Nhiếp Ngôn bay vút trong rừng, qua khoảng mười phút sau, hắn rốt cục tìm thấy mục tiêu.
Là một con Thị Huyết Ngân Lang. Toàn thân của nó màu trắng bạc, chỉ có đôi mắt là đỏ như máu, thân hình tráng kiện, đi lang trang trong rừng cây.
Nhiếp Ngôn chậm rãi đi lên, cách Thị Huyết Ngân Lang càng ngày càng gần, chỉ còn năm, sáu mét. Thị Huyết Ngân Lang vẫn không phát hiện ra Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn đột nhiên bổ nhào lên về phía sau lưng Thị Huyết Ngân Lang, tốc độ nhanh như gió.
Kiếm Trạch Ân Nạp Đức trong tay Nhiếp Ngôn lộ ra ánh sáng, xẹt qua một đường vòng cung quỷ dị trên không trung. Thị Huyết Ngân Lang như thể ngửi được cái gì đó, nhảy về phía trước, tránh được một kích của Nhiếp Ngôn, sau đó nhanh chóng đánh về phía Nhiếp Ngôn.
Thị Huyết Ngân Lang có phản ứng cực nhanh, động tác phi thường nhạy bén.
Sau khi chuyển chức thành Thánh Ảnh Vũ, lực lượng của hắn khác đi một chút. Nhiếp Ngôn còn chưa quen, cho nên mất chính xác một chút.
Chứng kiến Thị Huyết Ngân Lang nhào lên, Nhiếp Ngôn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ dị. Khớp xương sống trên thân thể bỗng nhúc nhích, ở chỗ từng khớp xương đều tràn đầy năng lượng cuồng bạo. Nhìn về phía Thị Huyết Ngân Lang, phảng phất như động tác của Thị Huyết Ngân Lang trở nên chậm hơn rất nhiều, tựa như pha quay chậm trong phim vậy. Hắn có thể đơn giản tìm được sơ hở trong đó. Loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, Nhiếp Ngôn lập tức có cách ứng đối.
Thân thể Nhiếp Ngôn hơi nghiêng, chỉ cách Thị Huyết Ngân Lang vài centimet, vừa kịp tránh thoát đòn tấn công của Thị Huyết Ngân Lang. Sau đó hắn mạnh một cái Kích Khuỷu Tay, khuỷu tay đập vào gáy Thị Huyết Ngân Lang. Bùm một tiếng trầm trầm, Thị Huyết Ngân Lang ai oán kêu lên, bị nện bay ra ngoài, nặng nề ngã tại trên mặt đất cách đó tầm hai, ba mét
Đây là Thánh Ảnh Vũ sao, một loại cảm giác chiến đấu thoải mái đầm đìa, làm cho Nhiếp Ngôn rất phấn chấn.
Trước kia khi giao thủ với Kính Tượng Đạo Tặc, Nhiếp Ngôn không cảm giác ra Thánh Ảnh Vũ có chỗ nào mạnh cả, bởi vì thuộc tính của Kính Tượng Đạo Tặc là thuộc tính của chính hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn, cho nên không cảm giác được có sự khác biệt.
Mãi cho đến khi chiến đấu với Thị Huyết Ngân Lang , Nhiếp Ngôn mới có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tốc độ của hắn cao hơn Thị Huyết Ngân Lang mấy trăm lần, cho nên, đối với hắn, tốc độc của Thị Huyết Ngân Lang vô cùng chậm chạp.
Cuộc chiến đang nằm dưới sự khống chế của hắn
Thị Huyết Ngân Lang quay cuồng mấy vòng, rơi trên mặt đất. Hắn trầm thấp gào rú, đi đi lại lại quanh Nhiếp Ngôn. Rồi nó dừng lại một lát, lại lần nữa vồ lấy hắn
Cảm giác của Nhiếp Ngôn nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, giống như cảm giác lúc nãy, tốc độ của Thị Huyết Ngân Lang quá chậm.
Mắt thấy Thị Huyết Ngân Lang bổ nhào vào trước mặt, Nhiếp Ngôn nâng chân, bổ chân một phát từ trên xuống, hung hăng nện vào đầu Thị Huyết Ngân Lang. Lại thêm một tiếng va chạm, đầu Thị Huyết Ngân Lang nặng nề đập trên mặt đất, rơi thất điên bát đảo.
Thời gian công kích, vị trí công kích căn vừa đúng chuẩn.
Đây là Ảnh Vũ!
Khi các hạng thuộc tính đạt tới trình độ nhất định, liền có thể miệt thị những sinh vật cấp thấp như Thị Huyết Ngân Lang
Sau đó, Thị Huyết Ngân Lang không ngừng mà đứng lên, cố gắng tấn công Nhiếp Ngôn, Nhưng mặc kệ nó có cố đến mức nào, dùng góc độ nào công kích Nhiếp Ngôn, đều bị Nhiếp Ngôn thoải mái xử lý. Tầm hơn ba mươi giây, lượng máu của Thị Huyết Ngân Lang mất hết, ngã trên mặt đất.
Đây là Ảnh Vũ sao, không trách được, kiếp trước, khi hắn hơn một trăm sáu mươi cấp, đụng độ một tên đạo tặc ảnh vũ cấp một trăm hai mươi, vẫn bị hắn chơi chết.
Sau một thời gian, Nhiếp Ngôn tiếp tục khiêu chiến các sinh vật mạnh hơn. Các sinh vật trong vòng cấp sáu, hắn có thể thoải mái xử lý. Những sinh vật cao hơn cấp sáu thì hơi khó, nhưng vẫn có thể đảm bảo bản thân an toàn tuyệt đối. Cho dù đụng phải sinh vật cấp cao hơn nữa, hắn cũng có thể chạy trốn rất dễ dàng.
Chuyển chức thành Thánh Ảnh Vũ rồi, Nhiếp Ngôn tiếp tục ở Thế Giới Viễn Cổ thu thập các loại tài liệu, rèn luyện các hạng kỹ năng chức nghiệp sản xuất. Mặc dù rất buồn tẻ, nhưng hắn hiểu được, hắn đang thu gom lực lượng. Chờ ki hắn đi ra khỏi Thế Giới Viễn Cổ, chính là thời điểm hắn có thể toả sáng.
Nhiếp Ngôn ở tại Thế Giới Viễn Cổ nửa tháng.
Từ lúc xử lý ngày càng nhiều quái vật, kỹ xảo chiến đấu của hắn ngày càng thuần thục. Nhìn bảng vật phẩm cá nhân của mình, cả một đống tễ thuốc, khoáng thạch, tinh hạch, khoảng chừng một hai trăm dạng. Cứ hai mươi vật làm một tổ, tổng cộng năm sáu trăm tổ, chất đầy ba lô.
Nhiếp Ngôn rất khó đánh giá giá trị của những vật này. Phần lớn, những vật này không dùng cho sản xuất, thị trường tiêu thụ rất có hạn, nên hắn chỉ giữ lại cho người của mình sử dụng.
Các hạng kỹ năng chức nghiệp sản xuất của hắn, tất cả đều đã thăng lên từ cấp đại sư trở lên. Tễ thuốc học, luyện kim cùng cơ giới là ba hạng mục đã tăng lên tới cấp tông sư. Ba hạng kỹ năng chức nghiệp sản xuất này có thể có tác dụng phụ trợ lớn đối với chiến đấu.
Nhiếp Ngôn nhìn một chút đẳng cấp của các người chơi hiện tại. Hắn ở Thế Giới Viễn Cổ hơi lâu, người chơi trên cấp một trăm hiện tại càng ngày càng nhiều. Hắn nhận được tin nhắn của Quách Hoài. Aun, Vương Giả Thiên Hạ, Tạ Dao, Đường Nghiêu, tổng cộng ba mươi sáu cao thủ của Ngưu Nhân Bộ Lạc đều đi chuyển sang chức nghiệp đỉnh cấp. Bọn họ muốn hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức chức nghiệp đỉnh cấp, ít nhất cần thời gian hơn một tháng. Những người nhanh như Tạ Dao, Vương Giả Thiên Hạ đã vào bản đồ nhiệm vụ chuyển chức hơn mười ngày. Còn chậm, thì là có vài người, mới vừa vào bản đồ nhiệm vụ chuyển chức mà thôi.
Bởi vì các đội viên đi làm nhiệm vụ chuyển chức đỉnh cấp càng ngày càng nhiều, mạch nước ngầm của đế quốc Cách Lâm Lan bắt đầu khởi động, có rất nhiều thế lực bắt đầu rục rịch. Cho nên Quách Hoài thực sự cần Nhiếp Ngôn trở về chủ trì đại cục.
Trước khi những đội viên đỉnh cấp đi, Nhiếp Ngôn nhất định phải có mặt ở Ngưu Nhân Bộ Lạc, nếu không xảy ra chuyện gì thì đúng là phiền toái.
Tuy nói hiện tại,Ngưu Nhân Bộ Lạc khác trước rất nhiều, nhân số tăng gấp ba, địa vị ở đế quốc Cách Lâm Lan cũng phi thường kiên cố, nhưng những thế lực có thể uy hiếp tới Ngưu Nhân Bộ Lạc có rất nhiều.
Cân nhắc hồi lâu, Nhiếp Ngôn đến truyền tống trận bên dưới Thế Giới Chi Tâm, đi vào trong truyền tống trận.
Ánh sáng lưu chuyển, khi Nhiếp Ngôn mở to mắt một lần nữa, hắn đã ở trong Thánh Đường.
Bài trí trong Thánh Đường làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc lờ mờ. Nhìn về phía trước mặt, hắn chứng kiến Ân Ni Tư tế ti đang đứng ở cửa ra vào đại sảnh, cho hắn cảm giác như thể về tới nhân gian vậy.
Ân Ni Tư tế ti đi về phía này, cung kính thi cái lễ: "Chiến thiên sử thiên sứ Tạp Luân Na tôn kính, Thánh Ảnh Vũ Niết Viêm tiên sinh, hoan nghênh các ngươi trở về!”
Lễ tiết hết sức long trọng của Ân Ni Tư tế ti, làm cho Nhiếp Ngôn có vừa mừng vừa sợ. Địa vị của Ân Ni Tư tế ti tại Tạp La Nhĩ thành phi thường cao, ít nhất phải có cấp bậc đại công tước. Mà hắn hiện tại, lại cúi người trước mặt Nhiếp Ngôn.
Tại đế quốc Cách Lâm Lan, địa vị, cấp bậc thân phận phân hoá phi thường nghiêm khắc. Nếu có người xông tới trước mặt người có tước vị cao hơn mình, sẽ lọt vào sự trừng phạt nghiêm khắc, nhân vật như Ân Ni Tư tế ti, tại cả Tạp La Nhĩ thành, bình thường sẽ không thi lễ với những người khác.
Nhiếp Ngôn lại một lần sinh ra hiếu kỳ, danh hiệu Thánh Ảnh Vũ rốt cuộc có cấp bậc gì, chẳng lẽ còn cao hơn so với đại công tước?
Đồng thời, hắn cũng tò mò nhìn về phía thiên sứ thủ hộ Tạp Luân Na trên vai trái của mình. Thiên sứ thủ hộ Tạp Luân Na là một cái chiến thiên sử, Nhiếp Ngôn nhớ rõ, trong tất cả các thiên sứ, chiến thiên sử có địa vị phi thường cao thượng.
Tạp Luân Na liếc qua Ân Ni Tư tế ti, vỗ cánh dừng ở trên vai trái Nhiếp Ngôn, ngồi chơi một đoàn cầu ánh sáng màu trắng.
Nhiếp Ngôn tìm trên mạng về Thánh Ảnh Vũ. Đối với danh hiệu Thánh Ảnh Vũ, trên mạng thật ra có vài lời giới thiệu. Ở nhân gian, Thánh Ảnh Vũ có địa vị giống như Ảnh Vũ, đại khái tương đương với tước vị bá tước, nhưng ở trong Thánh Đường, lại phi thường cao, tương đương với cấp bậc của hồng y giáo chủ.
Hệ thống danh hiệu của Thánh Đường, cấp thấp nhất là giáo sĩ cấp ba, giáo sĩ cấp hai, giáo sĩ cấp một. Lên cấp mười chính là tế ti, cao thêm một bậc là hồng y giáo chủ, bạch y giáo chủ, cao thêm nữa chính là giáo hoàng. Bởi vì số lượng giáo hoàng không nhiều, cả Thánh đường chỉ còn lại đúng ba vị Bạch y giáo chủ, là trưởng lão của Thánh Đường. Ba vị bạch y giáo chủ bình thường không hay xuất hiện. Hồng y giáo chủ được Thánh Đường sắc phong, thường ẩn vào nhân gian. Thánh Đường của Tạp La Nhĩ liền do Ân Ni Tư tế ti quản lý.
Chứng kiến những tài liệu này, Nhiếp Ngôn đối với vị trí của mình, có nhận thức đại khái.
Hồng y giáo chủ có một đặc quyền, đó là có thể tùy ý phân công ba mươi Thánh kỵ sĩ của Thánh Đường, sử dụng ba mươi Thánh kỵ sĩ này. Ngoại trừ bạch y giáo chủ và hồng y giáo chủ, bất kỳ tín đồ nào của Thánh Đường nhìn thấy hắn đều phải cung kính.
Những đặc quyền này không tệ.
"Ân Ni Tư tế ti, ngài khỏe!" Nhiếp Ngôn mỉm cười đáp lại.
"Ngươi rốt cục chuyển chức thành công, chúc mừng ngươi, Thánh Ảnh Vũ Niết Viêm tiên sinh, nguyện vinh quang của thần cùng ngài cùng tồn tại." Ân Ni Tư tế ti tay phải đặt ở trước ngực, thi lễ nói.
Sự vinh quang của thần linh. Nhiếp Ngôn rất muốn nói một câu, thần linh đã sớm bởi vì đánh nhau mà chết gần hết rồi, không biết Quang Minh Thần do Thánh Đường cung phụng có còn sống hay không. Nhưng mà, gia nhập hệ thống này, nhất định phải tuân thủ quy tắc của nó.
"Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, Ân Ni Tư tế ti!" Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
Hàn huyên với Ân Ni Tư tế ti một lát, Ân Ni Tư tế ti dẫn Nhiếp Ngôn vừa đi, vừa giới thiệu về lịch sử của Thánh Đường, còn có địa vị và quyền lợi của Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn nghe, âm thầm ghi nhớ, có số thứ tương đương với tư liệu hắn tra được, chỉ là phải tuân thủ một số quy định tại Thánh Đường. Tỷ như ở bên ngoài, gặp phải dân thường gặp khó khăn, phải ra tay giúp đỡ. Gặp phải người sinh bệnh, phải giúp họ chữa bệnh, trừ ốm đau. Nhiếp Ngôn không biết trị liệu, nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này, với chiến thiên sử Tạp Luân Na mà nói lại rất dễ dàng.
Nói chuyện một lúc với Ân Ni Tư tế ti, Nhiếp Ngôn tạm biệt Ân Ni Tư tế ti, ra khỏi Thánh Đường. Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, làm cho lòng người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn về phía trước mặt, trên đường cái, người đến người đi, như nước chảy, phi thường náo nhiệt.
Nhiếp Ngôn đột nhiên có cảm khái. Tại Thế Giới Viễn Cổ, chỉ có một người cô độc, thậm chí không chứng kiến một bóng người nào, buồn khổ đến mức làm cho người ta phát điên. Hiện tại trở lại, cảm giác thực tốt.
Trước mắt, bất kể là đế quốc Cách Lâm Lan hay là đế quốc Tát Đặc Ân, bất kể là Long Linh hay là Ma Duệ, hắn là người chơi duy nhất thành công chuyển sang chức nghiệp đỉnh cấp thành công. Từ nay về sau, biển rộng mặc kệ cá bơi, trời cao mặc chim bay! Thiên hạ này, không có chỗ nào mà hắn không đi được!
Nhiếp Ngôn nghĩ, hắn là người đầu tiên chuyển chức Ảnh Vũ, còn có thể đi công hội đạo tặc lĩnh một phần thưởng, không biết công hội đạo tặc sẽ ban thưởng cái gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận