Đám người bọn họ, Hạ Thiên Vũ, Phí Triết, Hứa Nham đều mơ hồ lấy Nhiếp Ngôn làm chủ, mặc dù ai cũng là bạn học, địa vị bằng nhau nhưng lời nói của Nhiếp Ngôn có mặc nhiên có phân lượng hơn.
Sau khi trải qua trận này, mọi người tiếp tục lên lớp, trường học phái người tới điều tra 1 chút sau đó liền rời đi. Nhiếp Ngôn không phải chịu chút trách nhiệm nào, mà Trịnh Húc thì phải chịu xử phạt.
Trong lớp thiếu 1 người, nhưng đa số không cảm thấy có gì khác thường, cứ hoạt động như bình thường, chỉ là từ nay về sau sẽ không còn ai đui mù chọc tới Nhiếp Ngôn nữa.
Lúc này trong phòng họp của trường Đệ nhất quân giáo, Tiêu Vũ nhận được 1 đoạn video, là 1 học sinh của hệ chỉ huy sau khi quay lại gửi cho hắn.
Thành viên chính thức của tổ chức Thiên Vương chỉ có 26 người, nhưng thành viên bên ngoài lại nhiều không đếm hết, thực lực của bọn họ đã thẩm thấu đến mọi nơi trong trường Đệ nhất quân giáo, chuyện gì phát sinh trong trường đều không thể thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
Tiêu Vũ nhìn video trong điện thoại 1 chút, trong lòng rung động, thực lực của Nhiếp Ngôn so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn. Số liệu khi trước Nhiếp Ngôn biểu hiện trong phòng tập là trụ cột bác đấu, tố chất thân thể tốt nhưng năng lực chiến đấu chưa chắc là mạnh, cần phải thiên chùy bách luyện thực chiến mới đúc kết được kinh nghiệm. Năm đại học thứ 1, thứ 2 là để đặt nền móng, bình thường đều chủ yếu bồi dưỡng thân thể. Mà năm 3, năm 4 sẽ bắt đầu trải qua địa ngục thực chiến, chỉ cần qua 1 năm huấn luyện ai nấy cũng sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Bình thường người có tố chất thân thể tốt như Nhiếp Ngôn, thực lực sẽ bạo tăng lên mấy lần.
Tiêu Vũ vốn tưởng rằng sinh viên mới như Nhiếp Ngôn thì kỹ xảo đánh nhau sẽ không mạnh lắm, nhưng khi nhìn video này, coi bộ kỹ xảo thực chiến của Nhiếp Ngôn đã đạt đến phong phạm cao thủ, ra quyền quyết đoán bén nhọn, rất có phong cách quân nhân. Tiêu Vũ đoán chừng nếu Lôi Túc đánh với Nhiếp Ngôn, tỉ lệ thắng không hơn 3 thành.
Mạnh biến thái như Nhiếp Ngôn thực sự quá hiếm thấy, mới năm 1 đại học mà thực lực đã cao như thế, sau này thì sao?
“Lôi Túc đối với đoạn video này sẽ rất hứng thú đây.” Tiêu Vũ khẽ cười, nếu có người có thể đánh Lôi Túc phục, vậy hắn sẽ bớt lo hơn.
Đang lúc ấy thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Lôi Túc đi vào, 2 nắm tay bóp lại răng rắc, nhìn Tiêu Vũ không chút hảo ý.
Hắn hừ lạnh: “Tiêu Vũ, ngươi nói món nợ lúc trước của chúng ta tính thế nào đây hả?”
Tiêu Vũ xấu hổ cười: “Lôi Túc, chuyện gì cũng từ từ nói, chỗ ta có ít thứ ngươi xem tuyệt đối sẽ thấy hứng thú.”
“Ta không cần xem thứ gì hết, đem mấy cái video ngươi quay được ra đây, nếu không thì, hừ hừ, ngươi tự biết hậu quả.”
“Những video kia ta sẽ cho người, trước tiên nhìn cái này đã.” Tiêu Vũ vội vàng nói, vứt điện thoại cho Lôi Túc.
Lôi Túc chụp lấy điện thoại, hắn cũng tò mò rốt cuộc Tiêu Vũ muốn cho hắn xem cái gì, sau khi xem 1 hồi, hắn không thể rời mắt: “Ê người tốt, ngươi có điều tra tên kia hay không? Hắn xuất thân là gì? Sát thủ? Lính đánh thuê?”
“Ta điều tra rồi, tài liệu biểu hiện ra hắn không có những kinh nghiệm đó, chỉ có cha hắn từng đi lính, có thể dạy cho hắn 1 số kinh nghiệm, bất quá cha hắn hiển nhiên không đạt tới tầng thứ như này, năm xưa cũng thi không được vào trường Đệ nhất quân giáo. Ngoài ra còn 1 tin tức khác, bên cạnh hắn còn 1 số nhân vật nguy hiểm khác, nghe qua Thứ Đao chưa?”
“Thứ Đao?” Lôi Túc sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhớ ra, ở giới lính đánh thuê, Thứ Đao tuyệt đối là nhân vật lừng lẫy, đám người Lôi Túc so với loại người suốt ngày nhảy múa trên lưỡi dao như lính đánh thuê không cùng một loại người.
“Thứ Đao bây giờ là hộ vệ của hắn, Nhiếp Ngôn người này rất ngưu bức, ngay cả Thứ Đao cũng hắn cũng chiêu dụ được.” Tiêu Vũ nói. Sau khi mò được tư liệu của Nhiếp Ngôn, hắn cũng rất tò mò, Nhiếp Ngôn rốt cuộc là người như thế nào!
Lôi Túc khi nhìn xong video thì bùi ngùi thở dài.
“Thế nào, có mấy phần thắng?” Tiêu Vũ hỏi.
“Không tới ba thành.” Lôi Túc nói, nếu quả thật đánh nhau, nói không chừng 3 thành còn không có.
“Cũng như ta đoán.”
“Người này quá biến thái, ra chiêu ác như vậy, ta đoán chừng hắn còn hắn còn giữ sức, chứ không ta nghĩ chỉ cần 10s thì Trịnh Húc đã đủ thành cổ thi thể. Ta cảm giác cái hắn học được là kỹ xảo giết người chứ không phải kỹ xảo đánh nhau.” Lôi Túc nói, rất nhiều kỹ xảo giết người chỉ có quân đội và các tổ chức sát thủ mới học được.
“Chúng ta có nên đưa đoạn video này cho Thượng tướng Thiên Vân không? Ta nghĩ hội trưởng lão hẳn có thể nhanh chóng lựa chọn giữa Nhiếp Ngôn và Tần Hàn.” Tiêu Vũ nói.
“Khi nào chúng ta kéo hắn vào tổ chức Thiên Vương?” Lôi Túc hỏi.
“Đợi tin từ hội trưởng lão đi, dù sao giữa 2 người bọn hắn có ân oán, sớm muộn cũng phải chấm dứt.” Tiêu Vũ nói, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhân tuyển hẳn phải là Nhiếp Ngôn.
Buồn cười chính là Tần Hàn luôn muốn gia nhập tổ chức Thiên Vương, chỉ cần Nhiếp Ngôn được gọi, Tần Hàn sẽ phải làm nền.
Nhiếp Ngôn hẹn cùng Tạ Dao dùng cơm trưa trong căn tin, buổi chiều chỉ còn 1 buổi học đấu vật đến 3h chiều là xong.
“Nhiếp Ngôn, cùng đi không?” Hứa Nham quay sang hỏi Nhiếp Ngôn.
“Đúng vậy, cùng đi đi.” Phí Triết cũng phụ họa.
Hạ Thiên Vũ mặc dù không nói chuyện, nhưng nếu Hứa Nhâm, Phí Triết cùng đi với Nhiếp Ngôn thì hắn cũng sẽ đi cùng.
“Ta còn chút chuyện phải đi trước, lần sau đi.” Nhiếp Ngôn tìm lý do từ chối, hắn còn phải về nhà cùng Tạ Dao.
Nhiếp Ngôn tạm biệt đám Hứa Nham, bóng dáng biến mất ở cuối hành lang.
“Nhiếp Ngôn cũng không quá trượng nghĩa, đi 1 mình.” Phí Triết nói, xem ra ra bọn hắn cũng chỉ có thể đi với nhau.
“Ta đoán chừng tên kia chắc chắn là đi tìm người yêu rồi, rất có thể là Tưởng mỹ nhân. Thật không có thiên lý a, bỏ mấy người chúng ta cô đơn ở đây.” Hứa Nham căm giận.
“Chúng ta có nên đi nhìn lén 1 chút không? Ta cũng cảm thấy có vấn đề!” Phí Triết mặt gian vô cùng.
Bọn họ vừa thương lượng xong liền đi theo sau Nhiếp Ngôn, sau vài phút liền thấy Nhiếp Ngôn cùng 1 nữ sinh gặp mặt, sau đó 2 người đi về phía cổng trường.
Hứa Nham mờ mịt nhìn sang Phí Triết và Hạ Thiên Vũ, nói: “Tại sao không phải là Tưởng mỹ nhân?”
“Chẳng lẽ là người thứ 3? Hay là Nhiếp Ngôn bắt cá 2 tay?” Phí Triết khó hiểu.
“Người kia hình như là Tạ Dao!” Hứa Nham nhìn khuôn mặt Tạ Dao nghiêng nghiêng, liền bất ngờ.
“Tạ Dao? Hoa khôi của hệ quản lý?” Phí Triết sửng sốt. Năm 1 có mấy mỹ nữ nổi danh, Tạ Dao là 1 trong số đó. Thậm chí rất nhiều người còn xếp Tạ Dao nằm trên Tưởng Oánh, bởi vì Tạ Dao bình thường ít xuất hiện, lại có người yêu rồi nên ít được đề cập tới mà thôi.
“Diễm phúc không nhỏ nha, cả Tạ Dao mỹ nhân và Tưởng mỹ nhân, trái ôm phải ấp, thần tượng của mọi nam nhân a!”
“Nói không chừng chúng ta đều nghĩ sai, Tưởng mỹ nữ không phải là bạn gái của Nhiếp Ngôn mà là Tạ Dao.” Hạ Thiên Vũ chen vào, hắn thấy bộ dạng ngọt ngào của Tạ Dao và Nhiếp Ngôn mới dám khẳng định vậy. Chứ như theo lời Phí Triết, Nhiếp Ngôn không đến nổi dám quang minh chính đại đi cùng 1 chỗ với Tạ Dao.
“Nhiếp Ngôn tiểu tử này, thân thân mật mật với Tạ Dao, lại dây dưa không rõ ràng với Tưởng mỹ nữ, thật khiến người khác ghen tỵ mà, sao ta lại không có số hưởng như vậy chứ.” Hứa Nham dậm chân đấm ngực.
Hạ Thiên Vũ nhún vai, nói: “Bản thân ta cảm thấy Nhiếp Ngôn và Tạ Dao lại xứng đôi hơn. Ngươi nếu như cảm thấy bản thân tay to thì cứ đi đánh thắng Nhiếp Ngôn trước rồi tính.”
Hứa Nham liếc mắt nhìn hắn, tìm Nhiếp Ngôn so tay to? Tìm chết hả?
“Ngày mai nhất định phải đi tìm hỏi 1 chút xem tên này làm sao cua được Tạ Dao. Nói không chừng chúng ta có thể thoát khỏi kiếp FA.” Phí Triết nói.
“Đúng, nhất định phải hỏi!” Phí Triết lập tức đồng ý.
Bọn họ còn đang bàn tán xôn xao thì Nhiếp Ngôn và Tạ Dao đã đi khỏi cổng trường.
“Ngày mai trường có tổ chức ngày lễ toàn trường gặp mặt, có rất nhiều người tham gia, còn có thành viên của Bộ Lạc Ngưu Nhân chúng ta, anh có đi không?” Tạ Dao quay sang hỏi Nhiếp Ngôn.
“Ừm, nếu có thời gian thì đi xem sao.” Nhiếp Ngôn trả lời, hắn đến cũng chẳng để làm gì, chỉ muốn làm khán giả mà thôi. Tuy nói rằng có nhiều người có bối cảnh đã biết Nhiếp Ngôn chính là Cuồng tặc Niết Viêm, chỉ là không công khai mà thôi, nhưng nếu có thể khiêm tốn 1 chút thì Nhiếp Ngôn cũng tận lực không muốn bộc lộ thân phận mình. Dù sao hiện tại trong trường, tên tuổi của Cuồng tặc Niết Viêm quá lớn, hắn không muốn trở thành thần tượng ngày nào cũng bị vây quanh cả đám lớn.
Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao sau ra rời khỏi trường liền ngồi xe buýt du ngoạn 1 vòng sau đó trở về biệt thự.
Xem qua đồng hồ 1 chút thì cũng sắp tới giờ vào game.
Sau khi ăn cơm tối xong, 2 người cùng đăng nhập vào game.
Nhiếp Ngôn hiện tại đang ở trong thành Tạp La Nhĩ, nếu cố gắng up lv thì chắc cũng nhanh chóng đạt mốc lv 100. Bây giờ phải chuẩn bị 1 chút, để khi vừa lên cũng đủ điều kiện đi Thánh điện chuyển chức Thánh Ảnh vũ.
Sau khi chuẩn bị xong hết đồ cần thiết, Nhiếp Ngôn liền cưỡi Ám Dực Long rời đi, bay về phía sơn mặc xa xa, hôm nay chắc cũng như mọi hôm, solo Lĩnh chủ up lv thôi.
Mấy con Lĩnh chủ chết hôm qua thì phần lớn cũng đã xuất hiện lại, Nhiếp Ngôn liền bay về chỗ con Bạch Mao Cự Thú.
Sau lần kinh nghiệm hôm qua, Nhiếp Ngôn giết chết bọn Lĩnh chủ này thuận tay hơn rất nhiều.
Suốt 5 tiếng giết boss, thanh exp của Nhiếp Ngôn đã đạt ngưỡng 62% của lv 99, còn nhanh hơn dự tính.
Cưỡi Ám Dực Long lao vút trên trời, hắn nhìn xuống dãy Sùng sơn trùng điệp bên dưới bị sương mù che phủ, đôi khi bị gió thổi lay động. Nơi này có 1 Lĩnh chủ là tù trưởng bộ lạc, chính là mục tiêu lần này của Nhiếp Ngôn.
Đang lúc lao đi, Nhiếp Ngôn liền phát hiện ở phần trang sức, Thánh Quang thạch có dấu hiệu khác thường, không ngừng phát sáng.
Thấy vậy, Nhiếp Ngôn liền giật mình, chẳng lẽ xung quanh đây có 1 vật phẩm trong bộ trang phục A Ba Khắc?
Nhiếp Ngôn liền cho Ám Dực Long bay quanh 1 hồi, sau 1 hồi suy nghĩ liền quyết định đi xuống xem sao. Bộ sáo trang A Ba Khắc có thể chính là set đồ cuối của hắn, vì thế lãng phí 1 ít thời gian cũng được.
Ám Dực Long chậm rãi xuyên qua tầng mây, hạ xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận