Tuy nói muốn cân nhắc, nhưng Lăng Vân vẫn cảm thấy ngay cả cơ hội để cân nhắc của cậu cũng hết sức mong manh. Nghỉ học thanh nhạc hai năm rồi, dù thiếu tiền lắm, nhưng cậu chưa từng có ý định buông bỏ học hành. Âm nhạc là ước mơ của cậu, thầy giáo cũng coi trọng cậu, bất luận là bề ngoài hay giọng hát thì cậu đều cố gắng biểu hiện bản thân nổi bật nhất. Nhưng hiện thực là hiện thực, dù có cơ hội thì cơ hội ấy cũng cách cậu xa nhất. Lăng Vân nhìn thư mời trong tay, cuối cùng nhắm mắt vò thành cục giấy nhét vào trong túi.
Đến tiệm trà sữa thay quần áo, đã lâu lắm rồi cậu chưa cắt tóc, buộc lên nhét vào trong mũ. Đang cúi đầu nhìn hoá đơn thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi trà sữa matcha.
Lúc phát hiện Lăng Vân, Trác Tiểu Viễn hơi ngạc nhiên: “Buổi chiều cậu cũng đi làm hả?”
Khi thấy Trác Tiểu Viễn, ngay chính bản thân Lăng Vân cũng không nhận ra tại sao mình lại vui đến thế: “Anh làm việc gần đây à?”
“Ừ.” Trác Tiểu Viễn cũng không định nói rõ, chỉ hỏi, “Cậu làm đến mấy giờ?”
“Năm giờ tan ca, sao nào?” Lăng Vân nhướn mày cười bảo, “Anh muốn hẹn em à?”
Trác Tiểu Viễn trả tiền, đôi mắt gã nhìn Lăng Vân cũng cười: “Cậu cười như thế nhìn đẹp hơn đó.”
Lần cuối Lăng Vân ngồi ở nhà chờ cơm ăn đã là rất lâu trước kia, lâu đến nỗi trí nhớ đã trở nên mơ hồ, cậu mang gương mặt ngơ ngẩn nhìn Trác Tiểu Viễn bưng ra các món ăn đủ sắc hương vị từ nhà bếp, toàn thân cũng không thoải mái.
“Anh muốn chăn no để dễ bề giết em đấy à…” Lăng Vân quơ đũa không biết nên nếm món nào trước, cậu cảm thấy mình ăn chực cơm của Trác Tiểu Viễn cũng không có vấn đề gì.
Trác Tiểu Viễn múc cho cậu bát canh, cười trêu: “Giết em thì được bao nhiêu tiền?”
Miệng Lăng Vân đầy ắp, nhồm nhoàm nói: “Chỉ số nhan sắc cao, thân hình đẹp, sống không đeo bám người khác, thế nào?”
Trác Tiểu Viễn bật cười: “Vậy phải còn sống mới đáng tiền, chết rồi thì không làm được.”
Lăng Vân cau mày: “Thế anh nói đi, có muốn thử không nào, tính giá rẻ hơn cho anh nhé?”
Trác Tiểu Viễn đưa mắt nhìn cậu: “Em chỉ nằm trên thôi à?”
Lăng Vân xụ mặt: “Ra anh muốn nằm trên…”
Không ngờ Trác Tiểu Viễn lại bị cậu nói tới mức đỏ mặt: “Anh không có kinh nghiệm… Nằm trên nằm dưới có gì khác nhau?”
“Không thể nào!” Lăng Vân nói hơi quá, “Trông anh cũng được lắm mà! Phụ nữ cũng không có luôn hả?”
Trác Tiểu Viễn thản nhiên đáp: “Công việc bận rộn, làm gì có nhiều thời gian như thế.”
Lăng Vân tặc lưỡi: “Lí do lí trấu cái gì… Thế nào, em khai zin cho anh, đảm bảo dịu dàng thoải mái ngất trời, nể tình lần đầu, giảm cho anh năm mươi phần trăm!”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Ăn cơm xong Lăng Vân muốn rửa bát, bị Trác Tiểu Viễn từ chối, chờ Trác Tiểu Viễn ra khỏi nhà bếp thì phát hiện Lăng Vân đã ngủ say trên sô-pha rồi. Trác Tiểu Viễn cười khổ lắc đầu, gã cẩn thận chỉnh lại áo khoác của Lăng Vân, ngẫm nghĩ, lấy một tập tiền mặt trong ví ra nhét vào. Lúc bỏ túi xuống, một cục giấy bỗng rơi từ trong ra.
Là một bức thư mời dự buổi tuyển chọn âm nhạc.
Lúc Lăng Vân mơ màng tỉnh lại thì phát hiện đã là sáng hôm sau rồi, trên người cậu đắp chiếc chăn mỏng, nheo mắt nhìn thấy Trác Tiểu Viễn đang đứng trước gương lớn trong phòng khách cạo râu.
“Dậy rồi à?” Trác Tiểu Viễn nhìn cậu qua gương, “Bữa sáng ở trong bếp, ăn xong nhớ rửa bát đó.”
Lăng Vân mơ mơ màng màng “ừm” một tiếng.
Trác Tiểu Viễn xoay người, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu cậu: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Lăng Vân vô thức lẩm bẩm: “Muốn ăn trứng chưng…”
“Được.” Trác Tiểu Viễn nheo đôi mắt xếch mỉm cười, “Chìa khoá dự bị ở bàn, về thì ngồi nhà đợi anh.”
Lăng Vân: “…”
“…Vậy là cậu được bao nuôi hả?” Cảnh Tiểu Hạc uống sữa chua ngồi bên sô-pha , cô là một trong số ít bạn thân của Lăng Vân, tất nhiên cũng biết rõ việc riêng của Lăng Vân.
“Được bao nuôi đã tốt.” Lăng Vân buồn bực đáp, “Anh ấy không cho tớ fuck.”
Cảnh Tiểu Hạc 囧: “Nếu người ta vừa cho tiền vừa nuôi cậu, cậu còn định chơi người ta… Hình như không được cho lắm?”
Lăng Vân: “…”
Cảnh Tiểu Hạc: “Mặt cậu nhìn ghê quá…”
Lăng Vân: “Đây đúng là làm nhục mà!”
Cảnh Tiểu Hạc: “Dùng tiền để mua thể xác của cậu mới là làm nhục thì có…”
Lăng Vân: “Vậy ý cậu là tớ phải theo đuổi anh ấy?”
“Cậu lấy đâu ra kết luận đấy?” Cảnh Tiểu Hạc cạn lời, “Cơ mà… Tớ thấy có thể thử xem, điều kiện tốt lại đảm đang như thế hiếm thấy lắm.”
Bệnh viện quanh năm suốt tháng ám mùi thuốc sát trùng, Lăng Vân đến nhiều đã thành quen, cậu đi vào phòng bệnh 214, quả nhiên trông thấy em trai Trần Thiên đang đọc sách thiếu nhi.
“Lại là anh bác sĩ hôm nay cho em à?” Lăng Vân dựng gối cao lên để Trần Thiên ngồi dậy, bắt đầu gọt táo, “Em nhận đồ của anh bác sĩ có cảm ơn không đấy?”
Trần Thiên phụng phịu: “Tất nhiên cục cưng đã nói cảm ơn rồi ạ.”
Lăng Vân xoa đầu nhóc: “Cục cưng ngoan.”
Trần Thiên: “Anh ơi, anh chẳng chịu đến gì cả.”
Lăng Vân: “Anh bận mà, đúng rồi, tiền phẫu thuật đã tiết kiệm đủ rồi đó, rất nhanh thôi cục cưng sẽ được chữa bệnh xuất viện.”
Vừa nghe được xuất viện, tất nhiên Trần Thiên hết sức vui vẻ: “Thật không ạ, cục cưng có thể đi học rồi ạ?”
Lăng Vân cắt táo thành từng miếng, lần lượt nhét vào miệng nhóc: “Có thể chưa đi học ngay được, nhưng nghỉ ngơi khoẻ thì nhất định có thể đi.”
Sau khi Trần Thiên ngủ, Lăng Vân ra khỏi phòng bệnh, cậu đi tìm bác sĩ điều trị chính của Trần Thiên, vẫn hỏi tình hình tuỷ hiến. Bác sĩ thấy cậu thì lại rất vui: “Tôi đang muốn tìm cậu đây.”
Lăng Vân lập tức căng thẳng: “Tìm được tuỷ rồi ạ?”
Bác sĩ gật đầu: “Chứ còn gì nữa, mấy hôm trước có người hảo tâm chủ động hiến tuỷ, hơn nữa thành công, không có gì bất ngờ thì lần này em trai cậu có thể phẫu thuật rồi.”
Lăng Vân quá đỗi vui mừng, vội vàng cảm ơn bác sĩ, ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tôi có thể biết người hiến tuỷ là ai không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Đối phương muốn chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi không nói ra được.”
Lăng Vân cũng biết quy tắc ở đây, tuy hơi tiếc nhưng cũng không hỏi nhiều. Cậu ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với một điều dưỡng ở hành lang, người có bóng lưng trông rất quen quay đầu lại, Lăng Vân ngạc nhiên há hốc suýt nữa không khép miệng lại được.
“Sao thế?” Trác Tiểu Viễn quơ tay trước mặt cậu, “Thay bộ quần áo khác mà đã không nhận ra rồi à?”
Lăng Vân: “…Sao anh lại ở đây?”
Trác Tiểu Viễn: “Anh là bác sĩ ở đây, tất nhiên phải ở đây rồi.”
Lăng Vân: “Sao hồi trước anh không nói!”
Trác Tiểu Viễn: “Em cũng có hỏi đâu.”
Lăng Vân nghĩ lại thấy hình như đúng là mình chưa từng hỏi về công việc của đối phương… Hai người đứng ngây ra trên hành lang, đúng lúc bác sĩ điều trị chính của Trần Thiên ra khỏi phòng làm việc, thấy hai người thì hơi ngạc nhiên.
“Các cậu quen nhau à?” Ông hỏi Trác Tiểu Viễn.
Trác Tiểu Viễn còn chưa giải thích, ông đã bảo Lăng Vân: “Cậu ấy chính là người hiến tuỷ thành công cho em trai cậu đó. Khó trách, hoá ra hai cậu đã quen nhau từ trước.”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Lăng Vân và Trác Tiểu Viễn lặng thinh ngồi trên ghế trong vườn hoa đằng sau bệnh viện, Trác Tiểu Viễn châm thuốc hút, Lăng Vân nhìn gã một cái.
“Anh biết em là anh của Trần Thiên từ khi nào?” Lăng Vân hỏi gã.
Trác Tiểu Viễn rít một hơi thuốc lá: “Không lâu lắm… Anh thấy em thiếu tiền như thế, với cả mỗi lần Tiểu Thiên nằm viện đều là chữ kí của em, hơn nữa anh từng bắt gặp em ở viện.”
“Đệt.” Lăng Vân không kìm được mắng một tiếng, “Hoá ra là tôi được bố thí à!”
Trác Tiểu Viễn bất đắc dĩ bảo: “Anh chỉ hiến tuỷ thôi mà, đây là một kiểu tinh thần nhân đạo, những cái khác thì có giống bố thí cho em gì đâu?”
Lăng Vân híp mắt nhìn gã: “Thế anh bao em mấy đêm, sao không làm gì cả?”
Trác Tiểu Viễn đơ ra một lúc, hơi lúng túng nói: “Anh không biết làm thật mà… Không có kinh nghiệm.”
Lăng Vẫn nhìn Trác Tiểu Viễn bật cười, nụ cười này không còn mang vẻ mai mỉa lúc mới gặp lần đầu, mà như Trác Tiểu Viễn nói, là nụ cười vui vẻ thực sự.
“Em có kinh nghiệm, em biết làm.” Cậu ghé sát vào mặt Trác Tiểu Viễn, dưới bóng tối mờ ảo đặt lên đôi môi mang mùi thuốc lá của đối phương một nụ hôn, “Trước giảm năm mươi phần trăm, bây giờ miễn phí, nếu anh còn không cần nữa thì sẽ thiệt đó!”
Một tháng sau Lăng Vân nhận được điện thoại của cuộc tuyển chọn thì hết sức kinh hãi. Cậu đang làm thủ tục xuất viện cho Trần Thiên, Trác Tiểu Viễn ở bên cạnh giúp, cúp máy đã lâu mà vẫn chưa hồi thần được.
“Sao thế?” Trác Tiểu Viễn ôm Trần Thiên hỏi.
Lăng Vân: “Rõ ràng hồi trước em không đăng kí tuyển chọn… Thế mà lại nhận em…”
Trác Tiểu Viễn hiểu ra: “Ồ, cái đó hả, anh đăng kí giúp em đó.”
Lăng Vân: “Anh lấy đâu ra chỉ tiêu thế??”
Trác Tiểu Viễn hôn lên má cậu, nhếch mắt cười bảo: “Quý Khâm Dương là anh em của anh, em nói xem anh lấy đâu ra chỉ tiêu.”
Lăng Vân vò tóc: “Đệt! Vòng đi vòng lại cuối cùng em vẫn bị bao nuôi à!”
Trác Tiểu Viễn đưa tay xoa đầu Lăng Vân: “Được rồi, nàng dâu có xấu thì cũng phải gặp bảy cô tám bà, anh đã nhận lời Tạ Mạnh tối nay cùng nhau ăn cơm rồi.”
Lăng Vân ôm lấy Trác Tiểu Viễn từ phía sau, đặt cằm trên vai đối phương bĩu môi: “Anh ăn thức ăn chó nhiều năm như thế, bây giờ định nôn trả chứ gì…”
Trác Tiểu Viễn cạn lời nghĩ, phát hiện lời nói này đúng là có lí…
– HẾT –
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận