Nhiếp Ngôn xuất hiện tại tầm mắt của đám người Phó Quang Vũ, cười như không cười nhìn đám người Phó Quang Vũ. Hắn ngược lại muốn xem, nếu những người này biết được hắn là Cuồng Tặc Niết Viêm, sẽ có biểu lộ như thế nào.
Khuôn mặt Nhiếp Ngôn ánh vào tầm mắt của tất cả mọi người. Khuôn mặt này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là rất quen thuộc.
Mỗi chuyện lớn xảy ra ở đế quốc Cách Lâm Lan, trên cơ bản đều liên quan tới Nhiếp Ngôn. Video đánh nhau của Nhiếp Ngôn, bọn họ đều xem vô số lần.
"Cuồng tặc Niết Viêm!"
"Kháo. Là Cuồng Tặc Niết Viêm!”
Đám người Phó Quang Vũ hút một hơi khí lạnh. Nhóm Hứa Nham cũng ngây dại. Bọn họ không nghĩ tới Cuồng Tặc Niết Viêm lại xuất hiện ở chỗ này. Đây là việc làm người ta ngạc nhiên cực kỳ! Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Ngoại trừ Nhiếp Ngôn, ai có thể giống như vừa rồi, dễ dàng giết nhiều người như vậy.
Nhìn biểu lộ đầy thâm ý của Nhiếp Ngôn, Phó Quang Vũ chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, trống rỗng. Nhiếp Ngôn xuất hiện, cùng với câu nói lúc nãy vờn quanh trong đầu hắn thật lâu, làm cho hắn giật mình.
"Các ngươi không phải một mực muốn biết cấp bậc của ta sao? Hôm nay cho các ngươi chết một cách rõ ràng." Hắn nhớ tới, mấy lần trước, hắn từng vô số lần khiêu khích Nhiếp Ngôn, hỏi Nhiếp Ngôn cấp mấy, nhưng Nhiếp Ngôn mãi không trả lời.
Biểu lộ lúc đó của Nhiếp Ngôn cũng tương tự như Cuồng Tặc Niết Viêm lúc này. Nhiếp Ngôn nhìn hắn tực như xem một thằng hề, trong biểu lộ mang theo sự đùa cợt nhàn nhạt.
Cuồng Tặc Niết Viêm, Nhiếp Ngôn. Hai cái tên này ở trong đầu hắn nhập vào làm một. Phó Quang Vũ làm sao cũng không đoán được, hắn chọc phải một người mà toàn bộ đế quốc Cách Lâm Lan cũng không ai dám động vào. Hắn không thể nào hình dung tâm trạng của bản thân lúc này.
Biểu lộ của Phó Quang Vũ lúc này, mặt từ đỏ sang trắng, vô cùng phấn khích.
"Hắn là Nhiếp Ngôn." Phó Quang Vũ nói trong kênh trò chuyện của đội, trong giọng nói lộ ra sự uể oải.
"Ngươi nói cái gì?" Những người chơi bên cạnh Phó Quang Vũ đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn hắn.
"Phó Quang Vũ, ngươi nói cái gì?" Giọng nói của Triệu Thơ Ngọc có chút run rẩy. Vừa rồi, khi nàng thấy Nhiếp Ngôn xuất hiện, cũng đã đoán được, chính là không dám xác nhận.
"Hắn chính là Nhiếp Ngôn của lớp chúng ta."
Sau khi Phó Quang Vũ xác nhận, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi.
Trên bầu trời truyền từng tiếng gió gào thét. Một khoảng bóng tối khổng lồ sa xuống. Nhìn lên không trung, chỉ thấy một con sinh vật to lớn dần hạ độ cao, đáp xuống đất.
Ám Dực Long hạ xuống từ trên bầu trời, cho người ta cảm giác che khuất ánh sáng. Một hồi cuồng phong thổi qua, nó đứng ơ bên người Nhiếp Ngôn. Thân hình cao lớn đạt tới sáu mét, toàn thân là vảy màu vàng, cho người ta một loại cảm giác không thể địch nổi. Con thú Viễn Cổ khổng lồ này, cho người ta cảm giác thị giác bị kích thích, cực kỳ rung dộng.
Ám Dực Long vừa xuất hiện, trong lòng Phó Quang Vũ cũng không có bất luận tâm lý chống cự nào nữa, chỉ chờ Nhiếp Ngôn ban chết.
Biểu lộ sợ hãi, tuyệt vọng, uể oải của bọn người Phó Quang Vũ rơi vào mắt Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn lạnh lùng cười. Những người này, cuối cùng cũng trả giá lớn vì sự ngu xuẩn của bản thân mình.
Chung quanh im lặng đến mức đáng sợ. Nhiếp Ngôn không có lên tiếng, ai cũng không dám nói chuyện. Mỗi người đều cảm thấy được lực áp bách rất lớn. Cái tên Cuồng Tặc Niết Viêm, chính là một sự uy hiếp khổng lồ. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Ám Dực Long. Bất luận kẻ nào cũng không dám khiêu khích quyền uy của Nhiếp Ngôn.
Chử Thành Hạo nhìn về phía Hứa Nham, hỏi trong kênh trò chuyện đồng đội: "Nhiếp Ngôn chính là Cuồng Tặc Niết Viêm?" Hắn khẩn trương chờ đợi Hứa Nham trả lời, sợ để nghe lọt một chữ.
Hứa Nham nhẹ gật đầu.
Chử Thành hạo há hốc mồm, nhưng không biết nên nói cái gì. Vẻ mặt của hắn tỏ vẻ khó có thể tin. Hắn không nghĩ tới Cuồng Tặc Niết Viêm sẽ là học sinh cùng lớp với mình. Tin tức này làm cho người ta thấy rất rung động.
"Nhiếp Ngôn dấu thật kỹ. Trang bị của các ngươi đều là Nhiếp Ngôn cho sao?" Chử Thành Hạo hỏi.
"Đúng vậy." Phí Triết đáp.
Chử Thành Hạo ngẫm lại cũng đúng. Chỉ có người như Nhiếp Ngôn mới có quyết đoán lớn như vậy. Đã cho liền cho nhiều trang bị có thuộc tính mạnh mẽ như vậy. Trong lúc này, hắn cũng không hình dung được cảm xúc phức tạp trong nội tâm.
Nhiếp Ngôn lâu như vậy đều không lộ ra thân phận thật sự của mình, thật là khiêm tốn. Nhớ tới những lời đùa cợt của Phó Quang Vũ, và biểu lộ của hắn. Đây cũng là một loại kiên nhẫn. Nhiếp Ngôn vốn khinh thường ganh đua so sánh trang bị với nhân vật bé nhỏ như của Phó Quang Vũ. Buồn cười là, Phó Quang Vũ còn không biết, triệt để chọc giận Nhiếp Ngôn.
Nội tâm của của Phó Quang Vũ, Triệu Thơ Ngọc cùng Bách Tuấn vạn phần uể oải. Nếu như kẻ địch của bọn họ không phải Cuồng Tặc Niết Viêm, bọn họ có lẽ còn có thể có một tia tâm lý may mắn trong lòng. Bọn họ vẫn có thể trốn đi. Nhưng cố tình, kẻ mà họ đắc tội chính là người có quyền thế nhất toàn đế quốc Cách Lâm Lan. Địa vị của Nhiếp Ngôn tại cả đế quốc Cách Lâm Lan thay đổi như chong chóng, hô gió gọi mưa, muốn đối phó với họ, căn bản không cần tự mình ra tay. Hắn chỉ cần nói một câu là được. Bọn họ từ nay về sau, thậm chí đừng mong đi ra khỏi thành.
"Lúc này các ngươi biết rõ ta là ai, có thể bị chết rõ ràng." Giọng nói của Nhiếp Ngôn lộ ra hơi lạnh thấu xương.
Nghe được Nhiếp Ngôn nói, Phó Quang Vũ lập tức mặt xám như tro.
Nhóm Triệu Thơ Ngọc, Bách Tuấn muốn nói gì đó, nhưng là e sợ cho dẫn đến sự tức giận của Nhiếp Ngôn, lại không dám nói. Nếu Nhiếp Ngôn nói câu nào với người của Ngưu Nhân Bộ Lạc, giết bọn họ về cấp 0, chỉ sợ số tài khoản mà bọn họ vất vả dùng để luyện cấp sẽ hoàn toàn biến mất. Bọn họ đang run run chờ đợi lời phán quyết của Nhiếp Ngôn từng giây một. Đây là sự mạnh mẽ của thế lực, quyền thế!
Nhiếp Ngôn lạnh lùng nhìn bọn người Phó Quang Vũ, Triệu Thơ Ngọc, Bách Tuấn. Chẳng muốn nói nhiều với bọn họ. Thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất, giây sát bọn họ, đưa bọn họ trở về mộ địa.
Trên mặt đất để lại một mảng lớn thi thể, chỉ còn lại Nhiếp Ngôn cùng với nhóm người Hứa Nham ở trung ương.
Trong nhóm người Hứa Nham còn có một mục sư còn sống. Vị Mục Sư này bắt đầu hồi sinh đồng đội chết trên mặt đất.
"Niết Viêm lão đại." Hứa Nham đón chào, vẻ mặt kích động. Ở trong trò chơi, hắn vẫn quen xưng hô thế này.
"Ngươi khoẻ, không nghĩ tới ngươi chính là Cuồng Tặc Nhiếp Ngôn." Chử Thành Hạo không biết nên chào hỏi với Nhiếp Ngôn như thế nào, có chút bất an. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người truyền kỳ như Nhiếp Ngôn. Trong lòng của hắn thập phần khẩn trương.
"Ha ha, không cần câu thúc như vậy. Đều là bạn học, tùy ý một điểm a." Nhiếp Ngôn cười cười, thái hộ hoàn toàn khác với sự lạnh lùng khi đối mặt với Phó Quang Vũ. Hắn lúc này có vẻ thập phần hiền hoà.
Chử Thành Hạo sờ đầu, cười hắc hắc nói: "Ta không giỏi nói chuyện cho lắm, cám ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi, chúng ta khả năng đều đã chết trong này." Chứng kiến bộ dạng câu nệ của Chử Thành Hạo, Nhiếp Ngôn ha ha cười. Hắn nhìn ra được, Chử Thành Hạo tính cách thẳng thắn, khá tốt.
"Thu hết trang bị lại đi, đừng lãng phí." Nhiếp Ngôn nói. Trên mặt đất có ít nhất chừng trăm vật trang bị, nhưng có lẽ không có vật gì tốt.
"Ừ." Hứa Nham gật đầu nói.
"Đợi lát nữa chúng ta sẽ đưa những vật này đến kho hàng công hội của Ngưu Nhân Bộ Lạc."
"Những vật này không cần giao. Có trang bị thích hợp thì các ngươi thay a. Còn lại, các ngươi có thể giao cho kho hàng của công hội Ngưu Nhân Bộ Lạc, lấy điểm giá trị cống hiến, cho những học sinh khác đổi trang bị tốt hơn. Đoàn hệ chỉ huy của chúng ta cũng không thể kém hơn nhóm hệ cơ chiến bên kia." Nhiếp Ngôn cười cười nói. Những trang bị này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng đối với mấy bạn học này, liền coi như thay đổi hoàn toàn so với trước kia.
Đám người Hứa Nham, Phí Triết, Hạ Thiên Vũ hưng phấn nói chuyện cùng Nhiếp Ngôn. Bọn họ yêu cầu Nhiếp Ngôn triển lãm thoáng qua thuộc tính trang bị. Chứng kiến những thuộc tính của trang bị trên người Nhiếp Ngôn, bọn họ hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Bốn vật cấp truyền kỳ, kém nhất cũng là cấp á truyền kỳ, quá biến thái.
"Lão đại, ngươi chuẩn bị xử lý đám người Phó Quang Vũ như thế nào?" Hứa Nham nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
"Chuẩn bị giết bọn họ về đến cấp 0 sao?” Phí Triết hỏi.
Nhiếp Ngôn cười lắc đầu, nói: "Bọn họ còn không đáng để ta ra tay, để yên cho bọn họ tỉnh táo mấy ngày đi. Cảnh cáo họ một chút, bọn họ tự nhiên sẽ có kinh nghiệm." Người như Phó Quang Vũ, Triệu Thơ Ngọc, căn bản không uy hiếp được hắn, cần gì phí sức lên người bọn họ.
Gặp nhóm người Hứa Nham, Phí Triết, Hạ Thiên Vũ thân nhau như vậy, tất cả mọi người cùng đi lên, ngẫu nhiên đáp lời mấy câu. Thấy Nhiếp Ngôn có vẻ không khó tiếp xúc, còn rất bình dị gần gũi. Mọi người đều nói nhiều hơn.
"Không nghĩ tới ngươi chính là Cuồng Tặc Niết Viêm, trách không được trong trường học, nhìn thấy tên của ngươi, chúng ta đã cảm thấy quen tai."
"Ngươi là thần tượng của chúng ta."
Mọi người mỗi người một câu, đầy bội phục Nhiếp Ngôn. Dù sao, một người có thể chơi trò chơi đến trình độ này, là phi thường không dễ. Đồng thời, có thể như thế gần như vậy tiếp xúc Cuồng Tặc Niết Viêm, cũng trở thành kỷ niệm khó quên của bọn họ. Sự hiền hoà của Nhiếp Ngôn làm cho hắn lấy được rất nhiều thiện cảm của các bạn học.
Dưới sự chiếu cố của Nhiếp Ngôn, những bạn học hệ chỉ huy đều đáp ứng sẽ không lộ ra ngoài thân phận của Nhiếp Ngôn. Trong mắt Nhiếp Ngôn, có thể thanh tĩnh một ngày tính là một ngày. Nếu toàn trường đều biết hắn là Cuồng Tặc Niết Viêm, chắc là sẽ có rất nhiều chuyện làm hắn phiền não xảy ra.
"Ta phải đi trước, còn một số chuyện phải giải quyết." Nhiếp Ngôn nói. Thời gian không còn sớm, hắn từ biệt đám người Hứa Nham.
Nhóm người Hứa Nham đều tỏ vẻ lý giải. Nhiếp Ngôn tự mình đến đây, đã làm cho bọn họ rất cảm động. Bọn họ cũng biết, người như Nhiếp Ngôn trên căn bản không có bao nhiêu thời gian.
Nhiếp Ngôn tung người, ngồi trên lưng Ám Dực Long. Ám Dực Long bay lên, trong nháy mắt vút lên cao hơn mười mét, vỗ cánh, bay về phía xa, nhanh chóng biến mất tại không trung.
"Trang bị của Nhiếp Ngôn lão đại thực biến thái. Còn có con Ám Dực Long thú cưỡi phi hành này nữa."
"Ám Dực Long quá ngầu. Khi nào thì chúng ta cũng có thể kiếm một con thú cưỡi phi hành như vậy?" Một người chơi chiến sĩ nhìn phía xa, lộ ra ánh mắt si mê.
"Đúng vậy. Nếu là có một con thú cưỡi phi hành mạnh mẽ như Ám Dực Long, vậy thì quá hoàn mỹ."
"Muốn kiếm được một con thú cưỡi phi hành khó như lên trời, huống chi Ám Dực Long. Các ngươi vẫn đừng mơ tưởng viễn vông nữa a." Hứa Nham giội nước lã nói, những người này nên tỉnh táo một ít.
Những người chơi bên này phát ra tiếng than vãn. Bình thường, muốn kiếm một con thú cưỡi phi hành cần đoàn đội mấy ngàn người đi cánh rừng Sư Thứu tìm tòi hơn phân nửa ngày mới có thể kiếm được. Theo bọn họ, muốn kiếm được thú cưỡi phi hành như Ám Dực Long, chắc chắn phải dốc hết sức lực của toàn công hội. Chỉ sợ cũng chỉ có những kẻ đứng đầu công hội mới có thể hưởng thụ đến.
Bọn họ nhìn về phía Nhiếp Ngôn, có một loại cảm giác kính ngưỡng cao như núi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận