Tiểu Đường Bao dứt khoát: “Không thể ”
Bảo Châu: “Đúng là như vậy!”
Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Đường Bao nói: “Vậy tại sao lại khiến bản thân không vui bằng cách tự làm khó mình chứ?”
Tiểu Đường Bao mỉm cười: "Ái chà chà “Hơn nữa tin tức hiện tại sẽ không thể kéo dài quá một tuần. Giống như nhà chúng ta có rất nhiều tin tức bàn ra tán vào, đã sớm bị coi là tin tức cũ, không còn hấp dẫn người khác nữa rồi...”
Điều này thực sự rất đúng, có điều Tiểu Đường Bao nói chuyện như vậy một lát, xem ra đã đổi sang chủ đề hoàn toàn khác.
Bởi vì lúc này có người đang phát quà kỷ niệm.
Quà tặng bạn thân của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, ba cô ấy đi dự đám cưới, vì công việc bận rộn nên vội vàng ăn hai miếng rồi bỏ đi, vừa đúng lúc đi ra ngoài gặp con gái ruột của họ ở phía bên kia để mua sách tham khảo, tình cờ trao túi quà kỷ niệm của cô bạn thân cho con gái. Sau khi con gái cô ấy về nhà và mở nó ra, cô ấy đã rơi vào sự bối rối sâu sắc...
Cô nhớ mang máng là ba cô đi lễ cưới sẽ bỏ năm trăm đồng tiền. Cho nên là ba cô đi năm trăm mà chỉ vào khách sạn để ăn cơm nhưng sau đó lại cầm túi quà kỷ niệm giá trị hai ngàn? Quà kỷ niệm bên trong là bốn món đồ vật, bao gồm: một lọ nước hoa, một hộp socola bốn trăm gam, còn có cả hai hộp bánh kem có giá sáu trăm...
Loại sự kiện siêu hình này khiến học sinh cao trung chết lặng.
Đây là.......
Kết hôn cũng quá mệt mỏi vì phải chi tiền vậy ư?
Đại đa số người xem đều ghen tị đến phát khóc, họ cũng muốn có một món quà kỷ niệm như vậy......
Bảo Châu bình tĩnh nói: “Nhìn xem, chủ đề lại thành quà tặng kèm theo rồi sao?”
Tiểu Đường Bao gật đầu thật mạnh và nói: “Chắc chắn rồi ạ”
Cô gái nhỏ ở bên cạnh ông bà ngoại nhiều hơn là bố mẹ, cũng rất giống với Điền Bảo Châu, cô bé nhẹ nhàng tinh nghịch nói: “Thật là, chuyện gia đình chúng ta không đáng để đồn đại cả ngày sao? Làm Tiểu Bao buồn lắm”
Điền Bảo Châu làm ra vẻ nghiêm túc rồi nói: “Có lẽ là nó không đáng”
Tiểu Đường Bao cười khúc khích.
Cuòi xong thì cô bé lại tò mò hỏi: "Bà nội à, làm sao bà quen biết được vợ của anh họ là Khương Việt vậy ạ? Hai người hẳn là quen biết nhau từ rất lâu... rất lâu."
Bảo Châu nhướng mày: “Sao cháu lại biết?”
Tiểu Đường Bao gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi ạ, cháu thông minh như vậy làm sao mà không biết được! Người khác không biết ông bà nhưng cháu là người biết rõ ông bà nhất. Cháu biết ngay là bà sẽ bị kích động mà, vậy thì rõ ràng là đã quen biết được một thời gian dài”
Bảo Châu nhìn thấy vậy, lại xoa đầu cô gái nhỏ, nói: "Quả nhiên chúng ta đã quen biết nhau từ lâu."
Trong mắt Bảo Châu đầy vẻ hoài niệm, nói: “Khương Việt thật sự là một người rất tốt bụng”
Tiểu Đường Bao: “Nhưng mà bà vẫn chưa nói là quen biết nhau như thế nào?"
Bảo Châu chìa một ngón tay ra, kề vào miệng cô bé, nói: “Đây là bí mật nhé”
Tiểu Đường Bao chớp mắt nói nhỏ: “Bí mật sao ạ?”
Bảo Châu nở một nụ cười thật tươi và chắc nịch: “Bí mật lớn lắm”
Bảo Sơn nhìn họ vẫn tiếp tục nói chuyện nãy giờ, hỏi: “Hai bà cháu đang nói về chuyện gì vậy?”
Tiểu Đường Bao lập tức than thở, vẻ mặt nhỏ bé đó giống hệt Bảo Châu khi còn bé: “Ông nội à, bà nội nói chuyện quen biết chị dâu Khương Việt là một bí mật lớn"
Bảo Sơn cười gật đầu nói: ”Quả thực là vậy mà.
Tiểu Đường Bao lúc này mới thực sự kinh ngạc: “A, vậy ra là ông cũng biết”
Bảo Sơn nắm tay Bảo Châu nói: “Vì hai ông bà là vợ chồng, làm gì có chuyện không biết được chứ?”
Ở bên cạnh, Bảo Nhạc cũng cười trêu chọc cô bé, nói: “Thật trùng hợp, Đường Bao à, ông cũng biết”.
Tiểu Đường Bao: “......”
Cảm giác như cả thế giới đều biết, chỉ mình cô bé là không.
Mấy người lớn dở khóc dở cười, nhìn lại ngần ấy năm không khỏi cảm thấy cuộc gặp gỡ của người ta thật sự rất khó nói, trải qua thời gian dài, đến mười năm, nhưng cũng quen biết được rất nhiều người.
Nhưng để vượt qua được thử thách thật sự rất khó, chỉ có một mình Khương Việt mới làm được. Và họ cũng rất may mắn vì đã gặp được anh chị em Khương Việt.
Nếu không có Khương Việt, không biết bọn họ sẽ như thế nào. Những năm đó là những ngày thực sự khó khăn. Nếu họ không đủ ăn, đủ mặc, khó mưu sinh thì có lẽ họ đã không học hành, không thành đạt được như bây giờ.
Chiêu Đệ đã từng nói rằng kiếp trước họ cũng đã đi học, nhưng họ không chắc rằng liệu khoảng thời gian từ lúc Chiêu Đệ trọng sinh trở về trước có sự xuất hiện của Khương Việt hay không.
Nhưng bọn họ không dám nói, lúc này đây gia đình mình nhất định sẽ sống tốt.
Cho nên bọn họ đều mang ơn Khương Việt rất nhiều.
Trên thực tế, Bảo Sơn cũng đã nghĩ đến việc có nên xác định với Khương Việt hay không, nếu bọn họ làm vậy thì sẽ có thêm một tầng rủi ro.
Tuy nhiên họ sớm quyết định sẽ nhận lại nhau. Trước đây, họ không dám nhận nhau vì sợ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này và gây ra những thay đổi đáng kể. Nhưng bây giờ thì không có gì phải lo lắng. Lúc trước bí mật lớn như vậy bọn họ vẫn có thể tin tưởng Khương Việt, bây giờ tất nhiên cũng có thể.
“Không chừng Đường Chính Viễn cùng Khương Việt đi nghỉ ngơi rồi có phải không?”
“Tiểu Đường Bao à, cháu đi xem thử họ đã nghỉ ngơi tốt chưa. Nói với anh họ rằng tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”
Tiểu Đường Bao: "Cháu biết rồi ạ."
Mặc dù hôm nay có rất nhiều người từ nhiều nơi đến, nhưng an ninh vẫn được thực hiện rất tốt, không cần phải lo lắng gì cả.
Tiểu Đường Bao rời khỏi sảnh tiệc, cô bé băng qua hành lang của sảnh tiệc, đến sảnh chờ trên lầu. Không biết tại sao vừa rồi khách sạn còn sôi nổi, giờ phút này dường như đột nhiên rất yên tĩnh. Tiểu Đường Bao đứng ngoài hành lang, nhìn hết bên này đến bên kia, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Không biết vì cái gì mà cô bé có chút lo lắng.
Cô gái nhỏ hít một hơi thật sâu rồi đi đến phòng khách gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Tiểu Đường Bao nghiêng đầu, có chút khó hiểu, ma xui quỷ khiến, cô bé duỗi tay đẩy cánh cửa, cọt ket......
Cánh cửa không khóa và thật ngạc nhiên là nó mở ra ngay lập tức, không khí bên trong căn phòng, thật đáng ngạc nhiên, hoàn toàn khác với những gì cô bé thấy trước đây.
Căn phòng này không phải là phòng tân hôn ban đầu, chăn ga gối đệm cũng khác, đồ đạc cũng khác, ngay cả hoa văn cửa sổ cũng khác, bàn ghế cũng khác.....
Lạ lẫm một cách quen thuộc.
Tiểu Đường Bao: “!!!”
Cô bé không đi sai, vậy thì là..... nhìn thấy ma sao?
Tuy còn trẻ nhưng cô bé đã có một trí nhớ rất tốt, có thể gọi là khó quên, cô nhóc chắc chắn rằng mình đã không làm sai.
Cô gái nhỏ chần chừ không vội vàng bước vào phòng.
Sau tất cả, cô bé vẫn là một cô gái nhỏ có phần thận trọng.
Tiểu Đường Bao lạnh lùng chợt nhận ra rằng khách sạn này đã có hàng trăm năm tuổi, trong những ngày sôi động đó, nó giống với Khách sạn Hòa bình ở Thượng Hải, Tiểu Đường Bao nhìn ngó xung quanh.
Tài liệu quảng cáo vẫn còn hình ảnh từ thời đó.
Bây giờ căn phòng này nó giống hệt như lúc cô bé nhìn những bức hình đó.
Đồ đạc giống hệt nhau, hoa văn giống hệt nhau, trang trí của khách sạn này đã thay đổi lại một chút hoa văn, và bây giờ đây là diện mạo trước đây. Nhịp tim Tiểu Đường Bao ngày càng đập nhanh hơn, cô bé nhìn căn phòng, do dự không dám bước vào.
Trong lúc ngập ngừng như vậy, một tiếng gọi ấm áp vang lên.
“Đường Bao à!”
Tiểu Đường Bao nghe thấy tiếng gọi, ngoảnh lại thì thấy bà nội đang đứng ở cuối hành lang.
Điền Bảo Châu kinh ngạc hỏi: “Cháu bị làm sao vậy?”
Tiểu Đường Bao lập tức xoay người, dùng sức vẫy tay thật mạnh: “Bà nội à hãy mau tới đây, con tìm được thứ rất thần kỳ!”
Điền Bảo Châu bối rối đi tới, rất nhanh chóng đã bừng tỉnh nhận ra.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, cánh cửa phòng đóng sập lại theo gió.
Tiểu Đường Bao: “!!!”
Điền Bảo Châu đến bên cạnh cô bé nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Đường Bao nghiêm túc: "Cháu có khả năng đã xem qua một sự kiện siêu hình tuyệt vời nhất của thế kỷ này"
Cô bé đẩy cửa bước vào trước mặt Bảo Châu: “Nơi này đã thay đổi rồi..... ??”
Lần này căn phòng khác hẳn những gì cô bé vừa nhìn thấy.
Đây là một phòng bình thường.
Tiểu Đường Bao lần thứ hai sắc mặt trắng bệch: “Bà nội à, cháu nhìn thấy ma!”
Bảo Châu lao tới, vươn tay nắm lấy bàn tay bé bỏng của cháu gái để truyền hơi ấm, sau đó nghiêm túc nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Đi thôi, bà nội sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện......"
Tiểu Đường Bao hỏi: “Truyện ma hay sao ạ?”
Bảo Châu: “Không phải đâu, câu chuyện thú vị, một câu chuyện kỳ diệu mà cuối cùng cháu có thể biết. Một câu chuyện mà ba cháu và dì của cháu đã gặp phải..... nhưng mà họ đã không bước vào đây là một bí mật lớn của đó, họ sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, và cháu cũng nên làm như vậy gia đình chúng ta.”
Bảo Châu cười cười, nói: “Có thể là cháu đã biết rồi!”
Câu chuyện xưa của nhà bọn họ rất dài.... rất rất dài...
【Hết】
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận