Buổi gặp mặt đầu năm của hội bạn thân chúng tôi, Yến Tử đã trút bầu tâm sự: "Ngày trước hầu như việc nhà đều do chồng tớ xử lí. Tụi tớ đều đi làm, trưa không về, tối thì ăn tạm bợ gì đó bên ngoài cho xong. Ngày Tết, bố mẹ chồng thường qua ăn Tết cùng hai đứa. Lúc bố mẹ chồng ở đó, tớ chẳng làm gì thì thấy cũng không phải, lại sợ ông bà để ý. Thế là từ hôm đó mẹ chồng tới, việc nhà tớ đều làm hết,từ đi chợ, nấu cơm,lau nhà rồi giặt giũ. Cứ quần quật từ sáng đến tối. Ngày nào cũng mệt đến bở hơi tai. Trưa hôm kia, bố mẹ chồng tớ về lại nhà. Hai người vừa đi khỏi tớ đã ngủ một mạch hai ngày hai đêm. Nếu không phải vì hẹn hò với các cậu thì chắc giờ này tớ vẫn đang nằm trên giường."
Tiểu Đường vừa nghe xong đã vội vàng hưởng ứng: "Tớ cứ nghĩ chỉ có nhà tớ đón Tết khổ sở như vậy, hóa ra cậu cũng thảm hại không kém. Bố mẹ chồng tớ đều ở dưới quê. Năm nay bảo muốn lên đây đón Tết cùng hai vợ chồng. Biết tin, tớ đã chuẩn bị biết bao nhiêu thứ.
Ngày đầu tiên bố mẹ chồng tớ lên, đang định đưa hai người ra ngoài ăn một bữa cho ra trò thì mẹ chồng tớ bảo ra ngoài ăn đắt đỏ. Một bữa ở ngoài bằng mấy bữa ở nhà. Thấy mẹ nói vậy tớ cũng chủ động lo cơm nước vì không tiện để bố mẹ xuống bếp. Bố mẹ vừa đến chơi, ai lại làm thế. Vậy mà tớ vừa kéo ông chồng xuống bếp cùng thì mẹ chồng tớ bảo việc của đàn ông là ra ngoài kiếm tiền, chứ quanh quẩn trong bếp thì còn gì là tiền đồ, là tương lai nữa. Chồng tớ cũng bảo,các cụ ở quê vẫn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ lắm. Vậy nên mọi việc trong nhà đều là do người phụ nữ quán xuyến.
Và thế là,một cái Tết quanh quẩn với việc bếp núc,dọn dẹp đã đến với tớ như thế đó. Tôi nói cho các cậu hay, bây giờ trong số các cậu đây chắc chắn không ai giỏi việc nhà bằng tớ. Tớ mà đi ứng tuyển làm giúp việc, tớ số hai thì không ai là số một."
Nghe xong câu chuyện của Tiểu Đường ai nấy đều không nhịn được cười. Đó chính là cái giá phải bỏ ra để có thể trở thành một nàng dâu hiền vợ thảo. Ai bảo phụ nữ chúng ta đều là kiếp hai mặt cơ chứ.
Về đến nhà tôi đã kể câu chuyện cười ấy cho A Ngạn nghe. Nghe xong, A Ngạn đáp lại với giọng điệu thản nhiên: "Diễn kịch như vậy không mệt sao? Bình thường như thế nào thì cứ vậy đi. Có diễn cũng chẳng diễn được cả đời. Sau này nếu bố mẹ anh có lên nhà mình, em hãy cứ là em một cách chân thật nhất nhé. Dù gì đây cũng là cuộc sống của chúng ta. Bố mẹ có thích hay không cũng chẳng giải quyết được gì cả."
Tôi nói: "Như vậy không được. Dù sao cũng chỉ có vài ngày, em nghĩ diễn một chút cũng đáng mà."
A Ngạn cười và nói: "Vậy sao bình thường em cũng không làm một nàng dâu hiền vợ thảo mẫu mực đi?"
Tôi bĩu môi: "Anh thấy em giống như một nàng dâu hiền vợ thảo mẫu mực sao?"
Cứ nghĩ rằng đó chỉ là lời đùa vui, ai ngờ không lâu sau đó tôi đã rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Một lần, lúc nói chuyện với A Ngạn tôi mới biết mẹ chồng vẫn luôn mong muốn được đi Hongkong chơi một chuyến. Mấy năm gần đây, A Ngạn đều bận rộn với sự nghiệp của mình nên chưa có thời gian để đưa bố mẹ đi. Tôi nỗi một hồi rồi nói: "Vậy hôm nay mình đưa bố mẹ đi nhé. Chứ bố mẹ mỗi năm một già yếu,đến lúc không đi được nữa thì thật là đáng tiếc anh ạ."
Bố chồng tôi tuổi đã cao, mẹ thì sức khỏe cũng đa yếu hơn nhiều nên công ty du lịch vốn không muốn nhận. Ngay như lúc tôi đặt mua vé máy bay, nhân viên còn hỏi tôi rằng có cần gói chăm sóc đặc biệt không. Lúc ấy, tôi mới chạnh lòng thầm nghĩ: Bố mẹ thật sự đã già rồi.
Vậy là chúng tôi quyết định sẽ tận dụng dịp nghỉ lễ Quốc tế Lao động mùng 1 tháng 5 để đi HongKong một chuyến. Rồi sẽ từ HongKong qua Ma Cao và trở về. Nhìn bố mẹ chồng tôi vui sướng như những đứa trẻ vậy. Mẹ chồng tôi bảo muốn được đến ngắm cảnh đêm ở cảng Victoria và đi thăm núi Thái Bình. Mẹ bảo sẽ đi mua chút đồ trang sức bằng vàng rồi đếm từng ngày cho đến lúc được khởi hành.
Tôi nói với A Ngạn một cách hừng hực khí thế: "Anh thấy không? Lần này em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt để bố mẹ có một chuyến đi trọn vẹn niềm vui."
A Ngạn nói: "Em hãy cứ là chính mình thôi. Giả vờ giả vịt sẽ mệt lắm đó."
Tôi chẳng thèm đôi co với anh ấy nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy mà tháng 5 đã tới. Để chuẩn bị cho chuyến đi, tôi đã mua rất nhiều hoa quả, cháo đóng lon và một số loại thuốc dự phòng.
A Ngạn trông thấy vậy không giấu được sự ngạc nhiên, anh hỏi: "Lần nào chúng ta đi đâu em cũng chẳng bao giờ để tâm thứ gì. Lần này lại chu đáo như vậy, anh thấy không quen lắm."
Tôi ra vẻ đắc ý: "Anh cứ đợi mà xem đi."
Trong mấy ngày đó, tôi đã tỏ ra vô cùng xông xáo. Hễ có việc gì tôi cũng luôn là người xung phong đầu tiên. Không những thế, tôi còn chăm sóc cho A Ngạn từng chân tơ kẽ tóc. Tôi giặt quần áo này, xoa chân bóp vai cho anh sau khi phải đi bộ quá nhiều này. (Nhưng tất nhiên, khi cửa phòng đã đóng lại thì A Ngạn phải quay sang mà chăm sóc lại cho tôi rồi.)
A Ngạn đã lựa lúc thích hợp,thì thầm vào tai tôi: "Anh phát hiện ra em được trời phú cho khả năng diễn xuất đó."
Tôi trừng mắt nhìn anh: "Diễn cái gì? Chẳng lẽ bình thường em không tốt với anh à?"
Mẹ chồng nhìn chúng tôi rồi vẽ lên một nét cười mãn nguyện trên gương mặt: "Con xem, vợ con tốt với con như vậy, sau này con nhất định không được phụ lòng vợ đâu nhé."
Tôi tỏ ra vô cùng khiêm nhường đáp lại: "Đó là điều nên làm mà mẹ! Có thời gian con còn muốn học mấy món tủ của mẹ nữa. A Ngạn vẫn hay phải ra ngoài tiếp khách nên con cũng muốn làm nhiều món ăn gia đình cho anh ấy lúc ở nhà, vừa sạch sẽ lại đầy đủ dinh dưỡng mẹ ạ."
Mẹ chồng tôi vừa nghe vừa gật gù, rồi bà nắm lấy tay tôi nói: "Bình thường con cũng vất vả rồi, đừng để mình bị quá sức nhé."
A Ngạn tỏ ý khâm phục nói: "Mấy lời nịnh nọt này quá cao tay. Vừa khẳng định được tay nghề nấu nướng của mẹ, lại vừa thể hiện cho bà thấy em muốn nấu nướng cho con trai bà ăn."
Ở Hồng Kông, mẹ chồng tôi đã ngắm được một sợi dây chuyền khá thời thượng. Bà muốn mua nhưng lại nghĩ mình lớn tuổi rồi đeo không hợp, nên băn khoăn hỏi tôi lấy ý kiến.
Tôi mỉm cười và bảo: "Mẹ, đúng là sợi dây này rất thời thượng, nhưng mẹ cũng là một người thời thượng mà, hơn nữa mẹ lại đang sống ở một thành phố lớn nên không có vấn đề gì đâu ạ."
Cuối cùng mẹ chồng tôi cũng quyết định mua sợi dây chuyền ấy. Có vẻ bà thích sợi dây đến nỗi không nỡ rời tay.
Một tuần đi du lịch trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi ai nấy đều trở về trong niềm vui và mãn nguyện. Sau này A Ngạn từng nói nhỏ với tôi: "Mẹ bảo rằng ngày trước cứ nghĩ là em chỉ thích làm đẹp, trông lúc nào cũng điệu đà, bà sợ em không biết chăm sóc chồng con. Nhưng giờ mọi thứ đã khác rồi. Trong mắt mẹ, em không những biết làm việc nhà,chăm lo chăm sóc gia đình mà còn làm rất tốt là đằng khác."
Nghe được những lời đó, lòng tôi hân hoan đắc ý. A Ngạn đăm chiêu nói tiếp: "Những ấn tượng ban đầu của mẹ về em là rất chính xác, nhung cả chuyến đi em thật sự đã thể hiện xuất sắc."
Cho dù là thế nhưng cuối cùng tôi cũng đã khiến cho bố mẹ chồng và cả A Ngạn vui vẻ đó thôi. Vậy nhưng lòng A Ngạn vẫn còn lăn tăn mãi.
Có một điều anh ấy không hiểu, việc được là chính mình, được làm tất cả những thứ mình muốn là điều mà ai cũng mong mỏi. Đã là phụ nữ, ai cũng muốn được yêu thương, chiều chuộng. Cho dù tính cách có tệ hại hay bướng bỉnh đến đâu thì phụ nữ vẫn mong muốn đàn ông sẽ bỏ qua hết để yêu thương họ.
Người phụ nữ khi đã yêu ai đó thì cô ấy sẽ hi vọng có được sự chấp thuận, ủng hộ từ phía người nhà và bạn bè của anh ta. Cô ấy cũng sẽ không ngừng cố gắng để khiến cho những người thân bên cạnh anh ấy được vui vẻ. Nhưng thực tế đó đều là những điều mà một người phụ nữ dù thật sự hiền lành hay giả hiền lành đều rất khó làm được.
Bởi vì nếu như đã không yêu thì chúng ta thật chẳng thèm ai tự đi gò bó bản thân mà giả vờ giả vịt. Chỉ đến khi để ý tới ai đó ta mới muốn bộc lộ những mặt tốt của mình cho anh ta thấy,cũng xem như là giữ thể diện cho người đàn ông của mình. Nếu không thì ai còn nhìn mặt ai được nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận