Gần đây có một chuyện xảy ra khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn bã. Đó là em gái của bạn tôi vì đau buồn chuyện tình yêu đã quyết định tìm đến cái chết khi chỉ mới 23 tuổi.
Tôi từng gặp em ấy một vài lần. Đó là một cô gái xinh đẹp,giỏi giang. Mỗi lúc em cười là hai chiếc má lúm lại hiện lên rõ nét.
Tuổi 23, cái tuổi đẹp đẽ nhất. Độ tuổi đang cháy bỏng những mong đợi và tưởng tượng về cuộc đời. Hơn ai hết, chúng tôi - những người đã bước qua độ tuổi rực rỡ ấy để giờ chỉ còn biết hoài niệm và luyến tiếc lại càng cảm thấy xót xa.
Vài ngày sau tôi đã gặp người bạn đó. Hiển hiện ngay trên gương mặt cô ấy là sự đau lòng khôn tả.
Cô ấy kể với tôi rằng, em gái mình đem lòng yêu một người đàn ông đã kết hôn. Anh ta thề non hẹn biển với em rằng sẽ ly dị và đường đường chính chính rước em về nhà. Nhưng khi tình yêu của hai người bị bại lộ, người đàn ông ấy lại lựa chọn quay trở về bên gia đình, nhất quyết đòi chấm dứt với em.
Em đã đau khổ tột cùng, thậm chí còn lấy cái chết ra để níu kéo mối tình ấy. Vậy nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn quyết định bỏ em mà đi,chẳng ngoái lại dù chỉ một lần.
Em càng nghĩ càng thấy lòng mình như thắt lại. Thế rồi, em đã để lại một bức di thư và tìm đến cái chết. Bức thư ngắn ngủi chỉ vẻn vẹn có vài ba câu.
Em không thể chấp nhận được sự thật và nỗi đau đớn này. Nỗi đau vẫn đang giày xéo em từng giây từng phút khiến em như ngạt thở và chẳng còn thiết sống nữa. Cuộc tình ấy đổ vỡ đã khiến em mất hết niềm tin vào đàn ông và cuộc đời. Em đã lựa chọn bỏ cả mạng sống của mình để khiến cho người đàn ông đó phải sống trong dằn vặt, đau khổ suốt phần đời còn lại.
Bạn tôi với đôi mắt đỏ hoe hỏi tôi rằng: "Cậu nói xem có phải nó đã quá dại dột không? Trên đời này có chuyện gì là không thể vượt qua được cơ chứ?"
Tôi lo lắng hỏi: "Cậu vẫn ổn đấy chứ?"
Cùng với sự đau đớn tràn ngập,cô bạn lắc đầu: "Tớ vẫn chịu đựng được. Người buồn nhất chính là bố mẹ tớ. Cái cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mẹ tớ không chịu đựng nổi cú sốc này đã phải nhập viện rồi. Tớ đau xót cho em gái, nhưng cũng hận nó vô cùng. Không lẽ,bao nhiêu tình thân cũng không đủ để đổi lấy một thằng đàn ông hay sao? Sao nó lại nỡ đối xử với cả gia đình như vậy."
Chuyện gia đình người bạn đó đã khiến tôi buồn bã suốt mấy ngày liền. Nó khiến tôi nhớ tới Gia Gia - một người bạn khác của mình.
Duyên cớ đưa tôi và Gia Gia quen nhau cũng có đôi chút đặc biệt. Cô ấy cũng từng tìm đến cái chết nhưng cả hai lần đều bị gia đình phát hiện nên không thành. Sau đó tôi đã tư vấn tâm lí cho cô ấy suốt một khoảng thời gian.
Gia Gia của ba năm trước đã bị người bạn trai hẹn hò suốt sáu năm nói lời chia tay. Anh ta rời đi và mang theo tất cả những gì hai người đã cùng nhau xây đắp.
Gia Gia không thể chịu được cú sốc đó. Khoảng thời gian ấy, công việc của cô thường xuyên xảy ra sai sót, cuối cùng đã bị sếp buộc thôi việc. Đó là những ngày vô cùng đen tối với cô. Cô cảm thấy cuộc sống này chẳng còn gì đáng để nuối tiếc, sau cùng đã tìm đến thuốc ngủ để tự vẫn.
Vậy mà Gia Gia của hiện tại đã có một người chồng yêu thương cô ấy hết lòng và một đứa con vừa mới tròn sáu tháng tuổi. Cô có một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình, cuộc sống cứ thế trôi đi thật tươi sáng.
Lúc tới thăm Gia Gia,tôi đã hỏi cô rằng: "Giờ nhìn lại lúc em muốn tự vẫn,em thấy sao?"
Cô ấy ngượng nghịu đáp: "Khi đó thật sự em cảm thấy sống vô cùng khổ sở, chi bằng chết đi cho xong. Nhưng bây giờ em chỉ muốn nói rằng thật may mắn vì khi đó đã chết không thành. Em thấy việc tìm đến cái chết là điều ngu ngốc nhất, không có gì là không thể vượt qua. Nhưng một khi mạng sống không còn thì cũng chẳng còn cơ hội nào để thay đổi nữa."
Lúc rời đi, cô ấy nói: "Cả đời này điều mà em hối hận nhất chính là năm đó đã để mình tìm đến cái chết một cách dễ dàng. Nếu như khi ấy thật sự em chết đi rồi, thì sao có thể thấy được hạnh phúc của ngày hôm nay chứ. Vậy nên, được sống tiếp chính là điều may mắn nhất của em."
Không chuyện gì là không thể vượt qua. Rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Việc lấy tính mạng của mình ra để báo thù một ai đó là điều vô cùng, vô cùng ngu dốt. Tôi đã từng chứng kiến tận mắt một trường hợp, đó là một cô gái Bắc Kinh. Cô ấy cũng đã chọn cách thức vô cùng cực đoan ấy để trả thù một người đàn ông đã vứt bỏ mình. Cô muốn cả đời này anh ta sẽ phải sống trong dằn vặt,đau khổ.
Nhưng rốt cuộc, kết quả thì sao? Đúng là người đàn ông đó đã ân hận suốt hai năm trời. Nhưng điều gì đến cũng đã đến. Anh ta vẫn kết hôn rồi sinh con, chuyện quá khứ cứ thế mà trôi vào quên lãng.
Tuy vậy, những người đau khổ thật sự không ai khác chính là gia đình, người thân của cô gái ấy. Cứ mỗi đêm 30 Tết, vẫn là chiếc bát, đôi đũa bố mẹ cô sắp cho chỗ trống trước kia cô vẫn ngồi, dòng lệ rưng rưng, tiếc thương con gái.
Nhiều người không hiểu được rằng, trong chuyện tình cảm, người mà bạn có thể trả thù chỉ có thể là người yêu bạn thật lòng mà thôi. Còn đối với những kẻ đã không còn quan tâm đến bạn nữa, cho dù có làm gì cũng chẳng bận lòng chứ đừng nói đến việc trả thù. Điều duy nhất bạn có thể làm chính là phải sống thật tốt.
Bởi lẽ, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn. Nếu cuộc sống hiện tại quá bế tắc, chứng tỏ bạn vẫn chưa đi tới tận cùng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận