(Sói: dịch chương này tự nhiên mắt hơi ươn ướt, ai đã từng chơi game, sống trong game chắc đều cảm thấy thế. Mình đã từng trải qua rất nhiều khoảnh khắc này, đọc lại vẫn thấy nhói lòng, aizz.)
Cuộc chiến ở thành Nguyệt Quang vẫn đang nóng bỏng, Nhiếp ngôn dùng hết mọi loại phương pháp để thu về kim tệ, muốn duy trì chiến tranh thì phải có tài chính hùng hậu.
Đang lúc Nhiếp Ngôn đang bận rộn chuyện tài chính thì Quách Hoài bỗng truyền sang tin có vài người muốn out khỏi hội. Đơn xin rời hội phải có chữ ký của Nhiếp Ngôn mới được thông qua nên hắn gửi tin cho Nhiếp Ngôn.
“Là ai muốn rời khỏi hội?” Nhiếp Ngôn giật mình hỏi. Thành viên đệ đơn xin rời khỏi hội chưa từng xảy ra, đây là lần đầu tiên, lần trước Thủy Sắc Yên Đầu rời hội là chuyện ngoài ý muốn. Đối với Thiêu Bính, Nhiếp Ngôn cũng hơi quen thuộc, là 1 thành viên kỳ cựu của hội, hắn từng để đám Thiêu Bính kéo bọn Địch Hạo thăng cấp.
“Là đám người Thiêu Bính.” Quách Hoài nói, tâm tình hơi nặng nề. Thiêu Bính trong dàn thành viên tuyến 2 cũng thuộc dạng đứng đầu, là người mà Bộ Lạc Ngưu Nhân bồi dưỡng lên từ từ, những người này muốn rời hội khiến Quách Hoài trong lòng như bị dao đâm.
“Bây giờ bọn họ đang ở đâu?” Nhiếp Ngôn hỏi, hắn đại khái đã đoán được chuyện gì, đám Thiêu Bính khẳng định đã đạt được hiệp nghị với tập đoàn Thế Kỷ, trợ cấp cao hơn so với Bộ Lạc Ngưu Nhân. Những người dễ bị kim tiền hấp dẫn, thấy tiền là sáng mắt, tự động sẽ có lòng muốn rời khỏi công hội.
Nếu Nhiếp Ngôn đồng ý ký thì bọn họ có thể không chút gắng nặng rời đi, tiết kiệm được 1 số lớn tiền bồi thường. Nếu Nhiếp Ngôn không ký thì bọn họ sẽ phải đền tiền, nhưng có tập đoàn Thế Kỷ sau lưng thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Đang ở tổng bộ công hội cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư.” Quách Hoài nói, hắn đang khuyên giải đám người Thiêu Bính.
“Ta lập tức đến ngay.” Nhiếp Ngôn nói, tạm gác lại chuyện đang làm, đi đến tổng bộ.
Khoảng hơn 10 phút, Nhiếp Ngôn đã đến nơi, lúc hắn đi vào đại sảnh thì ở đó đang tụ tập khoảng 30 người, Quách Hoài đang đứng đối mặt với đám người Thiêu Bính.
“Thiêu Bính, Bộ Lạc Ngưu Nhân chúng ta cùng nhau giết đến hiện tại, ta có bạc đãi ngươi không? Nếu ta có chỗ nào không tốt, ngươi cảm thấy ta thiếu nợ các ngươi thì cứ nói, ta nhất định sẽ giải quyết cho.” Quách Hoài vẫn đang cố gắng khuyên nhủ.
Thiêu Bính hơi xấu hổ nhưng vẫn rất kiên quyết: “Hội trưởng điều hành, chúng ta theo ngươi và Niết Viêm lão đại lâu như vậy, các người quả thật không bạc đãi chúng ta, nhưng ai cũng có chí hướng riêng, ta hy vọng có thể yên tĩnh rời đi.”
“Thiêu Bính đại ca, ta từ lúc mới vào Bộ Lạc Ngưu Nhân thì ngươi đã kéo ta theo, nếu không có người thì ta căn bản không leo được đến vị trí này. Những anh em chúng ta cũng hy vọng ngươi có thể ở lại.” Địch Hạo bên cạnh cũng nói.
Thiêu Bính bùi ngùi thở dài, nói: “Anh em, hảo ý của ngươi chúng ta xin nhận, anh xin lỗi mọi người, chúng ta không thể sống ở đây nữa. Cuộc đời này không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta hợp rồi sẽ tan, say này gặp mặt vẫn là anh em.”
Nói đến đây, nét mặt Thiêu Bính hơi mất mác, hắn thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hắn đã cùng tập đoàn Thế Kỷ ký 1 hợp đồng khá tốt, bên kia ra ưu đãi gấp 6 lần, mặc dù hắn không muốn rời khỏi Bộ Lạc Ngưu Nhân nhưng vì người nhà, vì tiền lương cao hơn hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Số tiền đó đối với hắn mà nói là cực kỳ quan trọng.
5 người khác bên cạnh Thiêu Bính cũng thẹn mặt, bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào nhìn những anh em Bộ Lạc Ngưu Nhân xung quanh.
“Con mẹ mày Lão Dư, ban đầu mấy người Niết Viêm hội trưởng, Đao Quang lão đại đối với ngươi ra sao, hiện tại ngươi cứng cáp rồi lại muốn rời khỏi hội. Ngươi không sợ bọn họ thất vọng sao?” 1 Chiến sĩ bên cạnh lao tới, xách cổ áo 1 Đạo tặc phía sau Thiêu Bính lên, nhưng lại bị những người khác ôm lại.
“Lạc Phi, bình tĩnh, ai cũng có chí hướng riêng!”
Tên Đạo tặc gọi là Lão Dư kia vẫn luôn cúi đầu không nói, xúc động thở dài: “Là ta có lỗi với hội trưởng cùng Đao Quang lão đại.”
“Ngươi nếu ở lại, thì vẫn là anh em của Lạc Phi ta, còn nếu hôm nay ngươi rời khỏi Bộ Lạc Ngưu Nhân thì đừng trách ta, sau này ta thấy ngươi 1 lần là giết ngươi 1 lần.”
Nghe Lạc Phi mắng chửi, Lão Dư vẫn cúi đầu không nói, hắn rất thẹn, thẹn đến mức không dám đáp lại.
Thấy phản ứng của Lão Dư, Lạc Phi không nhịn được mắng: “Ta xem ra bọn ngươi đã quyết tâm rời khỏi Bộ Lạc Ngưu Nhân rồi, sau này đừng trách ta không khách sáo.
Trong đại sảnh công hội đang vô cùng huyên náo, Nhiếp Ngôn rất rõ, đám người Thiêu Bính chỉ là nhóm đầu tiên rời khỏi, tuyệt đối không phải nhóm cuối cùng. Sau này sẽ còn rất nhiều người rời đi, nếu hắn xử lý không tốt thì sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.
Không biết là ai đột nhiên hô lên: “Niết Viêm lão đại tới.”
“Niết Viêm lão đại.”
Thấy Nhiếp Ngôn đi vào, cả đám người rối rít lui lại chừa ra 1 con đường.
Nhiếp Ngôn đi về phía đám người Thiêu Bính.
Thiêu Bính sau khi thấy Nhiếp Ngôn liền cúi đầu, hắn đối với Nhiếp Ngôn vẫn còn kính sợ, không đám vọng động. Hắn lúc này căn bản không dám trực tiếp đối mặt với Nhiếp Ngôn, đối với Bộ Lạc Ngưu Nhân mà nói hắn là 1 kẻ phản bội.
Thiêu Bính đang chờ con bạo nộ của Nhiếp Ngôn, nếu bị chửi sấp mặt lờ thì có khi tâm tình của hắn còn tốt hơn, lúc rời đi cũng nhẹ lòng 1 chút. 5 người khác cũng có suy nghĩ giống với Thiêu Bính, bọn họ cũng không còn mặt mũi nào nhìn Nhiếp Ngôn.
Nhưng làm đám người Thiêu Bính không nghĩ tới đó là mọi thứ lại không giống với tưởng tượng của bọn họ, trái với cơn thịnh nộ mắng chửi lại là 1 tiếng cười ôn hòa.
“Thiêu Bính, ta nhớ lúc đầu lúc ngươi mới vào Bộ Lạc Ngưu Nhân đã bị ta chửi mấy lần, hôm nay rời đi ngươi có còn hận ta không?” Nhiếp Ngôn hắng giọng cười nói.
Thiêu Bính vội vàng lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên là không.”
“Còn Lão Dư nữa, ngươi là 1 trong số ít những người gia nhập hội từ khi nó mới thành lập. Ta nhớ rõ lúc Bộ Lạc Ngưu Nhân bị Khải Toàn Đế Quốc bao vây, ngươi liên tục chết hơn 10 lần, bất quá cũng giết hơn 20 người của chúng.” Nhiếp Ngôn hoài niệm nói.
Tên Đạo tặc gọi là Lão Dư hốc mắt đỏ lên, gật đầu.
“Còn các ngươi nữa, Qua Tử, Cương Băng, Lão Lâm, Lão Liễu, các ngươi theo Niết Viêm ta cũng không ngắn, là ta bạc đãi các ngươi, ta cũng không biết lấy gì hồi báo cho các ngươi.” Nhiếp Ngôn xúc động thở dài, hắn rất chân tâm thật ý, hắn hiểu những đội viên này cũng không thoải mái gì.
“Niết Viêm lão đại, ngươi đừng nói như vậy, là chúng ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Bộ Lạc Ngưu Nhân.” Mấy người bọn họ khổ sở nói.
“Ta biết mọi người sở dĩ rời khỏi Bộ Lạc Ngưu Nhân nhất định có nhiều nguyên nhân, ta hiểu. Con người thường hướng lên trên, nước thì chảy về thấp, ai cũng có chí hướng riêng, ta sẽ không miễn cưỡng mọi người. Lúc các ngươi ở Bộ Lạc Ngưu Nhân, Niết Viêm ta luôn xem mọi người là anh em, các ngươi muốn rời đi, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ. Trước khi đi ta không có gì đưa tiễn, các ngươi đến kho hàng công hội chọn vài món đồ cần dùng đi. Sau ngày hôm nay, ai đều vì chủ nấy, không có cách nào làm anh em được nữa, mọi người phải tự bảo trọng.” Nhiếp Ngôn vỗ vỗ bả vai đám Thiêu Bính, chán nản nói.
Nghe Nhiếp Ngôn nói, đám Thiêu Bính nghẹn ngào nấc lên.
“Lão đại, thật xin lỗi.” Thiêu Bính lau nước mắt, cúi đầu bái Nhiếp Ngôn 1 cái thật sâu.
“Thiêu Bính, Lão Dư, bảo trọng.” 1 Chiến sĩ của Bộ Lạc Ngưu Nhân bên cạnh hô.
“Bảo trọng.” Những thành viên khác của Bộ Lạc Ngưu Nhân cũng lục tục hô lên, thanh âm kéo dài liên tiếp, có bất đắc dĩ, cũng có thở dài.
Dù sao cũng từng sát cánh bên nhau, đánh qua phó bản, giết qua chiến trường, thấy đám người Thiêu Bính muốn đi, trong lòng bọn họ cũng khó chịu.
Thiêu Bính bái từng người thật sâu, ánh mắt bị nước mắt làm nhòe đi không nhìn rõ nữa, nói: “Mọi người bảo trọng.”
Vào giờ khắc này, Thiêu Bính mới cảm nhận được thật sâu cái tình nghĩa của anh em trong hội. Hắn cảm thấy mình đã làm 1 quyết định vô cùng sai lầm, nhưng hắn đã không quay đầu được nữa. Ngoài Thiêu Bính, 5 người kia cũng khóc không thành tiếng.
Nhiếp Ngôn ký tên vào đơn xin rời hội của đám Thiêu Bính, sau đó thu lại huy chương công hội.
Nhìn huy chương công hội cũ nát mà mình vẫn đeo trên ngực bị thu về, đám người Thiêu Bính lộ ra vẻ mất mác, trong lòng như bị mất 1 khối thịt, đầu óc trống rỗng.
Từ nay về sau, bọn họ đã không còn là người của Bộ Lạc Ngưu Nhân nữa.
Đám người Thiêu Bính đang nhớ lại từng lời mà Nhiếp Ngôn nói, sau hôm nay ai vì chủ nấy, không thể làm anh em được nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ vô cùng đau xót, bọn họ lúc này mới cảm nhận được cái cảm giác chó nhà có tang là thế nào. Rời khỏi Bộ Lạc Ngưu Nhân, trong lòng bọn họ vẫn thiếu 1 nơi để dựa vào và ký thác.
Bộ Lạc Ngưu Nhân cũng không thể trở về được nữa. Thiêu Bính rất muốn tìm 1 chỗ để khóc lớn 1 hồi, 5 người khác cũng lệ rơi đầy mặt.
Nhiếp Ngôn nén bi thương lại, quay đầu nói với Địch Hạo: “Địch Hạo, đưa bọn bọ đi thôi, nếu bọn họ cần gì thì đến kho hàng công hội lấy vài món trang bị tốt đưa cho bọn họ.”
“Ừ.” Địch Hạo gật đầu, dẫn đường, nói: “Thiêu Bính, ta tiễn mọi người ra ngoài.”
“Anh em, ta…” Thiêu Bính đang muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.
Địch Hạo lắc đầu, thở dài: “Đi thôi, sau này không thể xưng hô như thế nữa.”
Trong lòng Thiêu Bính nhói đau, sau này 2 chữ ‘anh em’ đã quá xa xỉ. Nghĩ đến hợp đồng của tập đoàn Thế Kỷ, trong lòng hắn xấu hổ vô cùng. Ban đầu hắn thật sự đã bị lợi ích làm mắt, đãi ngộ của Bộ Lạc Ngưu Nhân mặc dù kém với tập đoàn Thế Kỷ về giá tiền nhưng hậu đãi vô cùng, Bộ Lạc Ngưu Nhân cũng không bạc đãi bọn hắn.
Mọi người đưa mắt dõi theo Địch Hạo tiễn đám Thiêu Bính đi, tâm tình đều hơi mất mác.
Nhiếp Ngôn nhìn sang những người bên cạnh, nói: “Muốn đi thì cứ để bọn họ đi thôi, mặc dù Thiêu Bính bọn họ rời đi nhưng Bộ Lạc Ngưu Nhân vẫn còn rất nhiều anh em. Mọi người xốc lại tinh thần đi, chúng ta đạp bọn Pháp Sư Liên Minh cùng Thần Thánh Thủ Hộ xuống rồi lại bẻ cổ Thiên Sứ Phách Nghiệp cùng tập đoàn Thế Kỷ! Chúng ta hiện tại chỉ mới bắt đầu! Bộ Lạc Ngưu Nhân chúng ta không có 1 ai sợ hãi!”
“Nhiếp Ngôn lão đại nói đúng, chúng ta còn rất nhiều anh em!”
Những người này rốt cuộc cũng phấn chấn tinh thần trở lại.
Nhiếp Ngôn nhìn sang Quách Hoài, nói: “Chúng ta phải nhanh lên, tập đoàn Thế Kỷ cũng không phải đèn cạn dầu đâu.” Uy hiếp của tập đoàn Thế Kỷ đã đến trước mắt, bọn họ nhất định phải chuẩn bị ứng phó thật tốt.
Quách Hoài cũng ngưng trọng gật đầu, Bộ Lạc Ngưu Nhân rốt cuộc có bao nhiêu người đã gặp qua tập đoàn Thế Kỷ? 1 thời gian sắp tới lại sẽ có chuyện như vậy phát sinh sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận