cTừng cảm xúc đi rong.
Lòng anh buồn đến vô kể.
Giá lúc này gặp em.
Anh sẽ chẳng ngại chạm môi thêm một lần nữa.
Mình đã sống vì nhau.
Nhưng giờ không thể vì nhau mà chết.
Trái tim anh chật chội.
Sao em chẳng ngủ yên?
Đêm qua,
cơn đau lại hành hạ trái tim anh,
lại thêm cả gió,
cào xé giấc mơ anh.
Những giấc mơ lăn lóc,
bong tróc,
rồi tắt hẳn.
Anh nhớ em đến cồn cào!
Những ngõ tối xôn xao,
tình anh đứng lại ở đó.
Ôi gió!
Đừng thổi tắt hình dung em,
đừng cợt đùa sau lưng anh thăm thẳm,
hãy tìm từng vạt nắng,
để rồi ngủ với nhau.
Ơ kìa trận mưa mau,
đừng làm lòng nhau đau tan nát,
cứ xoáy sâu vào cát,
để rồi hòa vào nhau.
Lỡ ngày sau em không còn gọi tên anh nữa...
Giữa cuộc đời anh sống để vì ai?
Đêm buồn quá anh không định nghĩa nổi.
Hạnh phúc là gì khi tất cả là em?
Em!
Anh khát...
khát cái ôm để nắng nghiêng đầu chào hỏi,
khát cái hôn để mật ngọt vươn mình ganh tị,
khát cả thời gian, khát quá khứ ta đã từng.
Biết dừng ở đâu khi chân anh đã mỏi.
Tay anh đã lạnh và chật chội khắp trong tim.
Em ở yên đấy, đừng vùng vằng hay vội vã.
Anh muốn trái tim mình dần dần lành lại,
rộng ra và không nhốt một mình em ở đó.
Thương em!
Thương tâm!
Thương cả thân mình!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận