Đi một vòng bên ngoài, cuối cùng Nhan Quỳnh giống như một con Husky bị bỏ rơi, u oán quay lại bệnh viện.
Từ lúc Tô Gia rời khỏi chỗ cô thì không quay lại tìm cô nữa. Nhan Quỳnh nằm trong phòng bệnh, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô có ảo giác như mình đang an nhàn dưỡng lão.
Nhà, khách sạn, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại hai sự lựa chọn này
Nghĩ đến cuối, cô vẫn gửi hy vọng vào Tô Gia, dù gì Tô Gia đã có kinh nghiệm năm năm làm người quản lý rồi, mối quan hệ ở các mặt mạnh hơn cô nhiều.
Nhan Quỳnh cầm điện thoại, xuống giường đến phía cửa sổ gọi điện. “A lô, chị Gia, chú thế nào rồi ạ?”
Nhan Quỳnh nghe thấy Tô Gia nói không sao, trong lòng mới yên tâm hơn. Cô cúi đầu đá góc tường, nói suy nghĩ của mình ra: “Chị Gia, chị giúp em xem nhà đi, bên cạnh em chả có ai đáng tin cả, hôm nay em ra ngoài xem cũng chẳng ưng ý.”
Tưởng Thiệu Đình vừa đến trước cửa phòng cô, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy phiền não của cô.
Nhất thời, anh vào cũng không được mà gõ cửa cũng chẳng xong. Nhan Quỳnh không chú ý bên ngoài có người, chỉ thảo luận chuyện nhà cửa với Tô Gia.
“Được, vậy chị giúp em xem xem, tối nay em ngủ ngoài khách sạn vậy.”
“…….”
“Vâng, yên tâm đi. Bye bye.”
Nhan Quỳnh cúp điện thoại, vừa quay người thấy người đàn ông đang dựa ở cửa suýt thì hết hồn, cô ổn định nhịp tim, nói móc anh: “Bác sĩ Tưởng trong đường hoàng chính trực là thế, sao lại làm chuyện nghe lén này chứ?”
“Không đến mức là nghe lén.”
Tưởng Thiệu Đình đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nói: “Chẳng qua là cô đang gọi điện thoại, tôi không tiện quấy rầy.”
Nhan Quỳnh nhướng mày, bị người đàn ông này chọc cười. Không tiện?
Nếu là không tiện thì anh đã không đi vào đường hoàng thế kia!
Cô cầm lấy quả táo trên bàn, chẳng thèm gọt đã gặm một miếng to.
“Rắc”
Nhan Quỳnh vừa nhai vừa hài lòng gật đầu, rất ngọt!
Lúc này, trong lòng cô đang nghĩ cách tính kế Tưởng Thiệu Đình. Không phải anh thích ngôi sao à, vậy tôi sẽ phá vỡ ảo tưởng nữ ngôi sao của anh!
Tưởng Thiệu Đình nhìn vẻ mặt ngây thơ dường như đang cố ý giấu giếm gì đó của cô, anh chỉ cười chứ không vạch trần.
Da cô trắng như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mái tóc dài thả ra hai bên vai. Tuy cô để mặt mộc, nhưng khí chất lạnh lẽo kia càng hấp dẫn ánh nhìn. Xương cốt hoàn mỹ cộng thêm ngũ quan xuất sắc, khiến người khác không dời nôi mắt. Đáy mắt Tưởng Thiệu Đình như biển sao lấp lánh, trong tầm nhìn toàn là hình ảnh xinh đẹp của Nhan Quỳnh.
Nhan Quỳnh bị anh nhìn chằm chằm, nhất thời tim đập dồn dập.
Người này cứ thích nhìn cô rồi thất thần!
Nhan Quỳnh họ khụ một tiếng, muốn phá vỡ không khí gượng gạo này. Nhưng Tưởng Thiệu Đình vẫn nhìn nhìn mãi, hết cách, cô chỉ đành liếm đôi môi khô khốc, chấp nhận thất bại.
Rõ ràng là căn phòng VIP rộng rãi, nhưng lúc này cô cảm thấy vô cùng chật hẹp bí bách, cô chớp mắt: “Anh... tan làm rồi à?”
Tưởng Thiệu Đình lắc đầu: “Chưa.”
Nhan Quỳnh nghe vậy liền mừng thầm, cô “ồ” một tiếng rồi thu dọn đồ đạc muốn rời đi.
Vừa đi được hai bước, cô vẫn thấy anh đi theo mình, Nhan Quỳnh nhíu mày nói: “Bác sĩ Tường, anh vẫn chưa tan làm đầu đó!”
Ai ngờ Tưởng Thiệu Đình lại giơ tay lên, cho cô xem đồng hồ, rồi hờ hững nói: “Bây giờ là năm giờ một phút, là một phút tan làm đầu tiên của tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận