao, hay tôi là gió chướng u ủ, anh buồn?
Hết giờ, chúng tôi còn muốn nói chuyện mãi. Nhân viên trực phòng giục mới mở cửa. Mặc dù không làm gì nhưng anh vẫn cho tôi tiền, như tiền “boa”. Tôi không lấy, anh dúi vào tay. Tôi nhận. Chúng tôi hẹn gặp lại vào một ngày khác.
3
Phải thực tế thì mới hiểu hết cuộc đời các cô gái cha ạ. Người ta vẫn miệt thị họ, coi cái nghề của họ mạt hạ không đáng thương. Loại người bị khinh rẻ nhất là gái điếm, không ai gọi cô điếm chị điếm mà chỉ con đĩ, con điếm. Những con chó vẫn được người ta ôm ấp dù rằng họ chẳng được hưởng điều gì từ chó. Đằng này họ là con người, đàn ông chỉ tìm đến khi chán nản, khi cần cuộc chơi. Trong số đó có kẻ tốt người xấu. Người lười lao động chân tay nên tìm công việc đó, nhẹ nhàng mà tiền ùa vào đầy tay như lá rơi. Lệ là do hoàn cảnh. Cô ấy không còn lối thoát. Phía trước cô ấy không có con đường nào. Đàn ông như chồng cô ấy, đẩy vợ đi làm gái điếm thì đâu còn là đàn ông. Cha dạy con phải ăn ở hiếu nghĩa, tự do tự tại, trung thực cho ra một người trai. Hắn có phải là đàn ông không hả cha? Nếu là người chồng tử tế, hắn đã chẳng nhẫn tâm, đẩy vợ đi với khách trong một lần hắn xuống nhà nghỉ ở Hà Nội xem vợ làm ăn thế nào và lấy tiền. Con dám chắc rằng bất kể một người nào nghe thấy chuyện một tên chồng chỉ chờ vợ ngủ với người khác, mang tiền về cho hắn tiêu xài còn hắn chẳng cần quan tâm, cũng sẽ căm giận tên chồng hèn nhát đó. Sự thật ngoài đời cha ạ, một sự thật phũ phàng mạt hạ đôi khi vẫn rủ xuống đầu số người đã không ý niệm được sự tồn tại mình. Cha vẫn dặn con, tiêu những đồng tiền chính nghĩa, những đồng tiền mình kiếm được bằng mồ hôi nước mắt mới thấy thanh thản, vui vẻ. Nhớ khi xưa cha lặn lội đêm hôm chợ búa, thồ rau đi chợ xa bán lấy tiền nuôi các con.
Dùng mồ hôi đổi lấy miếng ăn nuôi cho ước mơ bé bỏng. Con lớn ngần này còn mải mê chưa giúp được gì.
Cha mất mẹ khi em út được nửa năm. Từ đó cha giống một cây khô hơn một con người, và cây khô ấy còn đủ cứng cáp cho anh em con tựa nương.
Lệ vớ được con như vớ được một chỗ dựa. Ngọn bầu vớ cành rào leo. Cô ấy bảo. Làm điếm chớ trêu thay. Có cô gái thấy khách nhảy cẫng lên. Khách không có cả ngày ngồi mốc mồm mốc miệng. Với cô ấy, mỗi ông khách trong ngày là một nỗi đau day dứt.
4
Tôi vừa làm nhiệm vụ của cả người vợ và chồng. Không quá khi nói rằng chồng tôi vô tích sự. Nhiều người bảo tôi “lấy phải chồng như thế thà để cho đồ nó nghỉ”. Biết làm sao. Tôi phải chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống gia đình, học hành của một đứa con năm tuổi, cộng thêm bà mẹ chồng quanh năm đau ốm. Đời con gái truân chuyên. Một duyên ba nợ. Cái nợ nào cũng muốn đè trĩu đôi vai.
Nơi quê nhà, đồng áng vất vả, ruộng nương ít, chẳng có thêm thu nhập gì. Chi tiêu trong gia đình lúc nào cũng vượt quá số tiền ít ỏi dành dụm được. Chồng tôi không được như người, tranh thủ làm thêm việc gì đỡ vợ, nuôi mẹ nuôi con. Đằng này đẩy tôi đi làm thêm, đến những lò nung vôi. Đàn bà con gái, được ba ngày không chịu được tôi bỏ về. Chồng tôi đánh, bảo tôi lười, vụng về không biết kiếm tiền. Mẹ chồng không còn sức để nói, cũng không can thiệp được. Tôi bị đánh thâm tím mặt mày. Cơm không có thức ăn - đánh. Con ốm - đánh. Chưa kịp mua thuốc cho mẹ - đánh... Những trận đòn liên tiếp giáng xuống người, vết thương trước chưa kịp đóng vảy vết thương sau chồng tiếp lên. Toàn thân ủ một màu tím thâm như xác chết lâu ngày chưa chôn. Mặc áo vào, lúc cởi ra ngỡ da thịt bóc ra theo lần áo. Quen. Đôi khi có thể biết trước được trận đòn diễn ra vào lúc nào. Vết thương đè lên vết thương. Có khi đang đánh vợ, bạn gọi thiếu chân trong chiếu bạc, chồng tôi bỏ gậy đó đi theo, không cần biết tôi muốn sống hay chết.
Ngày mẹ chồng trong cơn thập tử nhất sinh, chỉ mỗi mình tôi hai tay, tay mẹ, tay con. Còn chồng tôi vục mình trong những chai rượu và canh bạc. Hắn ta cũng còn mỗi cái xác. Sau trận rượu, hắn nằm bệt. Túm áo trên người hắn, cảm tưởng có thể rũ ra được những đoạn xương. Nỗi tủi nhục tột cùng, định đem theo con bỏ xó này, đến một nơi nào đó làm việc nuôi con. Nhưng còn mẹ chồng, ai sẽ lo cho bà thuốc thang?
Cả bố mẹ đẻ nữa. Tôi chưa báo hiếu được một ngày, chẳng thể để cha mẹ gánh chịu nỗi nhục với dân làng. Sau này, không chịu được cảnh túng thiếu, cùng quẫn tôi đã nói dối. Đem cả những vết thương trên mình đi tìm việc. Người ta chỉ cho tôi công việc ít tốn sức và kiếm nhiều tiền. Tôi thử. Chẳng còn gì để mất. Tôi đã vào đây. Có chút nhan sắc thời con gái sót lại. Vẽ thêm chút phấn son, vết thương lâu ngày được lấp đi, không lấp được thì chỗ đó lại thành chỗ có thể moi tiền khách chơi. Tôi được nhiều người nể thường xuyên gọi.
Tôi thành con điếm tính toán chếnh choáng trong tiền bạc và mùi đàn ông. Từ những đau khổ và cám dỗ. Đau khổ và cám dỗ là hai con quỷ, kẻ thù của phẩm hạnh đàn bà.
Lần gặp anh sau cách lần gặp trước chừng một tháng. Tôi biết tên anh. Anh tên Nghĩa. Tôi gọi anh là chàng nghĩa hiệp. Anh cầm trong tay những cái có thể làm tôi vui và làm tôi biết mình tồn tại, biết rơi nước mắt. Anh còn ít hơn tôi hai tuổi.
Cũng như lần trước, để có cơ hội gần nhau, anh phải trả tiền phòng với giá có thêm... tôi. Dù biết anh không có nhu cầu, nhưng tôi cố tình ra vẻ khêu gợi để xem, nếu anh muốn thì tôi dâng hiến. Còn không thì cũng chả sao. Tôi còn gì mà không thể hào phóng với anh... Tôi cởi bỏ hết áo quần ngoài, chỉ để bộ quần áo con trên người. Anh từ nhà vệ sinh ra, giật mình.
- Kìa, em mặc quần áo vào. Anh đâu...
- Em tưởng lần này anh khác lần trước. - Tôi đùa.
- Không, em mặc áo quần vào.
Tôi đến ôm ngang người anh, gục đầu vào vai. Mùi da khen khét, chứng tỏ lâu ngày anh chưa tắm. Giục anh vào tắm. Anh tắm xong, tôi đẩy anh lên giường, bảo nếu anh cần, em chiều. Đừng ngại. Anh lắc đầu.
- Không, anh chỉ muốn nói chuyện với em.
- Được rồi, vậy thì chúng ta tâm sự...
Tôi cứ để quần áo thế, nằm nói chuyện với anh.
5
Lắm chuyện lừa gạt làm con thấy sợ. Nghi ngờ cả Lệ. Một anh chàng nhà báo đã có tuổi, gặp con, tay huơ huơ chiếc bánh mì gặm dở, nói là vừa bị một con điếm lừa. Ngay Gia Lâm thôi. Anh cay cú. Chửi. Con điếm đó hóa ra không chỉ biết nằm ngửa trên giường, cũng mưu mẹo tính toán. Mình mất con điện thoại, cái máy ảnh và hơn triệu bạc. Chẳng biết anh sẽ phải dừng tác nghiệp trong bao lâu.
Mấy anh bạn khuyên con đừng lân la với những đối tượng đó. Nhưng con vẫn phải đi. Con cần biết người ta đã lừa như nào.
Cha biết không, khi con chưa kịp đến chỗ anh bạn nhà báo bị lừa thì tới lượt con bị lừa. Đó là một cô gái làm gần chỗ Lệ, cô ta chơi với Lệ và hỏi được số điện thoại của con. Tự giới thiệu là Hoa. Hình như con đã nghe Lệ nhắc cái tên này một lần. Hoa nói Lệ về quê, chồng đánh, bị thương nặng lắm. Vào viện rồi. Nhưng gia đình nó khó khăn. Tội nghiệp. Hoa nhỏ vài giọt nước mắt thương cảm lùa con vào bẫy. Con gửi Hoa toàn bộ số tiền nhuận bút của hai bài phóng sự vừa lĩnh cho Lệ, vì Hoa nói sẽ về quê thăm Lệ. Con bận không về đó được.
Hai hôm sau Lệ xuống gặp con. Trông cô không có vẻ của người vừa ở viện về. Con ngạc nhiên hỏi. Lệ lắc đầu. Em đâu có đi viện. Anh bị con bớp ấy lừa rồi! Con há hốc mồm. Kinh khủng! Lệ bảo để em tìm, tính sổ với con này. Dám lừa cả bạn em. Con ngăn. Thôi, đừng làm to chuyện. Chẳng đáng là bao. Tiền mất còn kiếm được. Lệ uất ức. Mấy ngày sau Lệ báo với con. Chỗ này, con Hoa đã lừa rất nhiều người anh ạ. Nó chuyển đi làm nơi khác nên kiếm một cục đi luôn. Sẽ có người bắt được nó. Con vừa nghe vừa thấy rùng mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận