- Lê Di
Dành tặng “nhỏ” của tôi, người con gái yếu mềm tôi đã cất giấu thật sâu trong tâm cảm. Không biết còn bao lâu... Không biết còn bao sức... Nhưng chắc chắn vẫn sẽ còn chờ... ... chờ một ngày bình yên thật sự.
Có những vết thương chắc mãi sẽ chẳng bao giờ lành.
Con tim hoang dại đến đâu, một vài vết cắt sâu cũng đủ làm run sợ, làm hoang mang, làm ta co lại, chẳng dám thêm một lần liều lĩnh.
Nhỏ là thế. Một con tim. Hai vết thương sâu. Dù là ai đó vô tình khắc hằn lên tim hay là nhỏ tự tay rạch vào mình, nỗi đau vẫn đã ở đó, hiện hữu, mãi chẳng lành. Nhỏ sợ yêu từ đó... quên cách yêu từ đó... ở quãng đầu mới phân tử cuộc đời mình.
Nhỏ gặp anh trong hoàn cảnh ngẫu nhiên, chẳng thể nào lường trước. Thành phố mới. Ngôi trường mới. Hội sinh viên lo cho nhỏ ở tạm phòng của anh trong lúc chờ đăng ký phòng ký túc xá bên trường. Anh cũng vừa mới tới căn nhà đó ở cùng cậu phó chủ tịch hội nón đội tháng.
Bữa liên hoan hôm đó, đôi mắt anh cười hình trăng non liên tục. Nếu không vì hơi men đã ngà và quá mệt sau hơn 15 tiếng đồng hồ di chuyển, có lẽ nhỏ đã nhận ra con tim mình vừa vô tình lệch nhịp hay đã lỡ lời nói gì đó để rồi chẳng kịp rút lại ít thể diện nào.
“Anh ơi hôm nay anh bị đẹp ý!”.
Nhỏ nhắn tin cho anh khi vừa đến buổi họp mặt sinh viên
mới đầu năm; khi vừa nhìn thấy anh ngồi phía đối diện trong chiếc áo sơ mi trắng cùng vest, quần tây, giày tây - set đồ mà bất cứ chàng trai nào bạn lên cũng đều dễ khiến phái yếu phải xao lòng khi con tim nhỏ cũng vừa rơi lệch đi một nhịp cũng vì lẽ đó.
Anh đưa mắt tìm nhỏ, mắt lại cười hình trăng non rồi nhắn cho nhỏ một câu cảm ơn gọn ghẽ.
Những buổi liên hoan cứ thế dày lên. Hoặc là anh cố tình. Hoặc là nhỏ vô thức muốn gần anh thêm chút.
-Chết rồi!
- Sao thế ạ? - Chìa khóa để trong túi áo ông bạn anh rồi...
Hai ánh mắt nhìn nhau giữa đêm thành phố mờ sương. Sau một bữa tiệc mà ai cũng say ngà và chỉ muốn về nhà ngả lưng chìm vào một giấc thật dài suốt cả cuối tuần sau đó, thì việc chiếc chìa khóa bị bỏ quên trong túi áo anh phó chủ tịch hội sinh viên tốt bụng đang say mèm tại nhà chủ xị cũng là điều dễ hiểu.
Nhỏ cười. Anh trả lại nhỏ đôi mắt hình trăng non. Màn đêm vỡ tan bên tiếng bước chân dùng dằng thật chậm.
- Thôi xuống phòng em vậy. -Ừ. Đành về phòng anh vậy.
- Phòng anh?... À ừ. Hì...
- Bên ký túc xá sắp trả lời chưa? - Em cũng chưa rõ. Chắc sang tuần thôi.
-Ům.
Cũng phải tốn thêm đôi chai bia nữa mới hết quãng đường đi bộ về tới nhà. Nhỏ tựa vào vai anh, bước đi nguệch ngoạc tự lúc nào không hay.
Anh đặt nhỏ xuống giường, toàn quay sang sofa thì tự nhiên khựng lại. Trong một cơn mơ vô tình nào đó, nhỏ đang năm tay anh đi dọc bờ biển dài phía Nam Âu. Và chắc chắn, ẩn sâu trong tiềm thức mơ hồ ấy, nhỏ sẽ chẳng bao giờ buông thêm bất kỳ một bàn tay nào nữa.
Anh lặng lẽ nằm xuống bên cạnh nhỏ, ghé sát bờ vai vào mái đầu nhỏ đang nghiêng hờ. Đêm trôi đi bình yên trong nhịp thở. Giấc mơ của nhỏ, lâu rồi, mới trọn vẹn an yên.
******
- Học xong em có dự định gì chưa? - Chắc em về thôi. - Về thật à?
-Ừ. Về thật. Còn ba mẹ, công việc, bạn bè, ước mơ...
- Anh thì sao?
- Anh tính định cư. Cơ hội bên này cũng tốt. Rồi đón ba mẹ sang đây.
Cung đường tản bộ chợt lặng đi, chỉ còn hai bàn tay siết chặt và hai lồng ngực se sắt những tiếng thở dài nén kín.
Sân bằng lạnh cóng. Tiết trời bên ngoài cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Dường như cũng vì thế mà mùa này người ta lại khoái trượt băng hơn thường lệ. Hay chí ít thì cái thành phố này là như vậy.
Nhỏ lặng lẽ nhìn anh lúc đang xếp hàng chờ mua vé. Anh cũng chỉ lặng nhìn nhỏ, khẽ mỉm cười. - Tiếc thật. Muộn mất rồi. Làm sao giờ?
Nhỏ không trả lời anh, chỉ cười rồi quay đi. Cuống họng nhỏ nghẹn lại. Phải. Muộn chứ. Không muốn sao được khi mà hơn một tháng trước khi nhỏ sang, anh đã ký hợp đồng dài hạn với chỗ làm, với lộ trình phát triển chẳng thể mỹ mãn hơn. Mà anh trong mắt nhỏ, thì chắc chắn chẳng thể vì một chút yếu lòng mà khước từ tất cả.
Nhỏ bám lấy anh, xoay tròn trên sân bằng. Dường như anh cố tình đến những vòng xoay dài mãi. Nhỏ chẳng muốn ngã thêm lần nào nữa, nên cũng chỉ biết ôm hờ lấy anh để xoay theo. Cứ thể, không gian như đọng thêm chút phép màu rất lạ.
Một cuối tuần như mọi tuần, nhỏ được mời sang nhà anh ăn liên hoan cùng hội sinh viên. Nhỏ được ngủ lại phòng anh như mọi lần, giống như một cô sinh viên xa nhà, cuối tuần về quế luôn được ba mẹ nhường lại một phòng riêng.
Tiếng gõ cửa giữa đêm kéo nhỏ ra khỏi dòng tự sự miên man bên trang nhật ký. Là anh.
- Em ngủ chưa? Trên kia mấy lão say la liệt, không còn chỗ nào tựa lưng nữa. Anh tính xuống mượn cái sofa.
- Em chưa. Anh vào đi. - Em đang làm gì thế?
- Em nghịch thôi. Anh say chưa?
-Chưa. Anh có uống mấy đâu? - Chai rượu sữa còn nhỉ? Uống không?
Nhỏ vừa nói vừa lấy chai Bailey trên tủ, ngồi xuống đất cạnh anh, tựa lưng vào chân chiếc sofa, rót đầy hai ly nhỏ.
Không rõ nhỏ uống bao nhiêu và bao lâu, chỉ biết trong một giây mập mờ nào đó, mái đầu anh và nhỏ vô tình tựa sát vào nhau, rồi bất giác một giây tiếp theo, hai hơi thở bỗng hòa vào làm một. Mọi ấm ức, mọi tủi hờn, mọi nhung nhớ trong phút chốc trào dâng, cuốn phăng đi hết những âu lo, ngần ngại suốt bấy lâu nhỏ, và có lẽ cả anh, vẫn nén chặt trong lòng.
*******
Con nắng đầu ngày len qua tấm rèm cửa kéo hờ, nghịch ngợm trên đôi mi nhỏ. Nhỏ khẽ cựa mình. Anh vòng tay kéo sát nhỏ vào lòng, thủ thỉ:
- Sáng nay đi đâu nào? Nhỏ quay lại, dụi đầu vào lòng anh, chỉ ậm ừ không nói. - Dậy thôi. Nhỡ xe mất. - Đi đâu cơ?
- Làng cổ. Đẹp lắm. Đi. Anh chống tay ngồi dậy, hôn nhẹ lên trán nhỏ rồi bước xuống giường. Nhỏ lăn lê một lúc rồi cũng chịu bình minh để kịp đón chuyến xe cuối tuần.
Anh dắt nhỏ đi qua những con đường rải gạch dọc ngôi làng cổ. Mọi thứ vắng lặng y như những cuối tuần khác ở xứ này. Sẽ chẳng nhà nào chịu thức giấc trước 10 giờ sáng. Hẳn vậy.
Một khu vườn mái vòm thấp thoáng trước mắt. Nhỏ kéo tay anh chạy thật nhanh, đặt một bên tai nghe vào tai anh, bật bản nhạc waltz quen thuộc và bắt đầu cùng anh đưa bước.
Từ bé đến lớn, không dưới một lần, nhỏ ước ao sẽ được cùng chàng hoàng tử của mình nhảy một khúc waltz dưới khu vườn mái vòm như câu chuyện cổ tích nhỏ đọc hay xem đâu đó ngày thơ bé. Có lần, nhỏ từng mơ thấy một chàng trai áo trắng bước đến bên nhỏ trong một căn phòng bao quanh bởi cửa kính, đặt giữa một chiếc piano lớn màu hồng, đưa bước nhỏ theo điều waltz bên con nắng sớm đang rọi vào làm không gian thêm lung linh huyền ảo.
Còn lúc này đây, ngay giữa thực tại, nhỏ thực sự được cùng anh nhảy một điệu waltz dưới khu vườn mái vòm như mộng đó.
Anh tên là Prince Charming từ đó. Nhỏ cũng chỉ còn gọi anh là Charming trong những cuộc hội thoại dài thâu đêm bằng tiếng Anh của hai người.
*******
- Ngày mấy em bay? - Cuối tháng này. - Thế đi cùng anh một chuyến đã.
- Đi đâu ạ?
- Đi rồi biết. Anh đặt vé cho em rồi. Thế nha.
Anh chỉ chạt có vậy, rồi gửi cho nhỏ vé tàu và lịch trình bất ngờ trước khi nhỏ về nước sau khóa học.
Một tháng yêu nhau chính thức, chẳng đủ dài, nhưng cũng vừa đủ để nhỏ thấy lại chút nhói đau khi sắp sửa xa anh, khi chuẩn bị một lần nữa cứa thêm vết cắt trong tim mình, dù là tự nguyện.
*****
Anh đưa nhỏ tới thành phố hoa lệ nhất xứ người. Hình như có lần nhỏ bảo anh rằng muốn quay lại nơi đó, dù chỉ một lần. Nhỏ yêu những thứ lung linh nơi ấy, yêu những chốn lãng mạn nơi ấy, yêu những miền cổ tích nơi xứ ấy. Và anh toại nguyện nhỏ bằng một chuyến đi, chuyến đi cuối cùng của những tháng ngày ngọt ngào, tươi đẹp.
- Em đói chưa? – Anh thò đầu vào cửa phòng khách sạn, nhìn nhỏ cười vẻ đầy bí hiểm.
Nhỏ khẽ gật đầu.
- Ra đây xem cái này hay cực. Nhỏ phùng má phụng phịu. Sau một chuyến đi dài, nhỏ chỉ muốn nằm ôm gọn lấy chiếc giường êm ru. Nhỏ ra dấu vẫy anh lại gần.
Anh lắc đầu, khẽ cười, bước lại gần nhỏ, cúi người xuống, vỗ tay lên hai vai.
– Nào. Lên đây. Nhỏ phì cười, leo lên lưng anh đầy thích chí.
Anh cũng nhỏ ra đầu hành lang khách sạn, chỉ cho nhỏ chiếc máy bán hàng tự động với la liệt bánh ngọt và đồ uống. Nhỏ với tay vào túi áo ngực anh, lấy ít tiền xu bỏ vào rồi lựa đồ. Anh vừa cõng nhỏ, vừa cúi xuống lấy đồ rơi ra, rồi đưa nhỏ về phòng. Anh là thế, luôn biết cách mang lại cho nhỏ những niềm vui nhỏ xinh, đủ để nguôi ngoài những lưu luyến đang trào dâng trong nhỏ mỗi lúc một nhiều.
Tối đó, nhỏ cùng anh lang thang thành phố suốt đêm. Những con phố nóng hổi hơi thức ăn. Những tầng cao trải dài tầm mắt lung linh ánh đèn hoa lệ. Những con đường le lắt ánh đèn vàng dọc dải sống trong lành hơi nước quyện mùi sương lạnh.
Bất giác, nhỏ khóc. Anh lặng lẽ ôm nhỏ vào lòng. Nụ hôn cuối. Đêm cuối. Cảm giác lẫn lộn giữa yêu thương và nuối tiếc siết chặt hai con người mà có lẽ số phận đã định trước rằng chỉ giao nhau duy điểm ấy.
*******
- Nói yêu em lần cuối đi.
Nhỏ choàng tay qua cổ anh, kéo mái đầu anh lại sát bên mình. Phía sân ga, loa đã gọi khách lên lần cuối.
-Quên anh đi...
Đôi tay nhỏ chợt buông. Con tim nhỏ khẽ se lên một nhịp. Nhỏ nắm tay anh, đặt lên môi anh một nụ hôn chẳng có phản hồi, rồi quay lưng bước lên chuyến tàura sân bay sáng sớm.
“Hôm chia tay cây vừa trút lá. Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn...”(1)
(1) Trích lời bài hát Chưa bao giờ của nhạc sĩ Việt Anh.
Câu hát văng vẳng trong đầu nhỏ hòa cùng dòng nước mắt chợt tuôn sau nụ cười và cái vẫy tay cuối cùng nhỏ trao anh qua ô cửa kính...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận