Một người bạn thân của tôi gọi điện đến nói rằng, một người bạn của cô ấy đã đọc sách của tôi viết và rất muốn được nói chuyện với tôi.
Thế là chúng tôi đã gặp nhau tại một quán cà phê. Cô ấy chắc khoảng hơn 30 tuổi, trang điểm gọn gàng, giống phong cách của một nhân viên văn phòng.
Sau màn chào hỏi, cô ấy bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: "Chào chị Vãn Tình. Hôm nay hẹn chị ra đây là muốn hỏi chị vài câu về việc khi hai người chung sống với nhau. Tôi mong chị có thể cho tôi biết suy nghĩ thật sự của chị."
Tôi mỉm cười khẽ gật đầu.
Độc giả này có vẻ khá đặc biệt, tuy giọng điệu có phần hung dữ, nhưng có lẽ là một người thẳng thắn.
Câu hỏi đầu tiên của cô ấy: "Tôi đã đọc hầu hết sách của chị, những ý kiến và triết lí trong đó thật sự rất khôn ngoan và có khả năng truyền cảm hứng. Nhưng tôi muốn biết, trong chính cuộc sống củ mình, chị có tư duy và xử lí các vấn đề như vậy hay không?"
Tôi tiếp tục gật đầu.
Dường như cô ấy có chút hoài nghi: "Tôi nghĩ nếu có người làm được y như những gì chị viết trong sách, vậy thì đó không phải người mà là thần mất rồi, quá khôn ngoan."
"Sao lại thế được, đâu phải tất cả những gì viết trong sách đều là tôi, cũng có lúc tôi mất kiểm soát, có lúc cãi nhau, thực ra tôi cũng là người tính khí hay nóng nảy." - Tôi đáp.
Câu hỏi thứ hai của cô ấy: "Theo chị, chọn đúng người đàn ông của mình quan trọng, hay khả năng kiếm tiền của người phụ nữ quan trọng. Chỉ chọn một trong hai thôi nhé."
"Từng có nhiều người đã hỏi tôi câu này và tôi cũng suy nghĩ khá nhiều. Câu trả lời khi đó của tôi là cả hai đều quan trọng. Đàn ông thì giống như một miếng ngọc, còn khả năng kiếm tiền của đàn bà lại giống như trình độ điêu khắc. Nếu người đàn ông giống như một hòn đá, thì trình độ điêu khắc của đàn bà có cao siêu đến đâu cũng không thể biến đá thành ngọc được. Ngược lại, nếu đàn ông đã là một viên ngọc tốt, nhưng trình độ điêu khắc của người phụ nữ lại quá kém cỏi thì cuối cùng cũng chỉ làm ra một thứ sản phẩm thất bại mà thôi. Vậy nên cả hai thứ này đều không thể thiếu được. Nhưng nếu thật sự phải chọn một trong hai thì tôi vẫn cho rằng chọn đúng người đàn ông của mình quan trọng hơn khả năng kiếm tiền. Bạn đời mà chọn đúng thì càng hạnh phúc. Cho dù cô không giỏi kiếm tiền lắm, nhưng nếu cô chon đúng người, thì người đàn ông đó sẽ biết cách để giúp cô bồi dưỡng từ từ. Còn nếu chon sai thì kể cả người phụ nữ kiếm tiền giỏi đến đâu ắt cũng sẽ gặp khó khăn, cuối cùng chẳng biết sẽ đi về đâu nữa."
Cô ấy có vẻ hài lòng với câu trả lời thứ hai của tôi, và tiếp tục hỏi câu thứ ba: "Tôi tin khi chị đã viết ra được cuốn sách như vậy, chứng tỏ bình thường chị cũng sẽ làm như thế. Nhưng tôi cảm thấy để làm được những gì chị viết trong sách, điều đó là không tưởng. Để làm được như những gì mình viết chị có cảm thấy mệt mỏi không? Ví dụ như thay vì ngày nào cũng suy nghĩ phải nói gì để đối phương vui lòng thì tôi thích gì nói nấy. Hoặc giả như hai người sống với nhau thoải mái một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao, đâu nhất thiết phải vắt óc suy nghĩ để lấy lòng đối phương như vậy?"
Tôi lắc đầu: "Không những không mệt mỏi chút nào mà còn rất hạnh phúc. Có lẽ khi nhìn vào, cô sẽ thấy tôi đang phải cố gắng để làm hài lòng chồng mình mỗi ngày, thậm chí có nhiều khi tôi thực sự không hề thoải mái nhưng vẫn phải cố gắng kiểm soát sự nóng nảy của mình."
"Đúng vậy, chị không cảm thấy rất mệt mỏi sao?" - Cô ấy gật đầu lia lịa.
Tôi nói tiếp: "Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện có khổ sở hay không khi làm vậy, cũng không cảm thấy bản thân mình bị gượng ép. Khi đã yêu một người, tôi luôn nghĩ làm sao để anh ấy được hạnh phúc. Khi tôi định nổi giận, tôi sẽ nghĩ xem làm vậy có ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người hay không? Khi anh ấy làm gì khiến tôi không hài lòng và muốn khiển trách, tôi sẽ nghĩ làm vậy liệu có làm tổn thương anh ấy không. Vậy nên ngay cả khi tôi thật sự không kiểm soát được bản thân, tôi cũng phải tự nhắc nhở chính mình: Một vừa hai phải thôi, đừng có kích động quá. Lấy một ví dụ thế này, mỗi ngày cô đều phải nấu cơm,nếu cô coi đó là việc nhà, là việc phải làm, ngày nào cũng thế, cô sẽ thấy rất nhàm chán và thật phiền phức. Nhưng nếu cô làm vì tình yêu thương, cô mươn người nhà mình có được những bữa ăn ngon mỗi ngày thì khi đó cô sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa, ngược lại sẽ rất vui vẻ. Sở dĩ có sự khác biệt lớn như vậy, tất cả cũng chỉ là vì một chữ - 'Yêu'."
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cảm ơn chị! Tôi đã hiểu tại sao tôi hay phiền muộn còn chị thì không rồi."
Chúng ta nghĩ mọi cách làm đối phương vui vẻ, chính là vì chúng ta có tình yêu, mong người ấy có thể vui vẻ, hạnh phúc. Và đó cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của bản thân mình.
Mong rằng mỗi chúng ta đều có một người để hết lòng yêu thương như thế trong tim.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận