Ngưu Nhân Bộ Lạc trong mắt người chơi bình thường, chính là một truyền kỳ. Tại Open Server trong trò chơi mở ra không bao lâu, liền bằng tốc độ kinh người, tụ tập một đám người chơi ưu tú nhất, trang bị cũng tốt nhất giữa các công hội.
Trọn vẹn Thánh Quang sáo trang, ở những công hội bình thường, tuyệt đối sẽ được phân phối cho những chiến sĩ quan trọng. Mà ở Ngưu Nhân Bộ Lạc, chỉ co thể coi là tuyến thứ hai. Bình thường, những người chơi tuyến hai của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nếu bị công hội khác lôi kéo đi, đều có thể trở thành chủ lực.
Nói đến Ngưu Nhân Bộ Lạc, Hứa Nham không khỏi có chút tự hào. Làm thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc, hầu hết phần lớn người chơi đều có lòng trung thành mãnh liệt với công hội. Thậm chí một ít người bị những công hội khác đào đi bằng lương cao, cũng thường xuyên sẽ nhớ tới Ngưu Nhân Bộ Lạc. Bọn họ đều là những phần tử chính thức của Ngưu Nhân Bộ Lạc, thật sự rất vinh quang.
Tựa như công hội Hắc Ám Du Hiệp lúc trước, mặc dù Hắc Ám Du Hiệp không còn tồn tại nữa mà tan rã, rất nhiều người vẫn nhớ mãi không quên Hắc Ám Du Hiệp.
Lòng trung thành với công hội, tự như một loại tín ngưỡng nho nhỏ.
Hứa Nham nói chuyện say xưa về vật trang bị của mình, Nhiếp Ngôn bất đắc dĩ cười khổ. Với tính cách của Hứa Nham, phỏng chừng chủ đề cả ngày hôm nay của hắn, cũng sẽ không rời đi vật trang bị này.
Nhiếp Ngôn có thể lý giải tâm tình của Hứa Nham. Bởi vì ở kiếp trước, hắn cũng thường xuyên bởi vì kiếm được bắt được trang bị hoàng kim hoặc ám kim mà hưng phấn khó có thể kiềm chế bản thân. Nhưng mà hiện tại, cho dù là trang bị cấp truyền kỳ, cũng sẽ không làm hắn cảm giác hưng phấn đến bao nhiêu.
Chứng kiến bộ dạng của Hứa Nham làm cho Nhiếp Ngôn không khỏi nhớ tới chính mình của kiếp trước.
"Chỉ là Huy Hoàng Chiến Giáp cấp tám mươi lăm mà thôi, cần phải cao hứng thành như vậy sao. Đúng là nhà quê." Phó Quang Vũ đi qua chỗ bọn họ, đùa cợt nói một câu.
Nhiếp Ngôn rất không thích giọng nói cũng như cách nói chuyện của Phó Quang Vũ.
Hạ Thiên Vũ, Hứa Nham cùng Phí Triết hừ hừ một tiếng, đều không để ý đến Phó Quang Vũ.
Nhiếp Ngôn nghe Hứa Nham nói, Phó Quang Vũ ở trong trò chơi quen một lão đại rất có tiền. Lão đại kia giúp hắn làm một bộ tuỳ tùng sáo trang, nguyên bộ trang bị ám kim cấp tám mươi. Ở trong lớp, trình độ trang bị của hắn gần với Bách Tuấn, cho nên Phó Quang Vũ không ít khi khoe khoang ở trước mặt bọn họ.
Ánh mắt của Phó Quang Vũ nhìn về phía Nhiếp Ngôn. Hai người hai mắt đối mặt.
"Nhiếp Ngôn hiện tại cấp mấy rồi? Sao từ trước đến giờ chưa hề nghe ngươi nói qua chuyện trong trò chơi của ngươi thế nào? Nếu có thời gian, chúng ta cùng chơi phó bản được không? Hiện tại, chúng ta đã đánh tới phó bản cấp tám ngươi Quỷ Bí Động. Nếu như cấp bậc của các ngươi không đủ, chúng ta có thể mang theo ngươi." Phó Quang Vũ nhướn mày, trong lời nói đâm chọc.
Trong khoảng thời gian gần đây, có rất nhiều người thử hỏi thăm đẳng cấp của Nhiếp Ngôn, còn cả tin tức về chức nghiệp. Vì hắn luôn tránh, rất nhiều người trong bóng tối cười nhạo Nhiếp Ngôn, cho là đẳng cấp của hắn quá thấp, không tiện nói ra, vụng trộm dấu diếm đẳng cấp.
"Ta hiện tại đang làm nhiệm vụ. Phỏng chừng còn phải hai tháng mới có thể ra. Chờ khi nào ra ngoài, ta với các ngươi thử đi xem xem, chơi phó bản cũng không sao." Nhiếp Ngôn thản nhiên nói.
"Cắt. Nhiệm vụ gì muốn làm những một hai tháng. Phồng má giả làm người mập." Phó Quang Vũ nhỏ giọng kỳ quái châm biếm một câu. Bọn người Nhiếp Ngôn vừa đủ có thể nghe được. Quả là khinh người quá đáng! Bọn người Hạ Thiên Vũ có điểm khó chịu muốn nói chuyện cho ra lẽ, nghĩ đứng lên đánh Phó Quang Vũ.
Phó Quang Vũ có chừng mực, biết điểm dừng, khinh miệt nhìn thoáng qua bọn người Nhiếp Ngôn. Theo sát bên người Nhiếp Ngôn mà qua. Nếu Nhiếp Ngôn ở trong trò chơi rất mạnh, bị khiêu khích như vậy, khẳng định đã sớm nhảy ra khiêu chiến bọn họ. Hắn không tin Nhiếp Ngôn có thể bảo trì bình thản. Cho nên đám người kia nhất trí cho rằng đẳng cấp của Nhiếp Ngôn tại trong trò chơi rất thấp.
Hắn biết rõ nếu như động tay chân, hắn không phải đối thủ của bọn người Nhiếp Ngôn. Nhưng mà đánh nhau là điều cấm trong trường Đệ Nhất Quân Đội. Ít nhất cũng sẽ bị ghi lại xử phạt, cho nên hắn cũng không lo lắng đám người Nhiếp Ngôn sẽ động thủ.
Hiện tại, hệ chỉ huy nghiễm nhiên chia làm vài cái phe phái. Nhất phái lấy Triệu Thơ Ngọc, Bách Tuấn, Phó Quang Vũ cầm đầu. Có chừng hơn mười người, tạo thành một cái đoàn thể nhỏ. Hầu hết các cán bộ trong lớp đều ở nhóm đó. Mặt khác một bên là Nhiếp Ngôn, Hạ Thiên Vũ, Hứa Nham cùng Phí Triết bốn người, thường xuyên đã bị bọn người Triệu Thơ Ngọc xa lánh. Còn lại đại khái hơn mười người, bọn họ thuộc về trung lập, có chút không quen nhìn đám người Triệu Thơ Ngọc, nhưng cũng không làm bạn với bọn người Nhiếp Ngôn.
Bọn người Triệu Thơ Ngọc biết rõ thực lực của Nhiếp Ngôn rất mạnh. Không chánh diện khiêu khích, nhưng là trên nhiều khía cạnh, cũng làm cho Nhiếp Ngôn càng ngày càng xa lánh với tập thể. Trên cơ bản, các hoạt động trong lớp, đều không có phần của bọn người Nhiếp Ngôn. Kể cả đội bóng rỗ, đội bóng đá, thi cách đấu giữa các lớp, một mực không có bóng dáng của Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn mừng rỡ thoải mái, dù sao hắn cũng không có danh tiếng gì.
"Thật muốn đánh tên kia.” Hứa Nham nhìn bóng lưng của Phó Quang Vũ, nắm chặt lại nắm tay, cắn răng oán hận nói.
"Ta cũng muốn đánh tên kia." Hạ Thiên Vũ nói.
"Thôi bỏ đi, đừng loạn." Phí Triết khuyên can Hứa Nham nói.
Hứa Nham thở ra một ngụm hờn dỗi, nói: “Chúng ta biết rồi"
Bởi vì nội quy trường học, bọn họ không thể động thủ với Phó Quang Vũ. Trong trò chơi, bọn họ lại căn bản không sánh bằng bọn người Phó Quang Vũ, cho nên rất buồn bực.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn theo bóng lưng của Phó Quang Vũ dời đi mà thu về, trong ánh mắt loé lên ánh sáng lạnh. Trước kia hắn không muốn tranh đấu với đám người Phó Quang Vũ, Triệu Thơ Ngọc. Nhưng mấy tên này luôn cậy thế mà lấn sân thêm. Tượng đất vẫn còn có ba phần cơn tức.
"Các ngươi hiện tại cấp mấy rồi?” Nhiếp Ngôn nhìn về phía Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ hỏi.
"Ta hiện tại cấp tám mươi." Hứa Nham nói, ánh mắt có chút thắc mắt nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
"Ta tám mươi ba." Hạ Thiên Vũ nói.
"Ta tám mươi mốt." Phí Triết cũng quay đầu, nhìn về phía Nhiếp Ngôn. Trước đây, Nhiếp Ngôn đối với những chuyện trong trò chơi, đều không mấy quan tâm. Hiện tại vì sao hắn lại hỏi những vấn đề này.
Đẳng cấp của Hạ Thiên Vũ, Hứa Nham cùng Phí Triết đều tương đối cao. Mặc dù cho mấy người như Bại Hoại Giết Hoài Không Chết tới mang nhóm Hạ Thiên Vũ luyện cấp, tốc độ thăng cấp của họ vẫn sẽ rất chậm. Cho nên muốn tăng đẳng cấp lên, chỉ có thể dựa vào chính họ. Nhiếp Ngôn trầm ngâm một lát, hắn thật ra có thể đưa cho Hạ Thiên Vũ, Hứa Nham và Phí Triết một ít trang bị.
Trong kho hàng công hội của Ngưu Nhân Bộ Lạc, trang bị có thuộc tính cường đại nhiều không kể xiết. Tặng bọn họ vài món trang bị căn bản không tính cái gì. Một cọng lông Nhiếp Ngôn nhổ từ trên người mình xuống đưa cho bọn họ, có thể làm cho bọn họ coi như súng pháo bắn chim. Mặc dù không có thành cao thủ cấp đính tiêm, nhưng ít ra có thể liều mạng với Phó Quang Vũ.
"Ta hiện tại ở trong phó bản không ra được. Ta tìm người cho các ngươi lấy vài món trang bị. Chờ các ngươi tăng cấp rồi trả lại cho ta đi." Nhiếp Ngôn nói với nhóm người Hứa Nham.
Bọn người Hứa Nham nhìn Nhiếp Ngôn, im lặng một lát.
"Nhiếp Ngôn. Thôi bỏ đi, ngươi đừng để mấy lời nói của Phó Quang Vũ ở trong lòng. Kỳ thật mấy chuyện trong Tín Ngưỡng, không có gì là không chịu được, không cần phải tranh với bọn họ." Phí Triết an ủi Nhiếp Ngôn nói, hắn cũng cho rằng lời nói ở phó bản một hai tháng mới có thể ra ngoài của Nhiếp Ngôn là một ít lý do. Nếu đẳng cấp của Nhiếp Ngôn xác thực rất thấp, cũng không cần phải cố ý giả bộ mình là kẻ mạnh.
"Mấy lời của tên Phó Quang Vũ kia đều là nói lung tung a. Tự cho mình là đúng. Cho dù đẳng cấp của hắn lớn đến đâu, cũng không thể làm ra chuyện gì to tát." Hạ Thiên Vũ vẻ mặt kiên định nói.
"Ta tin tưởng chúng ta không cần đợi lâu, khẳng định sẽ mạnh hơn bọn hắn."
"Mặc kệ Phó Quang Vũ nói thế nào cho dù là thật sự đẳng cấp của ngươi ở trong Tín Ngưỡng rất thấp, nói thật ta vẫn là bội phục ngươi nhất. Nếu như không có ngươi dạy chúng ta đánh nhau, hiện tại chúng ta cũng sẽ không mạnh như vậy. Ta Hứa Nham nguyện ý nhận ngươi làm lão đại." Hứa Nham trịnh trọng nói.
Trước kia Hứa Nham sẽ ngẫu nhiên gọi Nhiếp Ngôn là lão đại, Nhiếp Ngôn cũng không cho là thật, trở thành một câu nói đùa mà thôi. Nhưng là hiện tại Hứa Nham nói những lời này, làm hắn trong lòng thực cảm động.
"Ngươi đã nhận ta làm lão đại. Từ nay về sau ta che chở ngươi. Mấy kẻ cùi bắp như Phó Quang Vũ, ta còn không để vào mắt. Khuya hôm nay khi tiến vào trò chơi, đi kho hàng đi, ta sẽ cho người đi tìm các ngươi." Nhiếp Ngôn vỗ bả vai của Hứa Nham, cười cười nói.
Chứng kiến bộ dạng nghiêm túc của Nhiếp Ngôn, Phí Triết, Hứa Nham cùng Hạ Thiên Vũ đều lộ ra biểu lộ mờ mịt. Bọn họ rốt cuộc có nên tin tưởng Nhiếp Ngôn hay không?
"Được rồi. Khuya hôm nay khi vào trò chơi, chúng ta sẽ đến kho hàng.” Phí Triết trầm tư một lát, nói.
Bọn họ cuối cùng quyết định tin tưởng Nhiếp Ngôn.
Ngoại trừ đi học, Nhiếp Ngôn như bình thường đi phòng rèn luyện. Thân thể tố chất có tăng cường rõ ràng. Một ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua rồi. Đến tối đêm, Nhiếp Ngôn vào trò chơi tiếp tục tiến hành nhiệm vụ chuyển chức Thánh Anh Vũ.
Ở Tạp La Nhĩ thành, tại gần chỗ nhân viên quản lý kho hàng.
Nơi này là một địa phương khá phồn hoa của Tạp La Nhĩ thành, chung quanh cửa hàng san sát, trên quảng trường người đi đường đi lại như bay.
Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ ba người đều đứng cạnh một nhân viên quản lý kho hàng. Bọn họ nhìn quanh bốn phía, chờ người của Nhiếp Ngôn tới.
Bọn họ đối với lời nói của Nhiếp Ngôn, tuy trong lòng còn có nghi hoặc, thật cũng không là không tin được Nhiếp Ngôn, chỉ là lo lắng Nhiếp Ngôn cùng Phó Quang Vũ chấp nhặt. Nếu hắn thực lực không đủ lại muốn gượng chống, như vậy là không có ý nghĩa.
"Hay là chúng ta khuyên nhủ Nhiếp Ngôn, không nên cùng đám người Phó Quang Vũ chấp nhặt." Phí Triết có chút lo lắng nói.
"Nhưng mà chúng ta thuyết phục được Nhiếp Ngôn sao. Ta cảm thấynhững người như chúng ta, khẳng định không thể so được với đám người Triệu Thơ Ngọc. Ai…" Hứa Nham bất đắc dĩ nói.
"Ta cảm thấy được Nhiếp Ngôn bảo chúng ta, khẳng định có ý nghĩ riêng. Trước tiên chúng ta đợi một chút đi." Hạ Thiên Vũ đối Nhiếp Ngôn, trong nội tâm thủy chung có một loại không hiểu kính sợ. Hắn cũng không nói lên được là vì cái gì.
Bọn họ đang trò chuyện, tin nhắn giọng nói của Hứa Nham đột nhiên vang lên. Là một người có id là Không Phải Di Dân. Hắn có chút nghi hoặc mở ra cuộc trò chuyện.
"Ngươi khỏe, là Nhiếp Ngôn bảo ta tới. Cho hỏi các ngươi hiện tại ở đâu? Nói một chút tọa độ. Người quá nhiều, ta tìm không thấy các ngươi." Không Phải Di Dân nói.
"Quảng trường 385, 285, 28." Hứa Nham nói cho đối phương biết vị trí toạ độ của bọn họ.
"Ta nhìn thấy các ngươi." Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xa xa một người vẫy tay với bọn họ. Chạy tới. Đối diện người kia bề ngoài tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, còn có chút ít non nớt, mặc trên người một bộ áo choàng trang sức, đẳng cấp là cấp không.
Chứng kiến một người như vậy, Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ nhìn nhau cười khổ. Nếu như người đến là một cao thủ cấp mười. Bọn họ nhất định sẽ tin phục. Trước mắt, người trẻ tuổi mặc áo choàng này thực không có chút đáng tin nào.
"Thực xin lỗi. Ta đã tới chậm." Người chơi tên là Không Phải Di Dân xin lỗi cười cười nói, nhìn như là không kịp thở.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận