Tạ Dao, Nhiếp Ngôn đều rất tò mò muốn biết, tụ hội của trường Đệ Nhất Quân Đội khác với những tụ hội của những tổ chức khác ở chỗ nào? Họ sẽ làm gì? PK sao?
Nhóm người Thập Lí Họa Sa, Bại Hoại Giết Hoài Không Chết đều là những người cùng học trong trường Đệ Nhất Quân Đội, hắn cũng không phải một mình lẻ loi, hay là chọn xem có tổ chức nào đó hắn có thể gia nhập, nghĩ tới đây Nhiếp Ngôn khẽ mỉm cười.
Nếu những người chơi cấp đính tiêm này PK với nhau, thật ra cũng tính là có cái để xem. Không biết có người của tổ chức Thiên Vương ở đây hay không. Ánh mắt của Nhiếp Ngôn nhìn quét toàn trường.
"Chúng ta có đi ra gặp Họa Sa tỷ tỷ và Bại Hoại hay không? Có lẽ bọn họ còn chưa biết là chúng ta đã vào học ở trường Đệ Nhất Quân Đội." Tạ Dao nhìn về phía Nhiếp Ngôn, hỏi.
"Chắc là không cần đâu, sau này rồi gặp bọn họ sau a." Nhiếp Ngôn nói, bây giờ không phải là thời cơ xuất hiện, vẫn tận lực không hiện ra trước tầm mắt của đại chúng thì tốt hơn. Nếu trường Đệ Nhất Quân Đội biết Cuồng Tặc Niết Viêm vào học ở trường học của họ, không biết sẽ gây ra sự chấn động đến mức nào.
"Được rồi." Tạ Dao chớp chớp ánh mắt, nhìn về phía Nhiếp Ngôn. Phong cách làm việc của Nhiếp Ngôn xưa nay đều như vậy, không hề rêu rao, vẫn luôn rất an phận.
Nhiếp Ngôn trò chuyện cùng Tạ Dao. Nhiếp Ngôn kể những chuyện xấu hổ xảy ra giữa hắn cùng những người chơi trong Tín Ngưỡng, làm cho Tạ Dao cười khanh khách không ngừng. Bên cạnh họ, có tiếng vài học sinh đang nói chuyện phiếm truyền tới.
"Trưởng lớp, chúng ta đã gọi tất cả những người mạnh nhất lớp chúng ta đến đây rồi, lập thành một đội riêng, cùng nhau vào phó bản để luyện cấp a.” Một người chơi mở miệng nói.
Nhiếp Ngôn đưa mắt nhìn về hướng của mấy người kia, nhìn thấy người được người chơi gọi là lớp trưởng, là một người mặc áo choàng pháp sư màu xanh nhạt, bề ngoài nhìn thật ra cũng khá được. Dáng người không tồi, thậm chí có điểm đẹp đẽ, hiển nhiên ăn mặc chăm chút hết sức tỉ mỉ.
Không ngờ hắn lại gặp được cô nàng này ở đây. Cô gái này không phải ai khác, chính là người đã từng có xích mích với Nhiếp Ngôn, Triệu Thơ Ngọc.
Bên người Triệu Thơ Ngọc còn có năm người, hai nữ ba nam. Một Pháp sư áo thuật, hai Chiến sĩ, một Thánh kỵ sĩ, một Mục sư. Được cho là một đoàn đội nhỏ có cách bố trí rất tiêu chuẩn. Ánh mắt Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua trên người bọn họ, dùng kỹ năng Trinh Sát. Hai người chơi cấp bảy mươi lăm, một người cấp bảy mươi sáu, ba người cấp bảy mươi bảy, bản thân Triệu Thơ Ngọc là cấp bảy mươi bảy. Giữa các người chơi bình thường, Triệu Thơ Ngọc được cho là rất mạnh. Nhưng so sánh với những người chơi cấp trung bình của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nàng chẳng là cái gì cả, càng không thể nào so được với Nhiếp Ngôn, Tạ Dao.
"Để tổ chức đoàn đội kéo hai mươi người có vẻ hơi khó, chúng ta có nên rủ thêm vài người của hệ Chiến Cơ không? Ta quen vài cao thủ của hệ Chiến Cơ.” Một nam sinh mở miệng nói.
"Chắc là không cần, chỉ kiếm người trong lớp mình thôi a." Triệu Thơ Ngọc lập tức phản bác nói, trong lòng nàng có ý nghĩ riêng. Nếu gọi thêm người của hệ Chiến Cơ, chắc là chức đội trưởng nàng không thể đảm đương nổi, những người của hệ Chiến Cơ chưa chắc đã nghe lời nàng nói.
"Thực lực của Hạ Thiên Vũ không tệ, cũng sắp qua cấp bảy mươi bảy." Một nam sinh bên cạnh nàng nói. Toàn bộ trên người hắn mặc chiến giáp màu trắng bạc, là một Thánh Kỵ Sĩ cấp bảy mươi bảy.
"Hạ Thiên Vũ rất thân với Nhiếp Ngôn. Chúng ta gọi nhưng chưa chắc hắn đã chịu tham gia." Triệu Thơ Ngọc cau mày nói.
"Tên Nhiếp Ngôn kia đánh nhau thật lợi hại, Trịnh Húc thật là tự gây phiền phức cho mình, không biết tên Nhiếp Ngôn kia trong trò chơi có trình độ như thế nào. Với thực lực của hắn, đẳng cấp chắc là cũng không quá thấp." Tên Thánh Kỵ Sĩ kia nói.
Nghe được Thánh kỵ sĩ nói đến Nhiếp Ngôn, Triệu Thơ Ngọc lộ ra bộ mặt chán ghét.
"Cũng chưa hẳn, rất nhiều người thực lực đánh nhau rất mạnh, nhưng thực lực trong trò chơi lại là đồ bỏ đi, bản thân hắn cũng nói rằng đẳng cấp của hắn rất thấp, liền tiệc họp mặt của lớp còn không dám đi, chắc là sợ đến đây rồi bị mất mặt." Bên cạnh, một chiến sĩ cấp bảy mươi bảy khác nói với giọng nói trào phúng. Hắn rất khinh thường Nhiếp Ngôn, nịnh nọt nhìn thoáng qua Triệu Thơ Ngọc.
Gương mặt của Triệu Thơ Ngọc trở nên dễ nhìn một ít. "Đội ngũ này là do ta thành lập, ta tuyệt đối sẽ không cho Nhiếp Ngôn gia nhập. Bách Tuấn, ngươi hỏi thử Hạ Thiên Vũ chưa? Hắn có gia nhập không?” Triệu Thơ Ngọc nhìn về phía Thánh kỵ sĩ kia hỏi.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua tên Thánh kỵ sĩ tên là Bách Tuấn kia. Hắn hồi tưởng lại, trong lớp đúng là có người như thế này, hình như là uỷ viên thể dục của lớp. Tố chất thân thể có vẻ không tệ, đứng thứ hai trong lớp, những người này đều ở cùng một chỗ với Triệu Thơ Ngọc, Nhiếp Ngôn chẳng muốn để ý tới.
"Hạ Thiên Vũ từ chối, hắn nói hắn đã cùng Phí Triết, Hứa Nham cùng nhau tổ đội." Bách Tuấn nói.
"Mấy tên vô dụng như Phí Triết cùng Hứa Nham mà Hạ Thiên Vũ cũng lập tổ đội với bọn họ. Không kéo thấp đẳng cấp của mình mới là lạ. Không gia nhập đội thì thôi, không lẽ chúng ta còn phải đến tận nơi mời hắn về đây hay sao?" Tên chiến sĩ kia cười nhạo một tiếng.
"Phó Quang Vũ. Ngươi còn có thể tìm tới người khác sao?" Triệu Thơ Ngọc nhìn về chiến sĩ này, bề ngoài có chút đáng thương yếu ớt.
Phó Quang Vũ nghe được giọng nói mềm mại củaTriệu Thơ Ngọc, xương cốt đều ngứa, lập tức vỗ ngực nói: "Cái này cứ để ta lo!”
Phó Quang Vũ bắt đầu bốn phía lôi kéo người khác, gọi tất cả mọi người có cấp bậc cao trong lớp một lần. Triệu Thơ Ngọc, Bách Tuấn đều ở đây, rất nhiều người nhiều ít cũng còn là cho bọn họ một ít mặt mũi, rất nhanh, bọn họ tụ tập lên hơn mười người.
"Tìm đủ hai mươi người, buổi tối chúng ta cùng đi đánh phó bản a." Triệu Thơ Ngọc chứng kiến đội ngũ dần dần thành hình, cũng vui vẻ ra mặt, liền tự cho mình là đội trưởng.
Có mấy người tuy khá bất mãn bởi vì bọn người Triệu Thơ Ngọc tự mình nói khoác lác, nhưng các học sinh khác đều ở đây, bọn họ cũng không dám nói cái gì.
"Chỉ còn Nhiếp Ngôn, Hạ Thiên Vũ cùng vài người không tới, gọi bọn họ tới đây, nhân số của chúng ta liền đủ." Một nam sinh cao gầy nói. Hắn còn rất bội phục Nhiếp Ngôn, cho nên mở miệng nói chuyện.
"Nhiếp Ngôn, Hạ Thiên Vũ cao ngạo cực kỳ, cứ như thể trên đời này ta là lớn nhất, khinh thường cùng chúng ta ở cùng một đội, nên chúng ta không mời nổi bọn họ. Mấy ngày trước, ta mời hắn tham dự tụ hội của lớp, hắn còn không thèm đi.” Phó Quang Vũ nói.
Hắn vừa nói như vậy, liền đem tiếng xấu toàn bộ đổ lên người Nhiếp Ngôn. Hắn cố ý làm cho các học sinh đều cô lập Nhiếp Ngôn.
Nhóm người Phó Quang Vũ vừa nói như vậy, Nhiếp Ngôn liền để lại một ấn tượng kiêu căng cao ngạo tại trong mắt những người còn lại, nam sinh cao ráo kia tuy không tin tưởng hoàn toàn lời nói của hắn, nhưng cũng không biết phải nói lại cái gì. Nhiếp Ngôn không có ở đây là sự thật mà mọi người không thể phủ nhận.
"Ta cảm thấy là vì đẳng cấp của hắn quá thấp, đều không dám xuất hiện." Bên cạnh có người chen miệng nói.
Nghe được bọn người Phó Quang Vũ nói Nhiếp Ngôn như vậy, Tạ Dao trong lòng căm phẫn đến đỉnh điểm.
"Bọn họ sao có thể nói xấu ngươi như vậy." Tạ Dao đứng lên, tức giận muốn đi lên cãi nhau với bọn họ.
Nhiếp Ngôn giữ chặt Tạ Dao, cười cười, nói: "Vài kẻ tự cho mình là nhất thôi mà, đừng so đo với mấy người đó làm gì, không đáng. Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày rồi mọi người sẽ tự hiểu ra.”
Nhiếp Ngôn hiểu rằng, giải thích quá nhiều là không có tác dụng. Sau này, những bạn học này tất nhiên có thể nhìn rõ hắn thật sự là người như thế nào.
Hắn lôi kéo Tạ Dao ngồi xuống, không hề để ý tới những người này. Nhìn về phía xa, Hạ Thiên Vũ, Hứa Nham cùng Phí Triết đang ngồi trong góc, chỗ ngồi chung quanh trống rỗng. Bọn họ hiển nhiên bị bọn người Phó Quang Vũ cố ý cô lập.
Nhiếp Ngôn cảm thấy trong lòng rất áy náy đối với Hạ Thiên Vũ, Hứa Nham cùng Phí Triết. Nếu không bởi vì hắn, bọn họ cũng sẽ không bị bọn người Phó Quang Vũ xa lánh .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận