Một cô gái đã để lại tin nhắn trên Weibo cho tôi: "Chị Vãn Tình, đọc sách chị viết em nhận ra chị có rất nhiều bạn bè. Giữa bao nhiêu người bạn như vậy, có ai tệ bạc với chị không, hay có người bạn nào đâm sau lưng chị không? Dạo gần đây có chuyện tương tự đang khiến em phiền lòng chị ạ. Một người bạn mà trước giờ quan hệ giữa chúng em đều rất tốt, hóa ra vẫn cứ lợi dụng em, lừa dối em. Nhưng trước mặt em, cô ấy lúc nào cũng cười nói ngọt ngào, ra vẻ đối tốt với em rất chân thành. Em cảm thấy vô cùng tổn thương. Tại sao em đối xử thật lòng với cô ấy, cô ấy lại làm vậy với em? Chì à, hãy nói cho em biết, giờ phải làm sao để có thể học cách nhìn người đây chị?"
Trong cuộc đời tôi đã gặp phải hai trường hợp như thế này.
Câu chuyện thứ nhất xảy ra hồi tôi học cấp ba, tôi chơi rất thân với một bạn trong phòng. Chúng tôi vẫn thường xuyên ăn cơm với nhau,cùng nhau học buổi tối, cùng nhau đi dạo. Quan hệ giữa tôi và cô ấy chẳng khác gì chị em ruột thịt. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại về khoảng thời gian đó, lòng tôi vẫn không khỏi lưu luyến.
Vậy nhưng mọi chuyện đã đổi khác lúc chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Khi đó, không biết vì lí do gì mà bỗng nhiên cô ấy trở nên vô cùng lạnh nhạt với tôi.
Tôi vắt óc suy nghĩ lại xem rốt cuộc mình đã làm gì sai, nhưng nghĩ mãi,nghĩ hoài cũng không ra. Và rồi, tôi đã lấy hết dũng khí để hỏi thẳng cô ấy. Đáp lại tôi là một cái liếc mắt.
Cô ấy bảo: "Thật ra tớ đã chịu đựng cậu lâu lắm rồi. Cậu chơi với tớ tốt như vậy, không phải là vì muốn tìm một người làm nền cho cậu thôi sao? Giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tớ sẽ không nhắm mắt làm ngơ nữa đâu."
Nghe cô bạn nói vậy, tôi vô cùng kinh ngạc. Suốt ba năm cấp ba, chúng tôi vẫn luôn rất thân thiết với nhau, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để cô ấy làm nền cho mình. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tấm chân tình mà cô ấy dành cho tôi suốt khoảng thời gian qua chỉ là giả tạo.
Sau này, các bạn khác trong lớp thấy chúng tôi đã cạch mặt nhau mới nói với tôi một vài chuyện mà trước giờ tôi không biết.
Thì ra trong suốt ba năm đó, cô ấy đã gièm pha sau lưng tôi với những người khác rằng tôi khinh người và không tôn trọng cô ấy. Nghe được những lời nói đó, lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm ức và tổn thương.
Thành tích học tập của tôi tốt hơn cô ấy, vậy nên chỉ cần có tài liệu gì hay, tôi đều chuẩn bị thêm cho cô ấy một bộ. Có vấn đề gì cô ấy không hiểu, tôi cũng kiên nhẫn giải thích đến cùng. Vậy mà kết quả lại bị chính người bạn ấy chỉ thích và bôi xấu.
Đêm trước hôm thi đại học, tâm trạng của tôi đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi chuyện này. Chứng kiến người bạn thân tình bấy lâu bỗng chốc trở thành người dưng qua đường, trái tim tôi không khỏi cảm thấy hụt hẫng và rối bời.
Hai năm sau, chúng tôi gặp lại trong dịp họp lớp, cô ấy đã nói với tôi rằng: "Ngày trước là vì tớ không hiểu đúng sai nên đã nói những lời không nên nói. Giờ nghĩ lại, vẫn chỉ có cậu là người bạn tốt nhất với tớ. Mong cậu sẽ tha thứ cho những ấu trĩ ngày đó của tớ."
Lời xin lỗi chân thành sao tôi có thể không rộng lượng đón nhận. Vậy là chúng tôi lại bắt tay nhau làm lành. Mặc dù trong lòng tôi hiểu rất rõ, tôi và cô ấy sẽ không thể nào trở lại như xưa được nữa. Có những thứ đã vỡ rồi sẽ không bao giờ có thể hàn gắn được. Bỗng dưng, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn man mác.
Đến nay, thời gian đã qua đi được bao lâu rồi, cảm giác uất ức và tổn thương ngày ấy cũng không còn nữa. Tôi đã có đủ thời gian để bình tĩnh và nhìn lại chính mình. Tôi tin rằng, trên đời này không có yêu thương nào vô duyên vô cớ tự dưng tìm tới. Và hận thù thì lại càng không.
Nghĩ lại, hồi đó tôi là người trong cuộc nên có nhiều điều nhìn nhận không thấu đáo. Ngày đó tôi đã quá tự tin, lúc nào cũng muốn được thể hiện mình, không hiểu thế nào là 'cây càng cao, càng dễ bị gió quật'. Hồi đó, trong mắt mọi người, chắc hẳn tôi là một kẻ cậy tài kiêu căng và đáng ghét.
Khi các bạn gặp phải vấn đề gì đó muốn thao khảo ý kiến của tôi là y như rằng tôi sẽ bắt đầu phô diễn hết mọi kiến thức mình có để giảng giải một cách đầy khoe mẽ. Làm như vậy tôi đã vô tình biến họ trở thành những kẻ ngốc nghếch. Vậy là kết quả mọi nỗ lực đều trở thành công cốc.
Tôi còn rất thích được làm chuyên gia tâm lý cho người khác. Mỗi khi ai đó gặp khó khăn hay khúc mắc tình cảm, tôi thường không để tâm đến cảm nhạn của họ mà chỉ chăm chăm nói về suy nghĩ của bản thân. Tôi không hiểu được rằng, thật ra đạo lí là thứ mà ai cũng hiểu, chỉ là không làm được như vậy mà thôi.
Giờ đây nghĩ lại mọi thứ, có rất nhiều lúc chúng ta hỏi ý kiến người khác nhưng thật ra trong lòng sớm đã có câu trả lời, cái chúng ta cần khi đó không phải là những lời giảng giải mà chỉ đơn giản là sự đồng cảm mà thôi. Cho dù quan điểm của họ có hoàn toàn đúng nhưng chỉ cần trái với suy nghĩ trong lòng là ta đã không muốn nghe nữa rồi.
Cách đây không lâu, một người bạn kể cho tôi câu chuyện này.
Cô ấy có một người bạn yêu phải một tên rác rưởi. Trong mắt cô ấy thì anh ta chắc chắn không bao giờ có thể mang lại hạnh phúc cho người bạn của mình. Và thật sự thì người bạn đó cũng đã không ít lần phải chịu ấm ức, tổn thương và tới tìm cô ấy để giải bày.
Cô ấy tức giận thay bạn mình, tuôn ra một tràng những tệ bạc của người đàn ông kia và bảo bạn mình hãy dứt khoát chấm dứt mối quan hệ này, tìm cho mình một người đàn ông khác tốt đẹp hơn. Vậy nhưng khi người bạn gái kia nghe được những lời nói không hay về bạn trai mình,lại tỏ ra vô cùng tức giận. Thậm chí còn 'chiến tranh lạnh' với cô ấy.
Cô ấy buồn bã nói với tôi: "Tớ chỉ muốn tốt cho cô ấy mà thôi. Cậu nói xem tớ sai ở đâu? Tớ thật sự không muốn trông thấy cô ấy tiếp tục chịu đựng những tổn thương như vậy nữa."
Nghe đến đây, tôi hiểu rất rõ cảm nhận của cô ấy. Nhưng có nhiều khi,không phải cứ thành thật đã là tốt. Có những chuyện khi đã thành công chưa chắc người ta đã cảm kích bạn. Nhưng một khi thất bại, thì tất cả lại là trách nhiệm của bạn. Khi đó, bạn sẽ trở thành một người đàn bà có lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét, đố kị với người khác nên không nhìn ra được điểm tốt của họ.
Từ xưa tới nay, không phải ai cũng có thể chấp nhận được những lời phân tích thật đến tận tâm can,cũng không phải tất cả mọi người đều có một tấm lòng bao dung rộng lớn để chấp nhận hết tất cả lời bình phẩm của người khác, hơn nữa, không phải ai cũng có được cho mình những phán đoán đầy lí trí. Suy cho cùng thì cũng đúng, bạn là ai cơ chứ? Sao cô ấy lại phải nghe theo bạn?
Câu chuyện thứ hai xảy ra sau khi tôi đã đi làm. Lúc tôi mới đi làm được một năm, công ty tiếp tục tuyển một nhân viên vừa mới tốt nghiệp. Thời điểm ấy, cấp bậc của tôi cao hơn cô ấy, hơn nữa lại luôn được sếp coi trọng.
Đó là một cô gái rất ham học hỏi. Tôi thì không bao giờ giấu nghề,cái gì tôi biết cũng sẽ chia sẻ và hướng dẫn cho cô ấy. Cô ấy cũng thông minh, nhanh nhẹn, vậy nên đã nhanh chóng đứng vững được trên chính đôi chân của mình.
Vậy mà,trong một lần công ty họp thay đổi chức vụ, cô ta đã đâm tôi một nhát. Nói rằng tôi vì ghen ghét mà hãm hại cô ta. Thậm chí còn nể nang gì, bôi nhọ tôi trước mặt lãnh đạo.
Thực tế thì khi đó tôi đã có A Ngạn rồi, nên cũng chẳng mặn mà gì với chức vụ ấy cả, do vậy tuyệt đối không bao giờ có chuyện tôi tranh giành gì với cô ta. Thế nhưng rốt cuộc thì mình chẳng làm mà lại bị vu khống như vậy.
Cuối cùng thì cô ta đã đạt được mục đích, không những thế, còn nói với người khác rằng tôi đã thất bại một cách thảm hại.
Tôi nhắm mắt nghĩ rằng,quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Về nhà, tôi đã kể cho A Ngạn nghe chuyện đó. Anh ấy không những không an ủi tôi, lại còn nói tôi một cách rất nặng nề: "Công ty là nơi làm việc, ắt sẽ có những chuyện như tranh giành chức vụ hay so đo với nhau từng đồng lương một, vốn không phải là nơi để giao lưu kết bạn. Cho dù em chẳng có tham vọng hay đòi hỏi gì thì kẻ khác cũng sẽ không tin em đâu. Em càng cố gắng vươn lên một cách đàng hoàng bao nhiêu, càng có nhiều hơn nữa những kẻ ghen ghét, đố kị,và muốn hãm hại em bấy nhiêu. Điều duy nhất mà em có thể làm được trong môi trường ấy, chính là giữ cho lòng mình trong sạch, bởi vì kẻ khác nghĩ hay làm gì thì em cũng không thể nào kiểm soát được người ta. Em cũng không cần phải kết thân với đồng nghiệp làm gì cả, càng không nên kết bạn với cấp trên. Chỉ khi giữa hai người không có mối quan hệ lợi ích thì mới có thể trở thành những người bạn chân tình thật sự mà thôi."
Về điểm này thì tôi không hoàn toàn đồng ý với A Ngạn. Cho đến nay, tôi có khá nhiều bạn bè là đồng nghiệp cũ. Thi thoảng gặp mặt, ai cũng niềm nở và cảm thấy vô cùng thoải mái, tuyệt nhiên chưa có ai trở nên xa cách cả.
Từ hồi đó đến giờ, tôi không còn gặp phải những chuyện như vậy nữa. Không phải vì số tôi đỏ,mà là vì thái độ và nhận thức của tôi đã thay đổi.
Ngày xưa tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần mình đối xử tốt với người khác thì người ta cũng sẽ tốt lại với mình, nếu không được như vậy thì sẽ cảm thấy vô cùng tổn thương. Còn bây giờ tôi lại nghĩ, trên đời này không phải việc gì mình làm cũng sẽ được đáp trả xứng đáng. Đừng nghĩ rằng mình vì người khác bỏ ra bao nhiêu, thì người ta cũng sẽ trả lại mình bấy nhiêu.
Chính vì vậy, hãy nhìn mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Nếu bạn cứ mãi suy nghĩ về việc cho đi và nhận lại chỉ càng khiến mình thêm đau đầu mà thôi.
Thế nhưng, khi bạn nhận tấm chân tình và sự giúp đỡ thật lòng của bạn bè, thì hãy làm tất cả mọi thứ xuất phát từ trái tim và lòng biết ơn của mình để báo đáp họ,và đừng chỉ dừng lại ở những lời nói đầu môi. Có như vậy thì dù bạn chẳng nói ra, họ cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ. Ngược lại, khi bạn đã không hiểu được hai chữ 'biết ơn' mà chỉ quen nói vài lời qua quýt thì dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa, người ta cũng chỉ coi đó như gió thoảng qua tai mà thôi.
Khi bản thân mình không chịu bỏ công để làm gì cho xứng đáng mà cứ mong đợi người khác cảm kích, thì chỉ càng khiến cho đối phương thêm phần bất mãn với bạn mà thôi.
Hãy nhớ, cái gì cũng rất công bằng. Phải biết lấy cái này để bù cái kia!
Đã là những người bạn thật sự thì chẳng cần mở lời vẫn có thể thấu hiểu mọi điều của nhau.
Xin hỏi, bạn có một người bạn như thế ở bên cạnh mình chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận