Dịch: Hoangforever
Hắc Hồn Sơn giống như một con cự thú đang ngủ say vậy. Tần Hạo bước vào đó liền cảm thấy môt cảm giác bị đè nén, khiến cho lòng người cảm thấy không được thoải mái, trở nên cáu kỉnh, bực bội hơn.
Tần Hạo hít sâu vào một hơi, phục hồi tâm tình lại.
Đối với thực trạng của Hắc Hồn Sơn, hắn sớm đã có chuẩn bị từ trước. Lúc này, sau khi cảm nhận được bầu không khí xung quanh như đang đè nén mình lại, hắn liền lấy ra một viên đan dược màu trắng, bỏ vào trong miệng, ngậm chặt lại. Nhất thời cảm giác bực bội kia liền biến mất.
Sau khi đã thích nghi được với hoàn cảnh của Hắc Hồn Sơn, lúc này Tần Hạo mới tiếp tục đi tiếp.
Hắc Hồn Sơn mặc dù được gọi là Sơn (ngọn núi), thế nhưng nó thật ra là một dãy núi. Núi non trùng điệp, khe sâu ngang dọc, phạm vi rất rộng.
Thảm thực vật trên Hắc Hồn Sơn toàn là thực vật có cành lá màu đen, giống như kiểu nó bị mực nhuộm lên vậy. Mà tán cây thì ôi thôi như cái ô, đem ánh mặt trời xung quanh che lấp lại, làm cho Tần Hạo đi dưới đó cảm thấy âm u vô cùng!
Do Hắc Hồn Sơn là nơi tốt nhất để rèn luyện và cũng là gần với thành Bình Dương nhất, cho nên ở nơi này ngày thường vẫn luôn có rất nhiều cường giả tiến vào trong đó trui luyện bản thân. Mà lúc này, vị trí Tần Hạo đang đứng cũng mới chỉ bên ngoài Sơn, cũng chưa có gặp nguy hiểm gì.
Tần Hạo tăng nhanh tốc độ di chuyển thêm một chút, không khỏi khiến cho bước chân của mình nặng nề hơn và phát ra tiếng động lớn hơn.
“Tê tê”
Đột nhiên một âm thanh “tê tê” vang lên, truyền tới bên tai Tần Hạo. Thần sắc Tần hạo khẽ thay đổi. Hắn cầm thanh trường kiếm, dáo dác nhìn xung quanh cảnh giác.
Rất nhanh, Tần Hạo liền phát hiện ra ngọn nguồn âm thanh này từ đâu phát ra.
Trên một cái cây cổ thụ cách đó không xa, một sinh vật giống như báo, giống như hổ đang ngồi chổm hổm ở nơi đó. Toàn thân của nó màu đen nhánh, hoàn mỹ dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh. Lúc này hai con mắt của nó đang nhìn chằm chằm Tần Hạo.
“Phù... thì ra là một con dã thú, cũng không phải là yêu thú gì, cũng là do mình nhạy cảm quá....”
Tần Hạo bình tĩnh đánh giá, xác định con vật này cũng không phải là yêu thú gì, nhất thời thở phào ra một tiếng.
Yêu thú trong Hắc Hồn Sơn được phân bố rất rộng rãi, thế nhưng dã thú cũng có rất nhiều.
Nếu như đụng phải yêu thú, Tần Hạo đương nhiên phải vô cùng cẩn thận rồi. Chỉ cần sơ sẩy một cái, hắn liền biến thành thức ăn cho chúng. Nhưng nếu như là dã thú thì... Tần Hạo hoàn toàn có đủ tự tin để giải quyết nó.
“Tê tê!”
Con dã thú ở trên cành cây cổ thụ vừa mới phát ra âm thanh cảnh cáo. Thế nhưng nó đợi một lúc cũng không thấy Tần Hạo thối lui, nhất thời lông dựng đứng lên, sát ý nổi dậy!
Con dã thú này cũng không phải là dã thú bình thường, nó có thân hình linh hoạt và hàm răng bén nhọn. Đây là lãnh địa của nó. Ngày thường nó đã nuốt không ít người to gan lớn mật, ngu ngốc tiến vào Hắc Hồn Sơn này.
Con vật này cực kỳ mẫn cảm, cảm giác được Tần Hạo cũng không có giống như những người mà nó đã nuốt kia, cũng không cảm nhận được từ trên người Tần Hạo sinh ra cỗ hơi thở khiến cho nó phải sợ hãi. Vì vậy, nó liền phát động công kích.
Nghiêm túc mà nói, Tần Hạo và con dã thú, cũng coi như là hai đối thủ đồng cấp với nhau.
Tần Hạo còn chưa có thức tỉnh vũ hồn, ngay tới đẳng cấp thấp nhất là Huyền Vũ cảnh cũng chưa có được. Mà con dã thú kia, nó cũng chưa có hoàn toàn mở ra linh trí, tu thành yêu thú, cũng chỉ là dựa vào nhục thân cường đại của mình để chiến đấu.
Dã thú đánh tới. Mặc dù hình thể của nó không lớn, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh. Tần Hạo chỉ thấy một đạo hắc ảnh hiện ra, sau đó kình phong đánh thẳng vào mặt. Con dã thú kia trực tiếp một trảo chộp về phía mặt Tần Hạo.
“Muốn chết!”
Gió tanh đập thẳng vào mặt, nhất thời kích phát ra hung tính của Tần Hạo.
Hắn hét lớn lên một tiếng, đầu ngửa ra sau, tránh đòn tấn công này, đồng thời thuận thế vung thanh trường kiếm trên tay lên!
“Phốc”
Kiếm quang hiện ra, máu bắn tung tóe!
Con dã thú kia có lẽ không ngờ được Tần Hạo lại phản ứng nhanh tới như vậy, tránh được đòn tấn công của nó, đồng thời thuận thế đánh trả lại nó. Cho nên nó có phần lơ là, bị Tần Hạo một kiếm vạch lên trên bụng một đường dài.
“Rống!”
Nó gầm lên một tiếng, giống như kiểu vừa bị đau, vừa bị Tần Hạo chọc giận vậy.
Nó mặc kệ vết thương ở bụng đang chảy tí tách, nhỏ từng giọt máu xuống đất, mà phát ra tiếng rống giận như hổ gầm, cũng không có rút lui, lại một lần nữa đánh về phía Tần Hạo.
“Dã thú đúng là dã thú, ngu xuẩn không sao chữa được! Đúng là chưa có linh trí mà!"
Tần Hạo lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng hiện tại đã bình tĩnh trở lại. Lúc này, hắn hiện ra mấy phần thong dong. Hắc lắc đầu quát lạnh một tiếng, xoay người né tránh, đồng thời thanh kiếm nơi tay vung lên.
“Phốc Soẹt”
Lần này Tần Hạo lãnh tĩnh, một kiếm đâm tới, đâm trúng trái tim con dã thú này, một kích mất mạng!
“Dã thú so với yêu thú, quả thật kém quá nhiều. Bọn chúng chỉ có dã tính, không có sự biến hóa, không có cách nào tu luyện ra được yêu lực, đối với mình mà nói cũng không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào”
Tần Hạo nhìn dã thú đã chết đi, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn lần này tiến vào Hắc Hồn Sơn là muốn gặp phải nguy hiểm, bức bách kích thích ra tiềm năng trong cơ thể của hắn. Vì vậy, hắn đương nhiên muốn gặp yêu thú hơn rồi.
Cấp bậc của yêu thú giống như cấp bậc của loài người vậy, cũng đều có Huyền Vũ cảnh, Địa Vũ cảnh, Thiên Vũ cảnh.... vân vân và vân vân.... Mà yêu thú có đẳng cấp thấp nhất, cũng chính là Huyền Vũ Cảnh, so với Tần Hạo mà nói thì mạnh hơn rất là nhiều.
Có thể tưởng tượng ra được, lần này Tần Hạo tiến vào Hắc Hồn Sơn hắn đã chuẩn bị tâm lý không có được ung dung thoải mái đánh nhau giống như với con dã thú này.
Một là thức tỉnh vũ hồn! Hai là chết!
Dễ dàng giết chết một con dã thú cũng không khiến cho Tần Hạo trở nên căng thẳng hơn, ngược lại hắn càng thêm ung dung, thoải mái hơn. Hắn cũng không có quan tâm tới con dã thú đã chết kia mà tiếp tục tiến lên phía trước, tiến tục tiến vào chỗ sâu trong Hắc Hồn Sơn.
Sâu trong núi, cây cổ thụ mọc thành rừng, lá khô chất thành đống, cực kỳ ẩm ướt. Đây là điều kiện tốt nhất để cho các loài độc vật lẩn trốn và ẩn nấp. Ngoài ra xung quanh còn có chướng khí, rất là hung hiểm. Vì vậy tốc độ tiến lên của hắn cũng không có được nhanh cho lắm.
Tần Hạo cũng không có sốt ruột, một lòng tiến về phía trước, tiếp tục đi về phía chỗ sâu trong Hắc Hồn Sơn.
Trên quãng đường hắn đi tới, hắn cũng có gặp không ít dã thú.
Cái đám dã thú này dựa vào thiên địa linh khí nồng nặc có trong Hắc Hồn Sơn, mà khiến cho chúng có linh tính, không ít trong số chúng còn có khả năng đột phá thành yêu.
Thế nhưng gặp phải Tần Hạo, cái đám này đều không thoát khỏi số phận chết dưới lưỡi kiếm của hắn, bị Tần Hạo biến thành công cụ trui rèn bản thân.
“Có chút không đúng!”
Lúc này Tần Hạo đi xuyên qua rừng rậm, bàn chân dẫm lên lá khô, cành khô, khẽ phát ra tiếng “răng rắc”. Đi được một lát, đột nhiên Tần Hạo dừng lại, nhỏ giọng nói.
Lúc trước hắn đi tới, mặc dù bốn phía xung quanh rất là yên tĩnh đấy, thế nhưng Tần Hạo vẫn không ngừng nghe được tiếng chim hót, thú rống. Thế nhưng hiện tại bốn phía xung quanh hắn lại là một mảnh tĩnh mịch. Trừ âm thanh do hắn đi lại phát ra thì cũng không còn âm thanh nào khác nữa.
Tần Hạo lập tức đề cao cảnh giác hơn.
Trước khi tiến vào Hắc Hồn Sơn, mặc dù hắn có chút hơi vội vàng đấy, thế nhưng Tần Hạo đã chuẩn bị rất là đầy đủ.
Trong trường hợp này, khả năng lớn nhất chính là khu vực này có một con yêu thú hoặc môt con dã thú cực kỳ dũng mãnh. Nó đã chiếm giữ và phân chia khu vực này thành địa bàn riêng của nó. Cho nên những loài động vật khác không dám bén mảng tới đây.
“Ken két....”
Tần Hạo dừng bước chân lại, nín thở ngưng thần, rất nhanh liền nghe thấy tiếng động lạ.
Đó là tiếng lá khô, cành cây bị đè lên, so với tiếng bước chân của hắn có phần nhỏ hơn một chút. Thế nhưng tiếng động này lại kéo dài không dứt, giống như kiểu có thứ gì đó đang di chuyển trên mặt đất vậy.
Rất nhanh, Tần Hạo liền nhìn thấy thứ gì đã gây ra tiếng động này.
Là một con đại xà.
Toàn thân nó có màu đỏ giống như kiểu được đúc ra từ đồng đỏ vậy. Nó có chiều rộng bằng hai tay Tần Hạo ôm lại, dài tới mấy chục thước trượt dọc trên mặt đất, hằn lên trên mặt đất một dấu vết thật sâu.
Đây là một con đại xà, cũng không phải là một con trăn. Hình thể của nó to lớn như vậy làm cho Tần Hạo sinh ra lòng đề phòng.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hai con mắt đen nhánh của nó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Yêu thú!”
Tần Hạo thầm nói, thần sắc ngưng trọng.
Đây là môt con đại xà, một con yêu thú, bên trong cơ thể nó có yêu lực ba động, linh trí cao hơn dã thú và cũng cường đại hơn dã thú rất nhiều!
Đây cũng là con yêu thú đầu tiên từ khi Tần Hạo bước chân vào Hắc Hồn Sơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận