Mấy đêm gần đây tôi đều mơ đi mơ lại về ngôi trường đại học cũ, căn phòng trọ tập thể và bạn bè ngày xưa. Cứ như thế, cả một miền kí ức xa xôi ấy lặng lẽ ùa về.
A Ngạn thấy tôi cứ nhắc mãi về trường cũ nên nhìn tôi đầy dò xét và hỏi: "Em nói thật đi, có phải là ở trường Đại học em đã có mối tình đầu khó quên phải không?"
Tôi làm bộ ngạc nhiên đáp: "Đúng rồi đó, sao anh lại biết hay vậy? Không những yêu mà còn là yêu chết đi sống lại ấy chứ!"
A Ngạn có vẻ không vui nói: "Chuyện không có đừng dại dột thừa nhận, cẩn thận lại lỡ lời là hết đường chối cãi đấy."
Tôi và A Ngạn quen biết, yêu thương và ở bên nhau đến tận bây giờ nhưng anh ấy chưa một lần đến thăm trường cũ của tôi, vì thế mà lúc nào cũng ấp ủ mong muốn được đến thăm nơi tôi đã từng học tập và sinh hoạt ngày đó.
Vậy là chúng tôi chọn một ngày cuối tuần rồi lái xe đến Thượng Hải.
Trên đường đi, A Ngạn tranh thủ thời cơ đế dò hỏi về quãng thời gian bốn năm đại học của tôi.
"Kể ra em cũng không xấu lắm, sao cả bốn năm đại học không có người yêu nhỉ? Thật là không thể tưởng tượng nổi."
Tôi áp sát mặt mình về phía anh hỏi: "Trông em xấu thế nào?"
A Ngạn tỏ vẻ không hợp tác rồi đấy tôi ra: "Anh đang lái xe mà. Sao em chẳng nghe đúng trọng tâm câu hỏi gì cả."
Trông thấy vẻ mặt đáng thương như một chú cún con của A Ngạn vì không khai thác được thông tin gì, tôi cũng cố gắng để nhớ lại đoạn hồi ức đó.
"Em tốt nghiệp đại học lâu lắm nên nhiều chuyện không còn nhớ nữa. Nhưng em cũng nhớ mang máng, hình như có một bạn nam bên khoa Văn đã tặng cho em một bức tranh chữ."
"Sau đó thì sao nữa?" - A Ngạn chớp thời cơ, vội vàng hỏi tôi.
Tôi trả lời với vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Lúc ấy em cứ nghĩ chỉ là một bức tranh chữ bình thường. Sau này khi quen với một bạn mở phòng trưng bày tranh chữ em mới biết bức tranh đó ẩn chứa tình ý sâu xa. Chẳng trách sau khi tặng tranh cho em, cậu ta cứ hỏi em thấy thế nào, em chỉ nói em cũng không hay để ý đến mấy bức tranh chữ lắm. Trời ạ, bạn ấy dùng cách thức vòng vo như vậy làm gì cơ chứ. Nếu cứ thẳng tay mà tặng cho em vàng bạc châu báu có phải là em đã hiểu ra vấn đề rồi không?"
A Ngạn cười sung sướng, anh ấy xoa đầu tôi như xoa đầu một chú cún nhỏ. Anh nói: "Sao em đáng yêu thế cơ chứ, lại không để cho những người đàn ông khác theo đuổi được mình, quả đúng là viên ngọc quý của anh."
Tôi lập tức tiếp lời: "Vậy nên anh phải biết trân trọng em đó!"
Cả quãng đường tôi và A Ngạn nói cười vui vẻ, phút chốc đã tới Thượng Hải rồi.
Đứng trước cổng trường, tôi ngập ngừng nhìn A Ngạn. Đoạn nói: "Sao em lại thấy cổng trường mình có vẻ nhỏ hơn nhỉ? Em nhớ trước đây nó rộng lắm cơ."
"Bởi vì bây giờ em được đi nhiều nơi rồi nên tầm nhìn của em đã rộng mở hơn ngày trước." - A Ngạn chẳng cần nghĩ ngợi đã trả lời tôi.
Tôi dẫn A Ngạn đi dạo vòng quanh rồi chỉ cho anh từng chỗ một trong trường. Phía trước có một người đi tới, cậu ấy nhìn A Ngạn rồi lại nhìn tôi một cách đầy lịch sự.
"Bạn ơi cho mình hỏi, hội trường ở đâu nhỉ?" - Cậu ấy hỏi chúng tôi.
Sau khi niềm nở chỉ đường cho cậu ấy,tôi thấy lòng mình vô cùng hân hoan. A Ngạn nhìn tôi với vẻ mặt đầy hoài nghi: "Có chuyện gì mà em vui vậy?"
"Anh thấy đó, người ta vẫn gọi em là bạn, chứng tỏ em vẫn còn rất trẻ. Ha ha!" - Tôi cười đến nỗi trời đất như quay cuồng theo.
A Ngạn không mê nổi cái vẻ mặt đắc ý ấy của tôi, anh nói: "Nhìn em kìa, người ta vừa gọi một tiếng 'bạn' mà đã sướng đến thế này, chứng tỏ em đã không còn trẻ nữa. Em xem, cả cái trường này, có ai vui sướng như vậy chỉ vì được gọi một tiếng 'bạn' không?"
Nụ cười tôi chợt tắt ngóm, nghĩ lại thì đúng là như vậy. Ngày trước tụi trẻ con trông thấy tôi đều gọi là "chị", giờ chuyển thành "cô" hết rồi. Có khi chỉ nghe được một tiếng "chị" thôi là y như rằng trong lòng sẽ sung sướng cả ngày.
Tôi ngó nghiêng xung quanh, nhìn ngắm những cô cậu sinh viên đi qua đi lại. Những gương mặt tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân ẩn chứa những giấc mơ khờ dại. Thoáng chốc tôi thấy trái ti mình rung lên vài nhịp đầy xúc động. Dường như tôi đang được gặp lại chính mình của mười mấy năm về trước. Một tôi đã từng vô lo vô nghĩ đến vậy, đang trông chờ vào tương lai phía trước đầy ắp những điều kì diệu mà tôi chưa từng được khám phá.
Tôi quay sang A Ngạn rồi nói: "10 năm trước dù có cố gắng tưởng tượng thế nào em cũng không thể hình dung ra bản thân của 10 năm sau. Hồi ấy, em cứ nghĩ mãi không biết sau này mình sẽ lấy một người chồng ra sao, không ngờ rằng 10 năm sau lại đang dẫn anh về lại thăm trường cũ. Cảm giác cứ như một giấc mơ vậy."
A Ngạn cũng bị những cảm xúc cháy bỏng ấy của tôi làm cho rung động.
"Điều đáng tiếc nhất của anh chính là không được cùng em trải qua mối tình thời sinh viên." - Anh nói.
Tôi dừng lại trước thảm cỏ xanh rồi ngả lưng nằm xuống: "Không có gì phải tiếc nuối cả. Đợi sau này chúng mình già rồi, không cần phải làm việc nữa, em và anh sẽ lại cùng nhau học đại học. Chúng ta sẽ không để cho người khác biết mình là vợ chồng, rồi anh sẽ lại theo đuổi em một lần nữa."
Những lời nói của tôi như thể đã chạm đúng vào hứng thú của A Ngạn, anh phấn khởi đáp:
"Được, đến lúc đó anh sẽ đặt may cho em thật nhiều sườn xám. Em sẽ mặc sườn xám, đeo vòng ngọc trai, mái đầu điểm bạc,bước từng bước thật ung dung trong vườn trường, không khéo vẫn hơn đứt khối cô gái trẻ ấy chứ! Không biết chừng có cả một đám trai già phải ghen tị với anh."
Nói rồi chúng tôi nhìn nhau cùng phá lên cười.
Lời nói đùa ấy thật ra lại rất đẹp đẽ. Hãy thử tưởng tượng mà xem, còn gì tuyệt hơn khi đã đi qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, lúc bước sang tuổi xế chiều vẫn còn cơ hội sánh bước cùng người bạn đời của mình về lại trường cũ. Ở đó,chúng ta có thể gạt bỏ hết những phồn hoa, xô bồ để cùng với người mình yêu thương đi học thêm một lần nữa. Đó hẳn sẽ là một cảm giác vô cùng viên mãn.
A Ngạn nói, nhất định sẽ thực hiện cho bằng được ước nguyện của tôi.
Mặt trời dần ngã bóng, trên đường về, một khúc ca đang ngân nga trong xe của chúng tôi: "Dẫu rằng tóc xanh đã ngả sương khói, dẫu cho hoa vàng rụng cánh, màu đỏ đã phai... Tôi cũng chẳng hối tiếc vì đời này đã được sánh bước cùng em... Tôi và em, một đời đã trải đủ niềm vui và nước mắt, vậy tháng ngày sau có còn là gì..."
Tôi lặng lẽ đưa tay mình ra đan vào từng ngón tay của A Ngạn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận