Thật ra, ngày nào anh cũng thấp thỏm cầm điện thoại lên, có lúc định gọi em, có lúc lại định nghĩ ra một lý do gì đấy thật hợp tình hợp lý rồi nhắn tin. Giả dụ như việc chúc em có một ngày mới tốt lành, hỏi thăm em về ngày hôm nay đã trôi qua như thế nào hay thắc mắc vì sao thời gian gần đây anh không còn tìm thấy trang cá nhân của em. Nhưng lòng dũng cảm của một người yêu cũ lại không đủ để anh làm được như thế.
Đêm nay, Hà Nội lại trở lạnh, cái rét không còn ngọt như mía lùi. Vì quanh anh, không còn cái ôm từ phía sau, không còn người con gái gục vào vai áo anh. Gió xô vào anh nhưng lòng anh còn tê tái gấp trăm lần. Yêu thương khi xưa, nay bỗng chốc xa xôi và buồn bã quá.
Nếu tình yêu là cơn mưa kia, anh nguyện ướt vì em. Giá như em đến sớm hơn cô ấy, giá như định mệnh cho anh tìm thấy buổi chiều hôm ấy từ ngàn năm trước.
Đêm Hà Nội côi cút. Bầu trời giăng đầy mây, thổn thức đổ những trận mưa. Giữa màn mưa giăng kín lối, bên ô cửa sổ, anh lặng yên đứng một mình. Có bao giờ trên trời xuất hiện một vì sao giữa cơn mưa?
Là ảo giác? Hay vì nhớ em quá mà ra?
Anh thấy vì sao ấy chiếu rọi vào lòng mình. Là em phải không?
Mấy che em rồi. Em giận anh à? Anh tìm thấy em rồi, đừng trốn anh nữa.
Em đừng ở trên đó, trên đó cao quá, sẽ nguy hiểm lắm đấy. Trên đó lạnh lắm, em thích diện váy, làm sao có thể đủ ấm được. Trên đó một mình em, em làm gì để hết cô đơn?
Em đã từng nói, nhất định sau này, chúng ta sẽ luôn ở cạnh bên nhau, sao anh và sao em, em quấn quýt bên anh nói cười, thỉnh thoảng, sao anh đứng gần sao em, cùng nhau gửi ánh sáng xuống trần thế. Vậy sao bây giờ, em lại ở đấy một mình? Em lạnh lắm phải không? Em lạnh lắm đúng không?
Anh cũng không biết làm gì để hết cô đơn.
Ngoài việc nghĩ về em - vì sao đẹp nhất đã từng đến bên đời anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận