Hứa Nham mặc một bộ đồ, tràn ngập khuynh hướng cảm xúc của kim loại, vũ trang đến tận răng. Những chỗ như khuỷu tay, nắm tay, bả vai đều không lọt gió. Đây hiển nhiên là một bộ trang bị sáo trang, hơn nữa còn có đẳng cấp ám kim. Còn về tên của nó là gì, Phó Quang Vũ cũng không biết, chỉ biết là đẳng cấp của bộ trang bị này không thấp. Thậm chí, bộ trang bị này so với trang bị trên người hắn còn tốt hơn nhiều.
Lại nhìn Hạ Thiên Vũ cùng Phí Triết, trên người bọn họ cũng đều mặc sáo trang ám kim có đẳng cấp rất cao.
Phó Quang Vũ có chút choáng váng. Từ khi nào mà sáo trang ám kim cũng trở thành hàng thông thường thế này?
Về phần đẳng cấp, đẳng cấp của Hạ Thiên Vũ cao hơn hắn một bậc, Hứa Nham cùng Phí Triết cũng không kém hắn là mấy.
Triệu Thơ Ngọc chứng kiến tình huống này, cũng trở nên ngu ngơ. Nàng không nghĩ tới Hứa Nham, Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ sẽ xuất hiện với phương thức này. Trang bị trên người của nhóm người Hứa Nham lập tức làm bọn hắn tự ti mặc cảm. Ngay cả người có trang bị tốt nhất như Phó Quang Vũ, cũng không cùng đẳng cấp với nhóm người Hứa Nham.
Hiện tại, nghĩ lại, Phó Quang Vũ mắng nhóm người Hứa Nham là đồ bỏ đi, là cỡ nào buồn cười. Ở trước mặt nhóm người Hứa Nham, bọn họ mới là đồ bỏ đi!
"Kháo, trang bị của Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ cùng Phí Triết như thế nào lại tốt như vậy!" Phó Quang Vũ buồn bực nhắn tin vào khung nói chuyện của đoàn đội.
"Ta cũng không biết, lúc trước, trang bị của bọn họ đều rất kém cỏi a, làm sao bỗng nhiên lại trở nên mạnh như vậy?" Triệu Thơ Ngọc nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Với trang bị của đám người Hứa Nham hiện tại, nếu Phó Quang Vũ động thủ với bọn hắn, nhất định sẽ thua rất thảm.
Phó Quang Vũ cũng không phải là người có cốt khí. Đứng trước kẻ có thực lực mạnh, hắn thua, đem toàn bộ lời sỉ vả vừa rồi nuốt ngược vào trong bụng.
"Ngươi nói, từ nay về sau gặp chúng ta một lần liền giết chúng ta một lần, giết đến khi chúng ta không dám ra khỏi thành nữa mới thôi. Hiện tại chúng ta muốn xem, ngươi có dám làm thế hay không." Hứa Nham cười lạnh nói. Thời gian gần đây, hắn tiến bộ rất nhiều, thêm với bộ trang bị Nhiếp Ngôn cho hắn, hắn trở nên đường hoàng tự tin mười phần, không còn sợ hãi rụt rè như ngày trước.
"Nếu như ngươi muốn quyết đấu, tìm thời gian đi, chúng ta lúc nào cũng có thể đáp ứng ngươi!" Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt nhìn lướt qua Phó Quang Vũ. Cho dù trước kia khi hắn không có sáo trang cấp ám kim, hắn cũng chưa từng sợ Phó Quang Vũ.
Phó Quang Vũ nửa ngày không đáp lời. Triệu Thơ Ngọc cũng vậy. Bọn họ vốn chính là những người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Trước kia trang bị của nhóm người Hứa Nham rất kém cỏi, bọn họ có thể thoải mái mà đối phó với đám người Hứa Nham. Nhưng hiện tại, bọn họ căn bản không có khả năng đánh thắng được Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ cùng Phí Triết, cho nên trở nên sợ hãi .
Với trang bị hiện tại của nhóm Hứa Nham, mang đoàn đi đánh phó bản nhất định không có vấn đề gì. Những học sinh này đi theo nhóm người Hứa Nham chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn đi với bọn họ, đây là sự thật.
"Mới vừa rồi các ngươi nói mạnh miệng như vậy, ta còn tưởng rằng mấy người này hung dữ đến mức nào chứ, hiện tại sao lại không nói câu nào?" Bên cạnh, một pháp sư khinh bỉ nhìn đám người Phó Quang Vũ.
"Đoán chừng là sợ, ta xem các ngươi cũng không gì hơn cái này, sao không tiếp tục khoa trương?"
Đám người bên cạnh Chử Thành Hạo vừa rồi nhẫn nhịn tức giận trong bụng, hiện tại thoáng cái bùng nổ, cố tình trào phúng Phó Quang Vũ cùng Triệu Thơ Ngọc.
Phó Quang Vũ cùng Triệu Thơ Ngọc xấu hổ, nếu tiếp tục còn đứng ở đây, đều cảm thấy vô cùng mất mặt.
Triệu Thơ Ngọc oán độc nhìn Hứa Nham, Hạ Thiên Vũ cùng Phí Triết, hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Nhìn thấy Triệu Thơ Ngọc rời đi, Phó Quang Vũ đã không còn gì để nói, đi theo.
Xem bộ dáng xám xịt của Triệu Thơ Ngọc, Phó Quang Vũ, nhóm người Hứa Nham cảm thấy trong nội tâm thoải mái vô cùng. Hứa Nham nắm chặt lại nắm tay, trong nội tâm càng kiên định, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến một ngày nào đó, mấy tên hề nhảy nhót như Phó Quang Vũ, Triệu Thơ Ngọc, Bách Tuấn cũng không dám làm càn trước mặt bọn họ mới thôi!
"Chúng ta cùng nhau đi luyện cấp thôi." Hứa Nham dẫn đầu, nhìn về phía nhóm người Chử Thành Hạo nói.
"Tốt."
Hứa Nham dùng tin nhắn riêng nói chuyện với Hạ Thiên Vũ, hỏi: "Ngươi đi luyện cấp chung với chúng ta, sẽ không gây sự chú ý của Tru Thần Kiếm ở bên kia chứ? Lão đại đã đặc biệt dặn dò chúng ta."
"Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Ta sẽ ý đám cao tầng của Tru Thần Kiếm.” Hạ Thiên Vũ nói.
"Được rồi, chính ngươi nắm chắc." Một đám hơn mười người xuất phát đi luyện cấp.
Nhiếp Ngôn ở thế giới Viễn Cổ suốt ba mươi sáu ngày, hoàn thành nhiệm vụ tiến độ 2. Nhiệm vụ tiến độ 3 yêu cầu đánh chết 500 con sinh vật tam giai, cũng hoàn thành gần đến 60%. Ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức Thánh Ảnh Vũ, kỹ năng chế dược của hắn đã lên tới cao cấp 92%, có lẽ sau một thời gian ngắn có thể lên tới cấp đại sư. Ngoại trừ kỹ năng dược tề học, Nhiếp Ngôn còn học thêm một số kỹ năng chức nghiệp sản xuất, kể cả rèn, quyển trục sư, cơ giới sư, luyện kim sư, vân vân.
Thanh kỹ năng của kỹ năng chức nghiệp sản xuất và kỹ năng chiến đấu là ngăn cách, không ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên hắn có thể học tập nhiều kỹ năng chức nghiệp sản xuất như vậy.
Ở nơi này, Nhiếp Ngôn thu thập rất nhiều loại nguyên liệu. Nếu hắn có rảnh, liền rèn luyện một chút kỹ năng chức nghiệp sản xuất. Các hạng kỹ năng chức nghiệp sản xuất đều đã đạt đến từ trung cấp trở lên, thậm chí còn sắp đột phá cao cấp.
Làm những công việc này đều rất tốn thời gian. Nhiếp Ngôn có thể ở trong vòng ba mươi sáu ngày đạt đến trình độ như hiện tại, đã là rất không đơn giản. Hắn gần như không lãng phí một khắc nào, bình thường, nếu không phải dành thời gian để giết quái, thì cũng là dùng để rèn luyện kỹ năng chức nghiệp sản xuất.
Thu hoạch không sai, giống như mọi khi. Nhiếp Ngôn xử lý một con sinh vật tam giai xong, hắn lấy tinh hạch ra. Viên tinh hạch này có màu đen nhánh, như một viên trân châu đen khổng lồ. ( Ta cũng muốn trân châu. Nói, khổ cực đánh chữ như vậy, cho ta một phần đi a…) Trong ba lô, số lượng tinh hạch đã càng ngày càng nhiều, tới hơn một ngàn viên. Nhiếp Ngôn phát hiện những tinh hạch này còn chia thành các thuộc tính khác nhau, như hệ hoả, hệ băng, hệ hắc ám, hệ thánh quang, vân vân. Trong đó, số lượng tinh hạch hệ hắc ám và hệ thánh quang khá là ít, chỉ có khoảng trăm viên.
Ám Dực Long thuộc về sinh vật hệ hắc ám, có lẽ nên cho ăn tinh hạch hệ hắc ám?
Đối với cái này, Nhiếp Ngôn chỉ suy đoán mà thôi. Dù sao kiếp trước, hắn không có thú cưỡi phi hành, mấy thứ hiếm có như tinh hạch, hắn không hề biết đến.
Đồ trong ba lô rất nhiều, Nhiếp Ngôn chuẩn bị cho Ám Dực Long ăn bớt một ít tinh hạch rồi tính.
Gần chỗ này không có những sinh vật khác đang hoạt động, là nơi an toàn. Nhiếp Ngôn triệu hồi Ám Dực Long ra, thân hình to lớn của Ám Dực Long hiện ra phía trên khoảng đất trống.
Nhiếp Ngôn xoa nhẹ đầu của Ám Dực Long. hắn phát hiện thân hình của Ám Dực Long so với trước kia lớn hơn một ít, trên người bắt đầu mọc ra từng mảnh vảy màu đen. Hắn còn đang ở thời kỳ trưởng thành, vừa mới bắt đầu mọc vảy.
Không biết, trong tương lai Ám Dực Long có thể phát triển tới trình độ nào, Nhiếp Ngôn lấy từ trong ba lô một viên tinh hạch cấp một, màu đen.
Viên tinh hạch này phát ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, tản ra năng lượng hắc ám thuần tuý. Ánh mắt của Ám Dực Chi Long tập trung nhìn về phía tinh hạch nhất giai trong tay Nhiếp Ngôn, liền khó có thể dời đi, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng chờ đợi, bộ dạng thèm thuồng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận