Tại sao hắn lại đỡ mũi tên ấy cho nàng? Câu hỏi ấy lại một lần nữa dấy lên trong lòng nàng khi tình hình nguy kịch đã dần qua. Có người nói, khi bản thân không còn lạnh lẽo, và cái bụng rỗng cũng đã được lấp đầy thì tâm trí lại bắt đầu ngập trong những ý nghĩ vớ vẩn. Nàng cũng vậy. Nàng chỉ nghĩ về chuyện này khi tình hình đã bớt căng thẳng. Nàng nghĩ mình đang dần trở nên thật đáng thương, nhưng thực sự thì câu hỏi ấy vẫn cứ rập rờn trong đầu nàng. Tại sao hắn lại làm vậy?
Lucio không yêu nàng, và Patrizia cũng không yêu hắn. Đó là sự thật mà cả Patrizia lẫn Lucio đều rõ, chẳng có gì phủ nhận cả. Vậy thì tại sao? Nếu không phải vì tình yêu, vậy thì hy sinh tính mạng như vậy để làm gì?
Liệu là do hắn thấy có lỗi? Có lỗi vì đã không yêu nàng? Hay cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ quá cho những hành động của Rosemond trong buổi đón tiếp các phu nhân sứ thần? Có quá nhiều giả thuyết được đặt ra, nhưng chẳng có cái nào có vẻ đúng cả.
Patrizia nhanh chóng quyết định sẽ không nghĩ về chuyện này nữa.
Dù sao thì, dù nàng có tự lý giải với mình nhiều tới đâu, nàng cũng sẽ không có được câu trả lời. Nên tóm lại, là vô dụng, chẳng có ý nghĩa gì. Nếu nơi này mà cũng thoải mái và an toàn như Cung điện Hoàng gia thì có thể, nhưng trong tình hình này, những hành động vô nghĩa sẽ chẳng có tác dụng gì.
Nàng đứng dậy, tìm một việc gì đó có ích hơn để làm. Có lẽ nhờ việc nếm một chút nước ép sculler mà giờ, tình trạng của nàng cũng đã ổn hơn. Nàng không còn bị vàng đầu nữa, cơn buồn nôn cũng dịu đi nhiều. Patrizia chậm rãi bước ra ngoài hang, tìm thứ gì đó để ăn.
Dù sao đi nữa, để đưa hắn trở về Cung điện Hoàng gia, nàng cũng cần bổ sung năng lượng để có thể bảo vệ được hắn. Patrizia nhặt ống đựng tên rỗng lên, hy vọng mình sẽ tìm được chút gì đó.
Cùng lúc ấy, Rosemond đang nhấp từng ngụm trà một cách thanh tao, ngự trên chiếc salong của ả tại Điện Vain. Đó là trà hương thảo, loại trà ưa thích của ả. Rồi thay vì tiếp tục thưởng trà, ả từ từ quay đi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy mây, hẳn sẽ có mưa sớm.
Nếu trời mưa, bằng chứng cũng sẽ bị xóa sạch. Với một cái nhìn thỏa mãn, ả bảo Glara lấy thêm tách trà khác. Glara liền dâng ấm trà khác lên, mỉm cười hỏi Rosemond, “Người trông có vẻ hài lòng, thưa tiểu thư.”
“Vậy ngươi không vui sao, Glara?”
“Đâu có! Nếu tiểu thư vui thì Glara cũng hãnh phục.”
Sau bao nhiêu lâu, chủ nhân của cô mới vui vẻ được như này. Đúng như lời mình nói, cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ lúc này. Không lâu trước đó, chủ nhân của cô đã bí mật thuê nhóm sát thủ mạnh nhất vương đô cho một vụ ám sát.
Chủ nhân đã trả rất nhiều tiền để chúng có thể loại bỏ Hoàng hậu trong cuộc thi săn lần này. Chúng đều là những sát thủ lão luyện, vậy nên hẳn là kế hoạch của chủ nhân sẽ phải thành công. Lúc nào cũng vậy, càng nhiều tiền thì tỉ lệ thành công càng cao, mà chủ nhân của cô thì chẳng bao giờ thiếu tiền.
Kể cả Raphaella, hiệp sĩ của Hoàng hậu cũng không thể nào đối phó một mình với hơn ba mươi gã sát thủ mà không bỏ mạng. Chưa kể, Raphaella cũng không mạnh tới mức đó. Glara dịu giọng với Rosemond.
“Giờ này hẳn Cung điện Hoàng gia chắc hỗn loạn lắm. Hoàng thượng sẽ để tiểu thư lên ngôi Hoàng hậu sớm thôi.”
“Tất nhiên rồi, Glara. Nếu ta lên ngôi Hoàng hậu, ngươi cũng sẽ là hầu gái trưởng tại Cung điện Hoàng hậu. Thế nào, vui chứ?”
“Thần rất hạnh phúc, tiểu thư. Người biết không? Hạnh phúc của thần là hạnh phúc của Người, và hạnh phúc của Người cũng là của thần.”
“Thật biết nịnh nọt.”
Hiếm khi mà tiểu thư lại dịu dàng như vậy, như thể do chủ nhân đang có tâm trạng vô cùng tốt vậy. Glara, người đã từng luôn luôn nghĩ, nếu ngày nào cũng như thể này thì thật tốt, bỗng cất giọng nghiêm túc sau đó.
“Trừ phi có chuyện gì xảy ra, Hoàng hậu sẽ chết, và trời thì sắp mưa. Các bằng chứng sẽ sớm bị xóa sạch thôi.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Mà dù trời không mưa đi nữa, cũng khó có thể bắt được họ. Như mọi khi, tiền bỏ ra cũng đáng mà.”
Rosemond khúc khích cười, lắc tách trà trên tay với vẻ thỏa mãn. Nếu ả biết mọi chuyện mà dễ dàng như vậy, ả đã thuê sát thủ từ lâu. Rosemond cảm thấy mọi chuyện diễn ra thật quá trôi chảy.
Trong tương lai, con đường của ả cũng phải như thế này. Đó phải là con đường trải thảm hoa hồng đầy mềm mại, không phải con đường đầy gai nhọn. Cho dù đó là những bông hoa tắm trong máu hay những màu sắc ghê rợn đi chăng nữa. Cho dù mùi hương thoảng trong gió không phải hương hoa thơm ngát mà là mùi màu đi chăng nữa.
***
Trái ngược với mong đợi của Patrizia, Lucio vẫn chưa tỉnh lại. Patrizia chỉ tìm được chút hoa quả ở bãi cỏ quanh đó, và từ đó tới giờ, nàng vẫn chưa hề di chuyển một li để quan sát tình trạng Lucio, vừa phải để ý xung quanh. Ban đầu, hắn trông có vẻ đỡ hơn, nhưng cơn sốt xuất hiện, và nhiệt độ cơ thể cao tới mức khó mà tin đây là quá trình hồi phục được.
Patrizia không phải chuyên gia, nàng bắt đầu hoang mang bởi theo những gì trong sách viết, điều này đáng ra không thể xảy tới. Nàng biết là mình phải cho hắn ăn sculler, và nó thực sự có tác dụng với nàng kia mà.
Nhưng nếu hắn vẫn không tỉnh lại… Liệu có phải là vì quá muộn không?
Patrizia vội lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy.
Còn quá sớm để nghĩ tới chuyện ấy. Hắn vẫn chưa chết, hắn còn sống, và có lẽ cần nhiều phương pháp hơn để chữa khỏi. Patrizia khá lo lắng không biết nên làm sao để hạ sốt, vậy nên nàng liền bỏ đống rơm ra khỏi người hắn. Với tình trạng này thì có lẽ sẽ không còn cần sưởi ấm nữa.
-ĐÙNG ĐOÀNG
Đúng lúc ấy, tiếng sấm vang lên, theo sau đó là tiếng mưa trút xuống. Patrizia đứng dậy, bước ra ngoài hang và cởi dây cột cho Sally để đưa nó vào trong. Sally lắc người để rũ nước, vài giọt nước bắn lên người Patrizia.
Patrizia quẹt nước đi và lại cột Sally lại. Mưa vẫn tiếp tục rơi ngoài kia, nàng ngẩng lên nhìn những giọt nước đang đổ xuống. Mưa, vừa có thể là tin tốt lẫn tin xấu. Một khi trời đã mưa, sẽ không thể nào tìm được nàng nữa.
Nếu người đi tìm là đám sát thủ đó thì đúng là may, nhưng nếu là những quý tộc hoàng gia thì thật tệ. Thêm nữa, trời mưa có thể khiến mực nước dâng cao, như vậy thì khó mà vượt sông được.
Nàng bất giác đưa tay ra, những giọt mưa rơi chạm vào lòng bàn tay nàng. Nước mưa thật lạnh, và Patrizia chợt nghĩ có lẽ nên để hắn ra ngoài mưa một lát cho mát.
Nhưng rồi nàng đổi ý. Để hắn ngoài mưa để làm mát nghe thật bất khả thi. Nàng đã đọc ở trong sách nói rắng, hạ thân nhiệt đột ngột có thể gây hậu quả tồi tệ. Trong sách cũng nói, nếu một ai đó bị sốt mà không có thuốc ở đó, một người khỏe mạnh ở đó phải làm mát người và ôm lấy người bệnh.
Patrizia hơi đỏ mặt khi nghĩ tới ý tưởng ấy, nhưng rồi nàng nghĩ lại, đây không phải lúc cho chuyện này. Trong tình trạng sống dở chết dở này, không có sự ngu ngốc nào được cho phép ở đây.
Patrizia bước ra ngoài mà không do dự chút nào. Sally kêu lên đằng sau như thể muốn hỏi nàng đang làm gì. Nếu nàng không quyết định ngay bây giờ thì cả chú ngựa lẫn hắn và nàng đều sẽ chết.
Patrizia đứng đó, đối mặt với những dòng nước lạnh. Mưa đổ xuống mặt, xuống tóc, ngực và bụng nàng.
Cái lạnh lẽo cùng với việc hạ thân nhiệt khiến nàng rên rỉ và run rẩy liên tục, nhưng nàng vẫn đứng yên đó. Nàng sẽ không để hắn chết. Vậy đấy.
Ai sẽ chết cơ chứ? Cả hai sẽ cùng quay trở lại Cung điện Hoàng gia khỏe mạnh. Hắn, nàng và cả chú ngựa này. Patrizia cố gắng cắn chặt răng lại và chấp nhận cơn mưa này.
Sau khi đứng trong mưa tầm 20 phút, Patrizia gần như mất tỉnh táo rồi. Nàng lẩy bẩy quay lại hang như thể nếu nàng còn đứng ngoài đó thêm một giây phút nào nữa, nàng sẽ chết mất.
Sally vẫn kêu lên như thể lo lắng cho nàng và tiền lại gần. Patrizia mỉm cười vô hồn như muốn nói nàng ổn, rồi nàng tiến lại gần tảng đá nơi Lucio đang nằm bất động. Có vẻ như cái choáng váng này sẽ sớm biến mất thôi.
“Haaaa…”
Nàng thở dài mệt mỏi và ôm lấy hắn. Cả cơ thể hắn chẳng khác nào quả cầu lửa nên nàng thấy ấm người ngay khi nàng ôm lấy hắn.
Patrizia nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi và ôm chặt hắn hơn. Nàng lẩm bẩm một cách kiên định, vẫn ôm cơ thể nóng bừng của hắn.
“Ta sẽ không để ngài chết đâu. Không bao giờ.”
Ít nhất thì trong khoảnh khắc ấy, mạng sống của hắn cũng giống của nàng. Người duy nhất có thể đưa nàng vào Cung điện Hoàng gia với vẻ ngây thơ. Patrizia ngủ thiếp đi sau ba hay bốn lần quay ra ngoài trời mưa và lại quay vào ôm hắn.
Một cảm giác đắng chát mà hắn chưa từng cảm thấy bao giờ, rồi tới những hơi lạnh truyền vào cơ thể hắn. Lucio dần tỉnh lại bởi cảm giác vừa nóng vừa lạnh kì quặc. Bởi vì Lucio trúng độc khá nhiều nên mất tới hai hay ba tiếng sau, hoa sculler mới có tác dụng.
Có vẻ như Lucio gặp ác mộng, hoặc đơn giản chỉ là bởi hắn đang vật vã vì đau đớn, bởi lẽ nước da của hắn có vẻ nhợt đi, và trán thì ướt đẫm mồ hôi lạnh. Có lẽ bởi thân nhiệt hắn đã ổn định trở lại, hắn bắt đầu lại sức.
Những cơn ác mộng ấy vẫn luôn giống nhau. Hắn có nhiều lý do để đáng gặp ác mộng, nhưng không có lý do nào giống như ngày hôm nay.
Những lý do thường thấy ấy, mọi khi hắn có thể chịu đựng được, nhưng chuyện của ngày hôm ấy thì khác. Không phải vì hắn yếu ớt, đây là chuyện mà kể cả bậc thầy tâm lý cũng không thể chịu được.
Thêm nữa, những cơn ác mộng của hắn vẫn luôn giống nhau, nỗi đau đớn ấy sẽ không bao giờ buông tha cho hắn, và hắn sẽ mãi mãi phải chịu đựng chúng. Đó là sự trừng phạt của hắn. Giống như hình phạt của Prometheus, không bao giờ kết thúc. Lucio luôn muốn chạy trốn khỏi nó, nhưng đồng thời, hắn nghĩ mình cũng đáng bị như vậy. Hắn phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Những lý do và cảm xúc lại luôn khác nhau, lý trí và thực tế cũng luôn trái ngược. Hắn tự giải thích với mình rằng hắn đáng nhận những cơn ác mộng ấy, nhưng cảm xúc hắn thì đã muốn gào thét lắm rồi. Lý trí hắn muốn hắn phải luôn khắc ghi ngày hôm ấy cho tới khi hắn chết, nhưng thực tế, hắn chẳng khác nào đứa trẻ run rẩy sợ hãi vì ác mộng.
Những cơn ác mộng của hắn không có quy luật gì cả. Chúng tìm tới khi hắn hạnh phúc và cả khi không hạnh phúc. Dù hắn vui hay không, chúng cũng tới. Ác mộng dường như đã trở thành một phần của cuộc sống hắn. Không thể biến mất, và tốt nhất là không nên biến mất.
Chú thích của người dịch: Prometheus là một titan trong thần thoại Hy Lạp. Ông đã ăn cắp ngọn lửa của thần Apollo và trao cho nhân loại. Vì vậy, thần Zeus đã trừng phạt ông bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận