Nhắc Lục Tốn thì không thể không nói tới Lã Mông.
Danh tướng Quan Vũ thời Tam Quốc đã bị sập bẫy bởi sự liên thủ giữa Lã Mông, Lục Tốn và Tôn Quyền của nước Ngô.
“Trận chiến Giang Lăng” do Lã Mông bày ra chính là một trong những “Trận đột kích bất ngờ” kinh điển nhất của lịch sử Tam Quốc.
Lúc ấy tiếng tăm của Quan Vũ vang dội rất xa, đóng quân tại Kinh Châu, một bên còn phối hợp với nước Thục tiến đánh Tào Tháo của nước Ngụy, thắng liên tiếp mấy chiến dịch, thế không thể đỡ. Tào Tháo bị đánh không còn cách chống đỡ phải tìm nước Ngô hợp tác, thuyết phục nước Ngô tiến đánh Quan Vũ thu hồi lại Kinh Châu —— tại thời kỳ Tam Quốc, việc hôm nay hai nước liên thủ ngày mai trở mặt thành thù là chuyện vô cùng bình thường. Dù sao cũng chẳng ai muốn có một kẻ bình yên phát triển nuốt mất hai kẻ còn lại.
Đương nhiên nước Ngô muốn thu hồi lại Kinh Châu, nhưng Lã Mông biết đánh chính diện chắc chắn sẽ không thắng nổi Quan Vũ, nên mới hiến kế với Tôn Quyền, chúng ta không cần đánh chính diện, cứ chủ động yếu thế, để Quan Vũ lơi lỏng cảnh giác. Trước hết tôi sẽ giả bệnh, còn ngài thì tìm một kẻ không tiếng tăm chả hiểu biết gì về thế sự thay tôi tiếp nhận quân đội —— người “chẳng có tiếng tăm” nào mà Lã Mông đề cử chính là Lục Tốn.
Tôn Quyền đồng ý đề nghị của Lã Mông. Thế là Lã Mông giả bệnh, để Lục Tốn thay mình đảm nhiệm tổng chỉ huy. Quan Vũ chưa từng nghe tới cái tên Lục Tốn, cho là Lã Mông đã bệnh nặng thì nước Ngô sẽ chẳng dám tiến đánh Kinh Châu, thế là hắn không đề phòng Đông Ngô, đưa phần lớn binh mã đang đóng giữ ở Kinh Châu tiến đánh Tào Tháo. Lã Mông bắt lấy cơ hội này, phái binh sĩ ngụy trang thành thương nhân lừa quân đội đang trông coi Kinh Châu, tiến quân thần tốc, mặc áo trắng vượt sông, không đánh mà thắng cướp được Kinh Châu!
Đây chính là điển cố lịch sử “Quan Vũ chủ quan đánh mất Kinh Châu”.
Quan Vũ biết mình mắc lừa, muốn quay đầu lại đánh, tiếc là các binh sĩ đã đánh mất sĩ khí, hắn hoàn toàn thua trận, bất đắc dĩ mà chạy tới Mạch Thành, cuối cùng là qua đời ở nơi đây.
Chiến dịch này đã khiến nước Thục bị tổn hại rất lớn, đương nhiên khiến cho Lưu Bị vô cùng tức giận, thề muốn báo thù cho nhị đệ. Thế là Lưu Bị không nghe lời can ngăn của thuộc hạ, đích thân thống lĩnh đại quân chuẩn bị đoạt lại Kinh Châu.
Tôn Quyền ra sức dẹp hết nghị luận của mọi người, phái kẻ không tiếng tăm gì như Lục Tốn ra chỉ huy chiến dịch.
Ban đầu Lục Tốn phòng thủ vững trận địa không trực tiếp giao chiến, áp dụng chiến thuật chữ “tha”, hai bên giằng co rất lâu. Quân Thục xa nhà, việc tiếp tế lương thực vô cùng khó khăn, cộng thêm khí hậu nóng bức nơi đây, các binh sĩ mỗi ngày bị mặt trời nung nấu, khiến cho sĩ khí của toàn bộ quân sĩ càng ngày càng giảm. Lưu Bị muốn các binh sĩ dễ chịu hơn bèn tạm thời đóng quân trong vùng rừng núi râm mát. Kết quả là dựng trại quá tập trung, Lục Tốn nhắm trúng thời cơ bảo một nhóm thuộc hạ đem cỏ tranh tới phóng hỏa.
Đây trở thành một trận lửa khổng lồ!
Chu Du ở trận đại chiến Xích Bích phóng hỏa đốt mấy trăm ngàn quân Tào, sau này Lục Tốn ở trận Di Lăng phóng hỏa đốt cháy hơn tám trăm dặm liên doanh của quân Thục!
Các tướng quân nước Ngô thật sự rất thích chiêu “hỏa công”, hơn nữa lần nào cũng thành công.
Hỏa thiêu liên doanh khiến cho Lục Tốn một trận thành danh, từ đó về sau Tôn Quyền khá là tín nhiệm Lục Tốn. Lục Tốn từ một thư sinh không có tiếng tăm gì trở thành một trong những thủ lĩnh quân sự trọng yếu nhất của nước Ngô thời kỳ sau, giúp đỡ Tôn Quyền giữ lấy Giang Đông, thống lĩnh quân đội Đông Ngô hơn hai mươi năm.
Cùng là đại đô đốc của nước Ngô, so với tư thế hiên ngang bất khuất của Chu Du thì khí chất của Lục Tốn lại càng ôn hòa văn nhã hơn.
Ban đầu, khi y vẫn còn là một kẻ không có tiếng tăm gì, bởi vì thân phận “thư sinh” mà rất nhiều người xung quanh xem thường y, Tôn Quyền phái y đi đánh Lưu Bị, nhưng thủ hạ bên dưới thì không ai chịu phục tùng. Lệnh “thủ vững không chiến” của y khiến rất nhiều tướng quân khác khó chịu, cảm thấy Lục Tốn không có bảnh lĩnh, đánh thì không dám đánh, chỉ biết co đầu rụt cổ tránh chiến trận.
Cho tới mồi lửa hôm đó, thiếu chút nữa khiến Lưu Bị bị thiêu, toàn quân bị diệt, toàn bộ tướng lĩnh Đông Ngô mới hoàn toàn phục y.
Lục Tốn là một điển hình của “kẻ không nổi tiếng nhưng lại thành công”.
Ban đầu y chịu nhục, mặc kệ có bao nhiêu người nghi ngờ mình, y cũng sẽ không tranh cãi, cuối cùng dùng chính thực lực của bản thân chứng minh thiên phú chỉ huy quân sự xuất sắc của mình, hung hăng vả mặt đám người kia.
Về thiết kế nhân vật, Tạ Minh Triết không vẽ y mặc áo giáp, khoác chiến bào, như thế thì sẽ rất giống Chu Du. Không bằng đem Lục Tốn thiết kế thành hình tượng nhã nhặn một chút, biểu trưng cho tính cách khiêm tốn nho nhã, chịu nhục của riêng y.
Tạ Minh Triết dần dần phác họa ra hình tượng Lục Tốn trong đầu.
Một người đàn ông có dung mạo tuấn tú, mặc một trường bào màu xanh sẫm, đỉnh đầu cài một chiếc trâm thanh lịch, mái tóc dài tùy ý thả đằng sau, tay thì cầm một quyển sách làm bằng ống trúc, tựa như một thư sinh ôn hòa đầy khiêm tốn —— đây cũng chính là hình tượng Lục Tốn trong lòng Tạ Minh Triết.
Người nhìn vô cùng ôn hòa nhưng lại giỏi mưu lược, có tầm nhìn xa, cuối cùng mới có thể trở thành trọng thần tâm phúc của Tôn Quyền.
Kỹ năng công kích diện rộng hệ hỏa của Lục Tốn thì gọi là Hỏa thiêu liên doanh, cơ chế của kỹ năng không thể lặp lại kỹ năng lan truyền lửa của Chu Du, vậy thì cứ truyền sát thương dựa theo sát thương cơ bản đi!
Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết lại kết nối tinh thần với hệ thống chế thẻ.
Sau khi rót tinh thần vào, mặt trên của thẻ bài dần dần xuất hiện một vị tướng trẻ ôn tồn lễ độ, ngón tay thon dài của y đang nắm lấy một quyển sách bằng ống trúc, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, dường như có ai đang chất vấn y, trách mắng y thì y cũng chẳng cần phải để ý.
Lục Tốn (Hệ hỏa)
Cấp độ: 1
Cấp sao: ★
Số lần sử dụng: 1/1
Thuộc tính cơ bản:
– Máu: 1000
– Công: 500
– Thủ: 150
– Tốc: 10
– Tỷ lệ bạo kích: 30%
Kỹ năng kèm theo: Hỏa thiêu liên doanh (gây ra 150% sát thương hệ hỏa diện rộng trong phạm vi 23 mét phía trước, nếu trên người mục tiêu đang có tổn thương lan truyền hệ hỏa thì khi gây sát thương chắc chắn sẽ phát động bạo kích và hiệu quả bạo kích tăng 200%; thời gian cooldown: 30 giây)
Kỹ năng kèm theo: Ôn hòa khiêm tốn (Lục Tốn không nhìn kỹ năng cưỡng chế tấn công của đối thủ, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại kỹ năng cưỡng chế tấn công nào)
Tạ Minh Triết nhìn thẻ bài đã chế xong, tâm tình kích động không nói nên lời!
Kỹ năng thứ nhất hoàn toàn chế tạo riêng để phối hợp với Chu Du. Dây xích liên hoàn và Hỏa thiêu Xích Bích của Chu Du có thể khiến tất cả mục tiêu vừa ở trạng thái liên kết vừa có sát thương lan truyền hệ hỏa, Lục Tốn lại mở kỹ năng Hỏa thiêu liên doanh, đồng thời tạo nên một lượng sát thương cực lớn, còn có thể đổ thêm dầu vào biển lửa của Chu Du, khiến bạo kích của chiêu thức tăng thêm 200%.
Chu Du và Lục Tốn liên thủ phóng hỏa, đơn giản chính là một trận hỏa hoạn hủy thiên diệt địa.
Hai người này có thể hợp lại thành một đội gọi là “Đại đội phóng hỏa Giang Đông”, đốt Tào Tháo, đốt cả Lưu Bị, không có bọn họ đốt thì chiến dịch khó thắng nổi.
Còn kỹ năng thứ hai, Tạ Minh Triết thiết kế dựa theo khí chất đặc biệt của Lục Tốn. Lục Tốn vốn chính là một người khiêm tốn ôn hòa, người khác mắng y, y không chấp, giễu cợt y, y càng không để ý tới —— cho nên y sẽ không nhìn cưỡng chế tấn công.
Không ngờ là qua được xét duyệt!
Nếu đối phương thả ra thẻ tank cưỡng chế tấn công nhằm bảo hộ đồng đội da mỏng sắp cạn máu, Lục Tốn có thể mở công kích diện rộng không nhìn cưỡng chế hạ gục đám thẻ máu mỏng, kỹ năng này đảm bảo công kích của Lục Tốn có thể tuyệt đối đánh đến toàn bộ thẻ bài đối phương, là một kỹ năng cấp thần trên đấu trường!
Đông Ngô vừa tăng thêm một đại tướng, mình còn phải cố gắng không ngừng nữa!
Tạ Minh Triết kích động nghĩ —— hay là làm thẻ Lã Mông luôn đi.
Ai bảo Lã Mông chính là Bá Nhạc của Lục Tốn đâu? Không có Lã Mông tiến cử thì Lục Tốn cũng chẳng có khả năng thành công.
Trận chiến Giang Lăng nổi tiếng như vậy mà, chính Lã Mông đã không đánh mà thắng cướp được Kinh Châu đó!
Thiết lập của Lã Mông hoàn toàn có thể làm thành thẻ hỗ trợ.
Tạ Minh Triết cẩn thận kết cấu hình tượng của Lã Mông trong đầu ——
Trận chiến Giang Lăng, Lã Mông thừa dịp Quan Vũ khinh địch chủ quan, ngụy trang thành thương nhân, ngồi thuyền dọc theo Trường Giang, thần không biết quỷ không hay lừa gạt được quân bảo vệ Kinh Châu, như vậy Lã Mông sẽ mặc áo bào trắng, đầu đội mũ rộng vành. Toàn bộ khuôn mặt sẽ giấu sau chiếc mũ này, nhìn qua vô cùng thần bí.
Về kỹ năng thì một cái sẽ là “Áo trắng vượt sông”, một cái gọi là “Không đánh mà thắng”, đều là những từ đến từ điển cố của trận chiến Giang Lăng.
Lã Mông (Hệ hỏa)
Cấp độ: 1
Cấp sao: ★
Số lần sử dụng: 1/1
Thuộc tính cơ bản:
– Máu: 1000
– Công: 100
– Thủ: 1000
– Tốc: 20
– Bạo kích: 0%
Kỹ năng kèm theo: Áo trắng vượt sông (mục tiêu đối địch trong phạm vi 23 mét trước mặt bị mất tầm nhìn, liên tục 3 giây, thời gian cooldown 30 giây)
Kỹ năng kèm theo: Không đánh mà thắng (mục tiêu đối địch trong phạm vi 23 mét trước mặt bị giảm 50% lực phòng ngự, liên tục 3 giây; thời gian cooldown 30 giây)
Nguyên lý thiết kế kỹ năng Áo trắng vượt sông là Lã Mông ngụy trang thành thương nhân vượt Trường Giang, một mạch lừa được quân đội Quan Vũ phái ra đóng giữ ở Kinh Châu —— biến thành thẻ bài sẽ khiến toàn bộ mục tiêu đối địch mất tầm nhìn trong 3 giây, tạo thời cơ an bài cho quân ta tiến công đánh lén.
Không đánh mà thắng, là vì người này không đại khai sát giới, mà ôn hòa trấn an quân Thục đang đóng tại nơi đó, thu mua lòng người. Dưới tình huống không hề phát sinh chiến tranh kịch liệt, không tổn hại một binh một tốt, nhẹ nhàng đoạt được Kinh Châu —— đặt vào thẻ bài, chính là khiến phòng thủ của quân địch tự động hạ xuống, trợ giúp quân ta dễ dàng tiến công.
Hai tấm thẻ Lục Tốn và Lữ Mông đã hoàn thành khiến Tạ Minh Triết vô cùng kích động, cậu lập tức đưa hai lá bài cho sư phụ xem, hăng hái hỏi: “Sư phụ, anh xem thiết kế thế này có ổn không?”
Ánh mắt Trần Thiên Lâm lóe lên một tia vui mừng kinh ngạc, y khen: “Kỹ năng được thiết kế không tồi!”
Có thể nhanh chóng làm ra thẻ bài thi đấu thế này, thiên phú của tiểu đồ đệ thật sự không hề thua đại đồ đệ Đường Mục Châu.
Có điều, hiện tại kiến thức về số liệu của Tạ Minh Triết hãy còn nửa vời, không biết cách phân phối cụ thể cho từng loại hình thẻ bài như thế nào. Trần Thiên Lâm đích thân tới không gian cá nhân của cậu hướng dẫn là muốn giúp cậu nắm chắc số liệu thẻ bài một chút.
Trần Thiên Lâm cầm lên năm thẻ bài, nghiêm túc nói: “Có hai phương án điều chỉnh số liệu cho thẻ Lã Mông. Cách thứ nhất là đầy tốc lên max 100, sử dụng đấu pháp tốc độ nắm chắc tiên cơ, mở đầu thả kỹ năng của Lã Mông ra để khiến đối thủ mất tầm nhìn, rồi lập tức mở công kích diện rộng, nhanh chóng đánh cho quân địch tàn phế; cách thứ hai là điều chỉnh tốc của hắn thấp hơn Tôn Sách, nhưng lại cao hơn Chu Du, mở đầu sẽ gọi Tôn Sách ra, để Tôn Sách cưỡng chế toàn bộ quân địch đánh mình, đợi đối thủ mất đi kỹ năng mấu chốt thì cậu lại mở kỹ năng gây mù của Lã Mông ra để khống chế, tiếp theo là mở công kích… cậu hiểu ý tôi không?”
Tạ Minh Triết chăm chú lắng nghe, phản ứng rất nhanh: “Dạ hiểu! Chính là sự khác nhau giữa nắm thời cơ tiến công nhanh và chậm rãi phòng thủ đúng không?”
Trần Thiên Lâm gật đầu: “Ừ. Còn nữa, tốc của Chu Du khống chế khoảng 70 điểm, của Lục Tốn thì khoảng 68 điểm, chậm hơn Chu Du nhưng không thể vượt quá 2 điểm, nếu không thì giữa đấu trường cấp cao, kỹ năng không liên tục sẽ bị đối thủ cưỡng chế ngắt chiêu.”
2 điểm tốc, đổi thành thời gian vận công cũng là khoảng 0,2 giây, những chiêu này đều có thể bị đối thủ cắt đứt, có thể thấy được ở đấu trường cấp cao có yêu cầu về số liệu khắc nghiệt cỡ nào.
Việc điều chỉnh số liệu chính là chuyên môn của Trần Thiên Lâm, mà Tạ Minh Triết chỉ vừa mới nhập môn.
Cậu có thể tưởng tượng tạo ra nhiều loại thẻ bài kỳ quái, nhưng cũng phải nói, kỹ năng thẻ bài có tốt có mạnh cỡ nào, mà số liệu hỏng bét thì căn bản là không thể phát huy được hiệu quả.
Thứ quan trọng nhất của set thẻ chính là sự phối hợp giữa các thẻ bài, vậy thì phải điều chỉnh số liệu cho thật chính xác và tinh tế.
Đây là một môn học có độ khó cao mà Tạ Minh Triết sẽ phải theo sư phụ học tập chăm chỉ. Nhưng cậu không có khả năng học thành trong một hai ngày được, tri thức luôn phải được tích lũy từ từ, Tạ Minh Triết cũng không cần gấp gáp.
Trước mắt cứ làm cho xong set thẻ thì cậu mới có thể bước vào đấu trường để tích lũy kinh nghiệm được.
Chỉ còn thiếu hai tấm thôi thì đại đội phóng hỏa Đông Ngô của cậu có thể bước vào đấu trường rồi!
Vậy hai tấm thẻ cuối cùng nên làm thế nào đây?
Tạ Minh Triết suy nghĩ cẩn thận, nhanh chóng xác định ý tưởng: Hay là làm Đại Kiều Tiểu Kiều đi! Tôn Sách và Chu Du đều đã ra trận, vậy thì làm sao có thể để đôi chị em này nhàn nhã trong nhà chứ?
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Tác giả:
Triết nhây nhây muốn viết bách khoa thẻ bài, làm thành bảo tàng thẻ bài, vậy nên mỗi một linh cảm thiết kế thẻ bài đều sẽ viết rõ ràng. Lục Tốn và Lã Mông đều là danh tướng của nước Ngô, những ai không đọc Tam Quốc mà đọc chương này cũng có thể hiểu được chuyện xưa của những vị anh hùng này : )
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận