Trong lời nói của anh có hàm chứa mấy phần tình ý.
Tim của Nhan Quỳnh run lên, không quen giữa hai người có sự mờ ám thế này, cô hờ hững nói: “Tôi không phải người nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt liền nhào đến, bác sĩ Tưởng đừng phí tâm tư làm gì.”
Nhan Quỳnh bị nụ cười nhạt của anh kích thích đến mức trái tim run rẩy, cô quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “Hy vọng là tôi hiểu nhầm ý anh.”
Tưởng Thiệu Đình chầm chậm nói: “Tôi không rảnh đến mức sáng sớm đã chạy đi khắp thành phố để mua đồ ăn sáng chỉ vì khiến phụ nữ hiểu nhầm.”
“Này, Tưởng Thiệu Đình, có phải anh có bệnh không hả?”
Nhan Quỳnh bực bội vò tóc, thái độ uyển chuyển biến thành thẳng thắng:
“Hôm đó tôi đến bệnh viện tìm anh là vì Tân Trạc lừa tôi. Hôm tôi lái xe đưa anh đi cũng chỉ là vì giúp đỡ thôi, tôi tưởng anh là người qua đường vô tội, nhưng giờ tôi hiểu rồi, anh chính là thế thân dự đám paparazzi đi cho Tân Trạc.”
Nghe cô lải nhải một tràng, nhưng trên mặt anh không hề có vẻ bực bội. Bởi vì cô nói đúng, đúng là anh thấy sắc liền thèm thuồng, có ý đồ không đúng đắn.
Tưởng Thiệu Đình chuyển chủ đề: “Hôm nay xin nghỉ?”
Nhan Quỳnh nhíu mày: “Ai nói cho anh vậy?”
Cô cảm thấy người bên cạnh cô đều là nội gián, không cho cô có tí bí mật nào.
“Đây chỉ là lời khuyên của một bác sĩ thôi.”
Nhan Quỳnh gật đầu, biểu thị đồng ý: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Tưởng Thiệu Đình giơ tay nhìn đồng hồ, khuy tay áo màu vàng lộ ra một góc, khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tuy Nhan Quỳnh là nghệ sĩ, nhưng cô không có khả năng kinh tế để tiêu xài phung phí. Có điều Cô đã tiếp xúc nhiều với các sản phẩm cao cấp rồi, và cũng am hiểu đôi chút. Loại người đeo Patek Philippe, lái xe Phaeton như anh, cha mẹ chắc chắn là nhân vật thành công có địa vị cực cao.
Tưởng Thiệu Đình chắc chắn không hề kém hơn Tân Trạc!
Anh dời tầm mắt từ đồng hồ lên mặt cô, mím môi: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tí nữa tôi còn có cuộc họp, đi trước đây." Lúc đứng dậy, anh còn không yên tâm mà nhắc nhở thêm một câu: “Mức độ an ninh của khách sạn đó rất thấp, đổi khách sạn khác đi.”
Thấy Nhan Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, Tưởng Thiệu Đình mới cầm túi rác trên bàn đi ra ngoài.
Nhan Quỳnh nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, sau đó hờ hững dời mắt đi.
Trái tim sớm đã chết lặng bỗng dưng cảm nhận được một chút ấm áp, trừ Tô Gia, anh là người quan tâm cô trong những năm gần đây.
Không cần biết anh có ý đồ gì, nhưng trong lòng Nhan Quỳnh vẫn hơi cảm động. Bởi vì dù là giả tình giả nghĩa, cô cũng chưa từng được ai đối xử dịu dàng đến thế.
Nghĩ như vậy, cô bỗng thấy Tưởng Thiệu Đình không còn đáng ghét như trước nữa. Mười giờ sáng, Nhan Quỳnh vũ trang đầy đủ xong liền rời khỏi bệnh viện.
Cô không muốn ở trong khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp nên chỉ đành đi xem phòng, nhưng xem mãi cũng chẳng tmg ý căn nào. Căn mua được thì cô không thích, căn cô thích thì không mua được. Yêu mà không có được chắc chắn là nói về hoàn cảnh này của cô rồi.
Nhan Quỳnh đi một vòng, nhận ra mình không có chỗ dừng chân. Tô Gia là bạn của cô, vì cô nên chị ấy mới đi con đường người quản lý này, cho nên điều này có nghĩa là Nhan Quỳnh không có công ty quản lý.
Năm đó đơn thuần là vì muốn tự do, sợ bị công ty vắt kiệt, trở thành công cụ kiếm tiền, nên mới lựa chọn đi con đường phát triển tự do.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy năm đó cô đúng là thanh cao quá rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận