Nhiếp Ngôn cưỡi Ám Dực Long, bay vút về hướng Thế Giới Chi Tâm.
Chung quanh, trên bầu trời, khắp nơi đều có những sinh vật to lớn biết bay đang hoạt động, hắn không thể không cẩn thận chú ý.
Ám Dực Long cách Thế Giới Chi Tâm càng ngày càng gần. Những quái vật khổng lồ ở quanh thành luỹ của Thế Giới Chi Tâm, chậm rãi dần hiện ra trước mắt Nhiếp Ngôn. Càng bay tới gần Thế Giới Chi Tâm, hắn càng bị rung động bởi sự hùng vĩ của nơi này. Nó tựa như một con thuyền vũ trụ khổng lồ vậy.
Thế Giới Chi Tâm được xây bởi từng khối đá tảng, trên mặt tường, có rất nhiều dây leo mọc bò lên bao phủ nó, khiến cho toà thành đã trải qua sự ăn mòn của dòng chảy thời gian này, càng thêm tồi tàn
Trong sách cổ đã từng ghi lại, trận chiến đấu giữa các vị thần lần thứ nhất kia, đã xảy ra cách hiện tại phải đến gần mười vạn năm.
Toà thành Thế Giới Chi Tâm này, là sự tượng trưng của cả một niên đại.
Cách Thế Giới Chi Tâm chỉ khoảng 500 mét, Nhiếp Ngôn chỉ huy Ám Dực Long bay gần sát với bức tường thành của Thế Giới Chi Tâm, tìm kiếm cửa ra vào, cần thận tránh né những sinh vật phi hành thỉnh thoảng bay vút qua.
Một con Kim Điêu khổng lồ vỗ cánh bay qua, cách Ám Dực Long chỉ có một khoảng không xa. Nhiếp Ngôn tranh thủ thời gian để Ám Dực Long bay dán ở tường thành của Thế Giới Chi Tâm, bắt lấy dây leo mọc trên tường, co cánh lại, không dám nhúc nhích.
Con Kim Điêu này hình thể to gấp mười lần Ám Dực Long. Nếu so sánh Ám Dực Long với nó, Ám Dực Long tựa như đứa trẻ còn chưa lớn lên vậy. Nó bay vòng quanh bốn phía, che khuất bầu trời. Khi nó vỗ cánh, từng trận cuồng phong gào thét thổi qua, Ám Dực Long gần như cũng bị thổi bay ra ngoài.
Là sinh vật cấp chín!
Hoá ra sinh vật cấp chín mạnh đến mức này. Đem Ám Dực Long so sánh với con Kim Điêu này, lập tức hiện ra sự chênh lệch cực lớn giữa chúng nó.
Nếu có một ngày, hắn có thể cưỡi một con thú cưỡi phi hành khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ rất lợi hại. Cho dù mấy trăm, thậm chí hơn một ngàn con thú cưỡi phi hành cấp ba, cấp bốn, cũng không phải là đối thủ của thú cưỡi phi hành cấp chín. Ánh mắt Nhiếp Ngôn rơi vào trên người Ám Dực Long. Ám Dực Long tuyệt đối có tiềm lực trưởng thành rất lớn, nói không chừng một ngày nào đó, nó có thể thăng cấp lên cấp chín.
Kim Điêu xoay quanh trên bầu trời ở gần đó.
Nhiếp Ngôn ngừng hô hấp, Ám Dực Long cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Kim Điêu xem xét một phen, không phát hiện cái gì hết. Đối với nó, Ám Dực Long thật sự quá nhỏ, căn bản không thể nào làm cho nó chú ý. Nó vỗ cánh, bay khỏi khu vực này.
Chứng kiến Kim Điêu dần dần bay xa, Nhiếp Ngôn thở dài một hơi. Xác định an toàn rồi, hắn lúc này mới dám chỉ huy Ám Dực Long cất cánh.
Kề bên này nguy hiểm nặng nề, một khi bị một con sinh vật trên không nào phát hiện ra, vậy thì nguy hiểm.
Nhân cơ hội chung quanh không có sinh vật phi hành lớn nào, Nhiếp Ngôn chỉ huy Ám Dực Long bay qua cực kỳ nhanh. Cửa vào của Thế Giới Chi Tâm cách đó không xa, bên trong tối tăm sâu thẳm, đen kịt, không biết là nó thông đến chỗ nào.
Nhiếp Ngôn chỉ huy Ám Dực Chi Long tăng tốc độ bay. Mắt thấy sắp sửa tiếp cận được lối vào, phía sau một chỗ có nham thạch nhô lên, một con sinh vật thuộc Long tộc, hình thể to lớn, đột nhiên nhảy ra. Nó đánh về phía Ám Dực Long, tấn công vô cùng hung mãnh.
Thấy móng vuốt sắc nhọn của nó sắp đánh trúng Ám Dực Long, Nhiếp Ngôn chỉ huy Ám Dực Long nhanh chóng bay né qua một bên, vừa khít tránh thoát công kích của nó.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía sinh vật trên không này. Nó là một con Kim Long, toàn thân bao bọc bởi vảy màu vàng, sinh vật cấp bảy. Hình thể của nó lớn hơn Ám Dực Long một chút, nhưng lại mạnh mẽ hơn Ám Dực Long khá nhiều.
Chứng kiến Ám Dực Long né tránh, Kim Long tấn công càng thêm hung mãnh. Nhiếp Ngôn thao túng Ám Dực Long càng không ngừng tránh né, cực kỳ nguy hiểm.
Đối với những sinh vật này, mặc dù chỉ chênh lệch một cấp, nhưng điều đó cũng đã có nghĩa là hai bên cách nhau một con sông không thể nào vượt qua. Nếu như hai bên chiến đấu với nhau, Ám Dực Long căn bản không có năng lực đánh trả.
Tốc độ của Kim Long nhanh hơn một ít so với Ám Dực Long, cho nên Ám Dực Long tránh né đòn tần công của nó gần như phải cố hết sức. Có mấy lần, chỉ thiếu chút nữa, nó đã bị Kim Long trọng thương, may mắn Nhiếp Ngôn phản ứng rất nhanh, sớm ra lệnh cho Ám Dực Long tránh né.
Trong quá trình chiến đấu, Kim Long dùng móng vuốt, hướng thẳng về phía ngực của Ám Dực Long, chém xuống một cái, mạnh như tia chớp .
Thôi rồi, không né được! Nhiếp Ngôn trong lòng trầm xuống.
Móng vuốt sắc bén của Kim Long xẹt qua ngực của Ám Dực Long, phù một tiếng, chém ra một đạo vết thương, máu tươi phun ra.
Ám Dực Chi Long căn bản không phải đối thủ của Kim Long.
Ám Dực Long phát ra một tiếng hét thảm, rơi xuống đất. Nhiếp Ngôn cảm giác được thân thể của mình bị kéo mạnh xuống theo. Mắt thấy mình sắp ngã tại một khối nham thạch nhô lên ở chỗ hàng rào của Thế Giới Chi Tâm, một khi đập vào đó, cho dù không chết cũng phải trọng thương. Nhiếp Ngôn tranh thủ thời gian kéo Ám Dực Long bay lên trên, điều chỉnh hướng bay, thân hình của Ám Dực Long gian nan ổn định lại, tránh thoát đá nham thạch nhô lên.
Sau lưng, Kim Long lại một lần nữa gào thét lao tới. Nếu cứ đánh nhau tiếp như vậy, Ám Dực Long sớm muộn cũng bị xử lý. Trong lòng Nhiếp Ngôn căng tới cực điểm. Kim Long từ phía trên bổ nhào đến, Nhiếp Ngôn vội làm cho Ám Dực Long lách ra ngoài, sát người né qua Kim Long.
Đòn tấn công của Kim Long thất bại, đang chuẩn bị xoay người.
Nhiếp Ngôn chứng kiến lưng của Kim Long ngay tại ở bên trái của hắn, cắn răng bất chấp, thả người nhào tới lưng của Kim Long, rơi vào trên lưng Kim Long.
Kim Long cảm giác được thứ gì đó rơi xuống trên lưng của nó, nó liều mạng vung vẩy thân thể, muốn làm cho Nhiếp Ngôn văng ra ngoài.
Nhiếp Ngôn lập tức dùng kỹ năng của Bò Sát Giả Giới Chỉ, hai tay hóa thành giác hút, một mực dính vào trên lưng Kim Long, mặc kệ Kim Long vũng vẫy thân thể kịch liệt như thế nào, đều không thể vẩy Nhiếp Ngôn ra.
Trong quá trình vùng vẫy kịch liệt, cánh tay Nhiếp Ngôn thừa nhận sức kéo rất lớn, ánh mắt của hắn rơi vào trên lưng Kim Long. Vảy ở trên lưng Kim Long cũng không đầy đủ, trên lưng của nó có một miệng vết thương, đã khép lại. Vảy ở quanh chỗ đó đã bong ra từng mảng, đang mọc lại một lần nữa.
Nhiếp Ngôn lấy ra một cây Gai Xương, đâm vào lưng của Kim Long.
Phù một tiếng, Gai Xương đâm sâu vào thịt, máu tươi bắn tung tóe lên người Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn xoay tròn cơ quan trên Gai Xương, Gai Xương lập tức cắn chặt vào thịt của Kim Long. Kim Long bởi vì chịu sự đau nhức kịch liệt, càng không ngừng giãy dụa, gầm hí. Nhưng nó càng giãy dụa, Gai Xương càng cắm sâu vào trong thịt của nó, xé rách một vết thương lớn trên lưng của nó, khiến cho máu tươi càng tuôn ra nhiều hơn.
Vết thương do Gai Xương tạo ra cho nó vốn là vết thương nhẹ, nhưng do Kim Long càng giãy dụa, trở nên càng nặng. Ở trên không, Ám Dực Long đã hồi phục xong. Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ngôn, Ám Dực Long nhào xuống từ trên không, móng vuốt sắc cứng của nó chộp vào trên cổ Kim Long, tạo ra hai vết thương lớn. Một đòn này của Ám Dực Long tạo thành vết thương chí mạng đối với Kim Long
Kim Long thê lương kêu thảm thiết, cố gắng phản kích. Nhiếp Ngôn căn bản không cho nó cơ hội làm vậy, lại rút ra một cây Gai Xương khác, đột nhiên lao lên, nhắm thẳng vết thương ở cổ Kim Long, hung hăng đâm xuống.
"Phốc" một tiếng, Gai Xương đâm xuyên qua khí quản ở cổ họng của Kim Long, ăn sâu vào thịt.
Kim Long chịu thương nặng như vậy, thậm chí đến hí cũng không hí được, rơi vào trạng thái hấp hối.
Hai cây Gai Xương này có thể tính là khá hiệu quả, Kim Long hoàn toàn tàn phế.
Ám Dực Long bắt được cổ của Kim Long, Nhiếp Ngôn nhảy lên trên đầu Kim Long, thanh kiếm Trạch Ân Nạp Đức trong tay xé đầu của Kim Long, từ trong lấy ra viên tinh hạch lớn bằng nắm tay. Viên tinh hạch này bao phủ bởi màu hổ phách, phát ra ánh sáng trong suốt, nhìn liền thấy khác với tất cả các loại tinh hạch khác.
Đây chính là Long Tinh cấp cao.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận