6
Gần hai tuần sau cậu Nam được ra viện với những vết thương chưa thực sự lành. Bất kể những can ngăn của bố cậu vẫn muốn tụ tập bạn bè. Ông chủ một hôm ở cơ quan mang về bộ mặt thiểu não đến thê thảm. Hóa ra ông chẳng cắt được tai ai cả, cũng chẳng kiếm chác thêm được gì cho giai đoạn “hậu sự”. Hơn nữa ông còn bị đánh động với rất nhiều việc làm khuất tất của mình trước đó. Bè bạn quay ngoắt phản bội ông. Những kẻ từng được ông nuông chiều giờ có kẻ khác béo bở hơn nuông chiều đã hắt hủi ông. Một mình một thế giới cô lập là cái kết quả mà cuối đời hoạn lộ ông nhận được. Cay lắm chứ! Vì thế ông lâm trọng bệnh. Tinh thần ông suy nhược và mê sảng mỗi giấc ngủ. Tôi là con mèo ngốc nghếch lại ở cùng ông trong những lúc này. Sức ông kiệt đi nhanh chóng và thân thể tong teo. Bà chủ phởn phơ phấn son và người tình. Và một ngày, tôi biết là bi kịch của gia đình ông đã đến. Ông chủ tận mắt chứng kiến thấy bà chủ ông hôn người tình trong nhà mình. Ông cầm gậy đuổi nhưng bị xô ngã dúi dụi. Ông Thúy nằm kêu khóc. Bà chủ nhăn mũi: “Ông hết thời rồi còn lên nước làm gì. Đừng làm gì quá đáng mà tổn thọ”. “Đồ mất nết, thằng Nam cái Trinh đâu, tống cổ con đàn bà này ra khỏi nhà này!”- ông Thúy kêu trong vô vọng. Cô giúp việc ngồi trong kia không dám nhúc nhích, còn mặt mũi cô cậu chủ vẫn bặt tăm. Bà chủ tiến lại, hất hàm: “Ông gọi chúng à? Chắc gì chúng đã là con ông mà ông gọi. Ông đã xét nghiệm ADN chưa? Hư, bao nhiêu năm nay ông... phải nói thế nào nhỉ. À, người khác thả cá ao nhà mình...” Những lời cay độc cố tình của bà Tô Tô Thắm khiến ông chủ đã đau lại muốn nổ tung đầu. Từng lời bà nhọn hoắt như muốn chọc vào tim ông khiến ông ngã bổ chửng. Cô giúp việc vội vàng lao ra đỡ ông lên giường. Miệng ông rên hừ hừ. Bà chủ nheo nheo mắt bỏ đi.
Biết là bố ốm nhưng cô Trinh vẫn bay ào ào như cơn gió cùng người tình. Cô và mẹ dường như thi nhau mải mê đeo đuổi tình nhân thì phải. Cậu Nam đã khỏi hẳn và bỏ học cùng đám bạn xuống Hải Phòng đánh bạc sau khi cuỗm được cọc tiền của bố. Ngôi nhà chỉ có mình cô giúp việc và ông chủ, và mấy người bạn của ông là chúng tôi. Chẳng còn một cậu cấp dưới, một anh bạn sang hèn nào đó đến thăm cả. Đêm ông chủ mê sảng nhiều hơn. Thường hét toáng vì như có ai đó đuổi cắt tai mình. Tôi biết là ở cơ quan, ông đã bị hạ gục và chờ ngày ra tòa. Cấp trên đã cử một đoàn thanh tra, phát hiện những việc làm khuất tất của ông. Lũ chuột dường như biết ông chủ ốm thì phải, ra sức oanh tạc. Còn có sự cổ vũ của gã mèo lạ lùng phản chủ thì phải. Tôi mất quan điểm, cấu kết với loài chuột, chắc gì đã yên thân sau này. Với lũ chuột chẳng có gì đảm bảo là không bán đứng tôi. Cự tuyệt, không đội trời chung với chúng là hay nhất. Bỗng, tôi bắt gặp một tên chuột cống to tướng. Hắn lừng lững nhe nanh như một kẻ sẵn sàng ứng chiến. Mấy đêm rồi hắn tự do ra vào nhà bếp, nhưng đêm nay mới thấy hắn đứng lại. Sớm muộn cũng có ngày hôm nay mà. Tôi thủ thế chuẩn bị tấn công. Chuột ta rung rung bộ râu bẩn thỉu của loài ăn cướp, tỏ vẻ khinh thường một con mèo nhép. Được. Cứ khinh đi. Tôi tỏ vẻ sợ hãi để chuột chủ quan lơ là, đồng thời dồn sức vào đôi chân trước với bộ vuốt đã được gìn giữ nhọn sắc. Hai chân sau có vẻ chệnh choạng mà vững chãi, sẵn sàng đẩy nhanh cơ thể về phía trước, xông thẳng tới tên chuột. Hắn tiến lên, còn tôi lùi, lông hơi rúm. Những hình ảnh này khiến chuột cống càng chủ quan, nghĩ tôi đang sợ. Chờ cho chuột tiến lên mấy bước nữa, tôi dùng hết lực đâm thẳng tới, bộ vuốt vồ đánh sượt vào mạng sườn tóe máu. Cổ nó lại dính một vết ngoạm điếng người. Hắn lảo đảo chạy liền bị tôi định hướng trước chộp được, đè lên lưng cào cắn liên tiếp. Chuột cũng ngoái đầu lại ngoạm được vào chân tôi một miếng đau buốt. Nhưng chẳng ăn nhằm gì với khí thế của tôi lúc đó. Tôi giữ miệng mình cho những chiếc răng cắm sâu vào cổ chuột cho đến chết. Ờ, khinh ta nữa đi, đồ chuột cống thối tha. Ngươi chẳng ngờ ta lại khỏe hơn ngươi phải không. Chỉ vì ta có lòng dũng cảm, hơn nữa, ta biết ta cần phải sống đúng là con mèo.
Đó chỉ là một con chuột trong triệu triệu con. Tôi đánh thắng nó ngoài lòng dũng cảm ra còn bởi sự liều mạng một mất một còn. Thú thực lúc đó tôi run nhưng cùng đường rồi. Không đánh bại chuột thì xấu mặt nhà mèo, mà có thể nó sẽ giết tôi. Kéo nó về phòng ông chủ rồi canh cho đến sáng. Ông Thúy thất thần thấy một con chuột chết xơ xức lông nằm giữ vũng máu. Bên cạnh là tôi. Ông nhìn tôi hiền từ, tỏ vẻ tán dương một con mèo đã có công. Gần trưa hôm đó vì quá buồn nản và đầu óc mê mị, ông Thúy gọi cô giúp việc đến, cầm tay và nói: “Ta biết là cháu thương ta. Này, ta rất buồn. Cháu thương thì thương cho chót. Cháu hãy chiều theo ý ta đi”. Ông lại kéo cô vào gần mình. Cô giúp việc giãy ra: “Ấy ông, những ngày vừa qua ông ốm nặng. Thưa với ông, cứt đái ông thải ra cháu có thể mang đổ được, hầu hạ ông được. Bẩn bao nhiêu cũng chịu... Còn chuyện này thì... cháu không thể...”.
Nói rồi cô bỏ vào trong khóc ti tỉ. Ông chủ thất vọng đăm chiêu ngồi. Sau ông lê lết ra ngoài, suýt ngã khi nhìn chậu hoa Tai người đã rơi rụng hết. Những cánh hoa lả tả đầy gốc như những chiếc tai bị cắt còn dính máu đỏ tươi. “Số kiếp ta tận rồi sao? Số kiếp ta tận rồi sao?”- Ông lẩm bẩm. Ông cứ lẩm bẩm những lời quái dị đó. Rồi đích thân ông thả con vẹt ra. Chỉ chờ có thế, con vẹt lỉnh luôn không một lời chào trong khi trước đó nó còn nịnh nọt: “Chao âm chu, chao âm chu" inh ỏi. Ông cũng nhìn con chó rồi gọi cô giúp việc, bảo: “Hãy mở xích cho chó, mở cổng cho nó. Cho cả con mèo này nữa. Con nào muốn đi thì đi. Cả cháu nữa. Bác sẽ trả hết tiền công cho cháu về”. Cô giúp việc khóc ti tỉ: “Không, cháu về rồi ai chăm sóc bác. Cháu phải đợi bà chủ về” “Bà ấy sẽ không về đâu. Không phải đợi. Mở cổng đi”.
Con chó tót đi thật. Đúng là đồ chó. Nó sẽ bị thằng nào đó câu rồi chế biến thành mười món thôi. Nó cũng giống con vẹt nịnh nọt. Còn tôi quyết không rời ông chủ. Cứ ve vãn, quẫy đuôi, lượng qua người ông. Ông vuốt ve tôi: “Mèo ngoan của ta. Hãy đi đi, tìm đến nhà nào đó đàng hoàng mà sống. Thời của tao hết rồi. Chẳng bao lâu người ta sẽ đến lôi tao đi. Nhà này thế là tan tác. Mày cũng đi đi thôi, tao không thể cùng sống được với mày nữa”. Oao oao... tôi kêu lên mấy tiếng, để thông báo với ông chủ rằng tôi sẽ không đi đâu hết. Ôm tôi, rồi ông chủ khóc. Ông lại ho ra máu. Biết là bệnh của ông đã rất nặng.
Chiều. Cô Trinh trở về, chỉ hỏi một câu: “Bố ốm nặng à? Nghỉ đi nhá!” rồi ôm tôi đi. Tôi chẳng hiểu cô ôm tôi đi để làm gì. Về đến nhà người tình, cô dúi cho tôi ăn món xúc xích đã mua sẵn. Lát sau người tình cô cầm một bọc to về, bảo thức ăn mèo. Ôi, cô Trinh lại giở chứng thích nuôi mèo. Cô ngỏn nghẻn ngồi nói với người tình: “Ở với anh, tự nhiên em thích mèo. Bế mèo nhiều khi thú vị hơn ôm anh”. Người kia ha ha cười.
Cô Trinh lại còn vùi tôi vào ngực mình nữa khiến tôi ngạt thở. Mùi phấn son với nước hoa sực nức. Nhưng tôi không xài được món này. Nếu xài được tôi đã là người chứ không phải mèo. Mấy ngày ở với cô chủ tôi được chuốc nhiều thức ăn, nhưng buồn thương ông chủ không ăn được. Với lại không quen đồ ăn chế biến sẵn. Lúc nằm trong ngực cô cũng thấy ấm áp, nhưng nhớ ông chủ hơn. Tôi quyết định đến tối sẽ về với ông chủ.
Khi vượt đường trở lại nhà bằng một bên chân còn tập tễnh do dính miếng đòn hiểm khó khỏi của tên chuột, tôi đã suýt quên. Nhưng vì quá nhớ, cho nên tôi đã nhanh chóng tìm được đường về. Lúc này là nhập nhoạng tối. Tôi biết cô chủ sẽ cuống lên đi tìm, cô chẳng thể ngờ tôi lại tìm về nhà.
Cô giúp việc đã đi. Ngôi nhà lạnh lẽo tang thương. Lũ chuột chút chít chạy rầm rầm tìm thức ăn. Ông chủ ngồi đó, bất động, như một pho tượng cổ xuống cấp. Có lẽ ông là người cô đơn nhất thế gian này. Tôi chui vào lòng ông, cọ cọ lưng của mình vào người, chân ông. Ông vuốt nhẹ vào bộ lông của tôi mà than. “Tao đã tưởng chẳng bao giờ gặp lại mày nữa. Nhưng mày đã về đây rồi. Đúng là con mèo trung thành. Đời tao được một vài người như mày, hẳn sẽ chẳng có kết cục ngày nay”. Rồi bất thình lình công an ập vào đọc lệnh bắt giữ, không khí bị lật tung. Ông chủ của tôi ơi, ông đã bị bắt. Lúc này tôi chỉ còn biết đứng nép vào chậu hoa nhìn ông bị khóa tay. Đời ông buồn quá ông ơi. Dù ông phạm tội gì, dù ông có sai trái thì ông vẫn là ông chủ. Tôi đau đớn nhìn ông bị dẫn đi, khi đã thành một người tàn tạ, già nua. Bà chủ, cô chủ, cậu chủ ở đâu?
7
Con mèo đó đã bị bọn câu trộm câu mất và trở thành một món nhậu ngon lành của chúng. Sau khi ông Thúy bị bắt, phần nhiều tài sản của ông bị phanh phui, tịch thu. Có phần bà chủ Tô Tô Thắm làm thủ tục bán mất. Nhưng bà bị tình phụ. Là gã đàn ông đó. Bà đã bị đời làm cho trắng mắt. Bị lợi dụng nẫng hết tiền của. Sau bà ân hận, tìm đến trại giam nơi chồng đang thụ án. Bà nói lời ăn năn. Và, những ngày ở tù, những lần vào thăm chồng, hai ông bà lại được hưởng hạnh phúc ở “buồng hạnh phúc” của nhà giam. Bởi khi ông còn đương chức thì bà cũng “tung hoành” với các mối tình. Việc lấy ông Thúy hoàn toàn là lợi dụng. Giờ thì...
Ông Thúy vẻ tiếc nuối nói với vợ:
- Giá anh bị bắt sớm hơn thì vợ chồng mình đã sớm có được hạnh phúc thực sự, em nhỉ?
19- 10- 2008
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận