Vừa luyện kỹ năng 1 chút, nhìn lại thì đã đến thời gian logout.
Nhiếp Ngôn xem lại độ thuần thục kỹ năng 1 chút, Phản Thủ Bối Thứ cấp 6 + 35%, Phản Chế cấp 6 + 12%, Thuấn Kích cấp 6 + 67%, Ảnh Huyễn Thứ Sát cấp 6 + 95%, Đoạn Tích cấp 8 + 56%, toàn bộ 5 kỹ năng tự do đã thăng lên trên cấp 6 hết.
Nhiếp Ngôn đang rà lại thanh kỹ năng thì đột nhiên nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm vào 1 kỹ năng, ở bản đồ này, liệu có thể rèn luyện kỹ năng Thâu Thiết không?
Cấp bậc kỹ năng Thâu Thiết càng cao thì tỷ lệ ăn cắp thành công càng cao. Người chơi bình thường luyện kỹ năng Thâu Thiết cùng lắm là cấp 3, nếu có thể tăng kỹ năng lên đến cấp 6 trở lên thì đối với Nhiếp Ngôn mà nói, đây tuyệt đối là 1 điều quá tuyệt vời! Kỹ năng Thâu Thiết là kỹ năng được thêm vào khi mang Tác Ca Đặc Âm Ảnh, kể từ khi khóa Tác Ca Đặc Âm Ảnh lại, Nhiếp Ngôn sử dụng Thâu Thiết cũng có thể tăng độ thuần thục.
Nếu ở đây mà luyện kỹ năng Thâu Thiết vẫn nhận được x50 độ thuần thục thì hắn quyết tâm không buông tha.
Đến giờ, Nhiếp Ngôn log out, tắt máy sau đó chui ra khỏi máy chơi game.
Bên cạnh, Tạ Dao cũng vừa chui ra, bộ váy ngủ phớt hồng mỏng manh không che được đôi vai ngọc tinh xảo, tà áo hơi ôm người lộ ra vóc người hoàn mỹ, hai ngọn nhũ phong trước ngực trướng phình lên, căng tròn vô cùng gợi cảm.
“Nhiếp Ngôn, hôm nay hình như là ngày tựu trường thì phải.” Tạ Dao chợt cau mày nghĩ đến ngày hôm nay, xém chút nữa quên mất chuyện quan trọng này.
Nhiếp Ngôn thu lại ánh mắt lang sói, gật đầu: “Ừ, chúng ta cũng đi báo danh thôi.”
“Còn 1 tiếng nữa, ta đi thay đồ đã.” Tạ Dao vừa nói vừa cầm theo quần áo chui vào phòng tắm.
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng sột soạt, bóng người Tạ Dao ẩn hiện sau tấm kiếng pha lê thực hiện các động tác cúi người cởi váy, mặc quần áo khiến con lợn lòng Nhiếp Ngôn không khỏi rục rịch. Cuối cùng hắn cũng dằn lại, cười cười, sau đó lấy bộ quần áo ra thay.
Trong phòng tắm, Tạ Dao kiễn chân đứng trên mặt thảm, từng ngón chân bóng loáng như được đúc từ ngọc.
Cô cởi nút thắt dây lưng của bộ váy ngủ, chợt 2 vai run nhẹ, vạn nhất Nhiếp Ngôn lúc này xông vào thì sao nhỉ? Không chừng hắn lại tác oai tác quái mất! Cô quay đầu lại nhìn ra ngoài, bóng người Nhiếp Ngôn hình như đã mặc quần áo xong, đang nằm tựa vào giường khiến nàng vừa thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng vừa cảm thấy mất mác.
Sắp sửa tiến vào trường Đệ nhất giáo quan, nữ sinh ưu tú không thiếu, biết được Nhiếp Ngôn liệu có mê đắm ai khác hay không? Nghĩ tới đây, Tạ Dao không khỏi cảm thấy u oán.
Cô cúi đầu nhìn thân thể mình, tuy nói vóc dáng về mặt đầy đặn có thua Tưởng Oánh Ngữ 1 chút nhưng cũng không bao nhiêu. Hơn nữa gần đây, cô cảm thấy mình đầy đặn hơn lúc trước 1 tẹo, mông và ngực tựa hồ lớn hơn 1 vòng.
Nghĩ tới đây, Tạ Dao liền đỏ mặt, trong lòng không khỏi mong đợi cuộc sống sắp tới. Cô đã chấp nhận Nhiếp Ngôn, song Nhiếp Ngôn ngày nào cũng bộn bề công việc, Tạ Dao suy tính 1 hồi rồi cắn răng quyết định. Lại nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng cô lại thẹn thùng, nhưng cũng lộ ra 1 tia kiên định.
Một lát sau, Tạ Dao mặc 1 bộ váy dài màu tím, bước ra khỏi phòng tắm.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn vừa rơi tới trên người cô liền không thể dời đi, cả người cô lúc này toát lên cảm giác như ảo như mộng.
Tạ Dao đứng tại chỗ hơi đung đưa người, mép váy theo gió hơi bay.
Tạ Dao hé miệng cười, nhìn Nhiếp Ngôn, hỏi với vẻ mong đợi: “Nhìn thế nào?”
Nhiếp Ngôn liền gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Hai người rửa mặt mũi 1 chút, ăn chút điểm tâm sau đó đi ra ngoài, cách biệt thự không xa có 1 trạm xe buýt, bọn họ có thể đón xe ở đấy.
Nhiếp Ngôn rất thích cuộc sống đơn giản thế này, kiếp trước thật sự cô độc khiến hắn càng quý trọng sự yên bình hiện tại hơn.
Người trên xe không đông lắm, chỉ khoảng hơn 10 người, đều là học sinh của trường Đệ nhất giáo quan, bọn họ ngồi ở ngay đầu xe, thỉnh thoảng lén quay đầu lại nhìn.
“Nữ sinh kia cũng là học sinh trường ta sao?”
“Hình như là mới chuyển tới, lúc trước ta từng gặp cô ấy lúc làm thủ tục ghi danh.”
“Đáng tiếc người ta đã có bạn trai rồi.”
Bọn họ nhỏ giọng thảo luận, nhưng không thoát khỏi lỗ tai của Nhiếp Ngôn khiến hắn hơi kinh ngạc, hình như thính lực của hắn tốt hơn trước kia 1 chút thì phải. Không chỉ đơn thuần là thính lực, sau khi dùng máy chơi game rèn luyện, lực lượng cũng tăng cường rất nhiều, đã lâu rồi hắn cũng chưa đi khảo nghiệm sức đấm, sức bật này nọ.
Chủ đề của đám học sinh này dần chuyển về Tín Ngưỡng.
“Hiện tại ta đã lv 71, các ngươi có lẽ cũng không xe xích bao nhiêu, chỉ có Lưu Kham là lợi hại, hiện tại đã tăng đến 79 rồi.” Một người mặc áo sơ mi ca rô, vóc người thon gầy, giọng lúc nói chợt to hơn bình thường.
Lv 71 hiện tại mà nói cũng đúng là không kém, bất quá đặt trước 1 tên lv 97 biến thái như Nhiếp Ngôn thì không khỏi có chút giống múa đao trước mặt Quan Công.
Tạ Dạo cùng Nhiếp Ngôn nhìn nhau cười, tùy tiện kéo 1 tên học sinh của trường Đệ nhất giáo quan ra đoán chừng ít nhất cũng phải lv 60, 70. Dù sao cũng là tinh anh, nếu lv không hơn được 70 chắc cũng không dám nói ra ngoài. Nhiếp Ngôn bỗn lóe lên 1 ý nghĩ hơi quái, trường Đệ nhất giáo quan lớn như thế, tối thiểu cũng phải có 5, 6 vạn người, liệu có bao nhiêu thành viên của Bộ Lạc Ngưu Nhân? Liệu sau này, bọn họ sau khi nhìn thấy Nhiếp Ngôn sẽ có phản ứng gì? Cái này khá thú vị nè!
Nhiếp Ngôn cười, cảm thấy khá thú vị, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn cảnh bên ngoài không tệ, hai bên đường trồng rất nhiều cây xanh.
“Ngày tựu trường sẽ có vào chương trình diễn xuất, nghe nói Tưởng Oánh Ngữ có tham gia biểu diễn.” Tạ Dao nhìn sang Nhiếp Ngôn nói, mặt có vẻ hơi ghen tức.
“A.” Nhiếp Ngôn ngượng ngùng cười, Tưởng Oánh Ngữ biểu diễn thì liên quan gì đến hắn chứ.
1 lát sau, xe buýt dừng trước cửa Đệ nhất giáo quan, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao cùng xuống xe. Hôm nay là ngày học sinh mới ghi danh, cửa trường tấp nập học sinh ra vào, may là không có người nhà cùng đi, nếu không có khi chen vào không nổi mất.
Nhiếp Ngôn và Tạ Dao tiến vào cửa, báo danh 1 chút, mới biết là chút nữa mới tới giờ lên khóa. Có lẽ tiết học đầu tiên là để học sinh gặp mặt nhau, không có chương trình học gì quan trọng.
“Anh dẫn em lên lớp.” Nhiếp Ngôn nói. Dù sao khu học của 2 người cũng chỉ cách nhau 1 khu mà thôi.
“Ừ.” Tạ Dao gật đầu.
2 người xuyên qua 1 con đường nhỏ rợp bóng cay, tiến vào 1 khu lớp học, mỗi khu lớp học gọi là 1 tòa giáo học lâu, bên trong phương tiện để giảng dạy, học tập thứ gì cũng có, hơn nữa mỗi khu còn có 1 phòng thể thao. Liên bang rất coi trọng việc bồi dưỡng tố chất thân thể của toàn dân, trong chương trình học, hạng mục so tài trực tiếp là quian trọng nhất, thậm chí vượt qua bất kỳ khóa lý thuyết nào.
Nhiếp Ngôn đưa Tạ Dao đến phòng học, sẵn tiện nhìn qua 1 chút. Lớp Tạ Dao có khoảng 30 người, nữ sinh chiếm đa số, có tầm 25, 26 người. Trong khi đó, nam sinh thì giống như động vật quý hiếm, hắn không khỏi cảm khái, lớp này có chút âm thịnh dương suy nghen.
Sau đó, Nhiếp Ngôn rời khỏi, đi về phía khu học của mình.
Hắn nhìn thoáng qua bảng chỉ dẫn, thấy đúng là hệ chỉ huy thì liền tiến vào.
Hệ chỉ huy tổng cộng có 23 người, cộng thêm cả Nhiếp Ngôn thì có tận 15 năm sinh, số tuổi không đồng đều, lớn có 25, 26 tuổi, nhỏ chừng 20 tuổi. Tùy ý nhìn qua phòng học, hệ chỉ huy chính là tinh anh được lựa chọn từ khắp nơi trên thế giới, diện dạo dù cơ bản nhất cũng rất đoan chính, không 1 ai là bộ dạng không đứng đắn cả. Nữ sinh trong lớp tố chất cũng không tệ, cũng xem như nhìn được, có vài học tỷ còn mặc trang phục khêu gợi, nội y Lace màu đen tình thú, nhìn từ xa cũng thấy rõ từng chút một.
Nhiếp Ngôn không khỏi soi mói 1 phen, hắn dù tuyệt đối chung tình với Tạ Dao, bất quá dù sao cũng không cấm được việc hắn ngắm mỹ nữ 1 chút. Trong lòng không có tâm tư xấu xa gì, đương nhiên không ngại nhìn thêm 1 chút.
Hắn tìm chỗ phía trên ngồi xuống, bên cạnh là 1 nam sinh khoảng 20 tuổi, vóc người hơi thon gầy nhưng có vẻ rất bền chắc, dù sao tố chất thân thể không tốt thì căn bản không thể thi vào trường này.
“Chào ngươi, ta gọi là Hứa Nham.” Nam sinh kia cười 1 tiếng, sau đó tự giới thiệu mình:
“ID trong game của ta là Mạch Lộ, Chiến sĩ lv 75, thành viên của Bộ Lạc Ngưu Nhân. Người anh em, ngươi tên gì?”
Nhiếp Ngôn cười tí thì ngất, người này không ngờ là thành viên của công hội, hơn nữa còn chưa quen được mấy phút đã công khai toàn bộ thông tin.
Lúc này phía sau lại có 2 người cùng nhau đi lên.
“Chào mọi người, ta tên Phí Triết, ID trong game là Ma Thuật Sư, Liệp ma giả lv 71, thành viên thuộc công hội Huyết Vẫn Truyền Thừa của đế quốc Tát Đặc Ân.”
“Còn ta là Hạ Thiên Vũ, ID game là Ma Thiên, Áo pháp lv 78, công hội Tru Thần Kiếm.” Thấy 2 người bên cạnh lv thấp hơn mình, Hạ Thiên Vũ lúc nói chuyện không khỏi lộ ra 1 tia ngạo khí. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được người cao lv hơn hắn. Lv 78, 1 thân Hồng Diệp sáo trang khiến hắn khó gặp được đối thủ.
Trong Đệ nhất giáo quan có 1 thói quen là lúc tự giới thiệu mình, thuận tiện báo luôn ID game, cấp bậc, nghề nghiệp, công hội…
“Ta là Nhiếp Ngôn.” Nhiếp Ngôn chần chờ 1 chút rồi nói.
“Ngươi là Niết Viêm thì ta là Thôi Xán Đao Quang đây.” Mạch Lộ đã liếc hắn, vẻ mặt coi bộ không tin.
Nhiếp Ngôn cầm lấy 1 quyển sách trên bàn, chỉ vào 2 chữ ‘Nhiếp Ngôn’ ghi trên đó
“Thì ra là Nhiếp Ngôn này, ta còn tưởng là Cuồng tặc Niết Viêm chứ.” 2 người kia cũng bày ra vẻ mặt đã hiểu.
“Ô, Nhiếp Ngôn, ngươi không phải là tên đạt được điểm top 1 sao? Ta đã xem qua chi tiết tổng thể của ngươi, rất mạnh ha.” Phí Triết đột nhiên nói.
Hứa Nham sửng sốt 1 hồi, mới nhớ ra: “Thì ra ngươi chính là Nhiếp Ngôn bài danh top 1 trên bảng điểm.”
Hạ Thiên Vũ bên cạnh nghe thế liền thu hồi chút cao ngạo đó lại. Tổng điểm của hắn chỉ xếp thứ 6, so với hạng 5 thì kém không nhiều, cũng xem như ưu tú nhưng nếu so với tổng điểm top 1 như Nhiếp Ngôn thì còn kém xa lắm.
Nhiếp Ngôn cũng âm thầm so sánh 3 người này 1 phen, Hứa Nham thuộc dạng người khá chính trực, không phải loại tâm cơ. Phí Triết thì có chút hướng nội, xấu hổ. Hạ Thiên Vũ thì hơi ngạo khí 1 chút, nhưng cũng không tính là quá cao ngạo. 3 người này xem như là những người đầu tiên mà Nhiếp Ngôn tiếp xúc sau khi vào trường.
“May mắn mà thôi.” Nhiếp Ngôn cười cười nói cho có lệ. Hắn cố ý bỏ qua công hội, cấp bậc và nghề nghiệp của mình, lái cuộc nói chuyện sang 1 phần khác.
Chỉ là Hạ Thiên Vũ có mấy phần nghi ngờ, cẩn thận đánh giá Nhiếp Ngôn, chẳng lẽ người này thật sự là Cuồng tặc Niết Viêm? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại cười nhạt, Cuồng tặc Niết Viêm là nhân vật bực nào, sao có thể là 1 người dáng mạo tầm thường như Nhiếp Ngôn!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận