Nhan Quỳnh bực mình, nhíu mày: “Vậy anh tan làm của anh đi, đi theo tôi làm gì?
“Cửa chỉ có một, hay cô đi ra từ cửa sổ?” Tưởng Thiệu Đình đẩy nhẹ cô một cái, đi trước.
Nhan Quỳnh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tức giận nghiến răng, chỉ muốn chửi bậy.
Cô đội mũi, che kín thật cẩn thận mới đi xuống tầng dưới.
Dọc đường đi không hề gặp Tưởng Thiệu Đình. Nhan Quỳnh vừa xuống tầng liền nhìn thấy đám phóng viên giải trí cầm theo các loại súng ống đi xuống từ chiếc xe Vans có dán chữ “Nhật báo giải trí”.
Nhan Quỳnh nhanh chóng quay người lại, một tên paparazzi xuống xe cuối cùng cảm thấy cô đáng ngờ, nên ngập ngừng đi về phía cô.
Nhan quỳnh chỉ đành đi về phía trước, không dám quay đầu lại, chỉ sợ bị tóm được.
“Tít.”
Tiếng còi xe vang lên, Nhan Quỳnh nhìn về phía đó. Một chiếc xe Phaeton màu đen dừng ở ven đường, từ cửa xe không thể nhìn được người ở bên truong.
Nhưng ở gần bệnh viện, người có thể lái được chiếc xe này chắc chỉ có Tưởng Thiệu Đình thôi. Mắt cô sáng lên, nở nụ cười tươi rói, chạy nhanh về phía chiếc xe màu đen kia.
Chưa bao giờ cô cảm ơn sự tồn tại của Tưởng Thiệu Đình như lúc này.
Đúng là cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng!
Nhan Quỳnh kéo vành mũ thấp xuống, ý thức phòng bị vô cùng mạnh mẽ, cô linh hoạt như một con mèo, bước nhanh đến cạnh xe, mở cửa rồi chui tọt vào. V
ừa vào của cô liền nịnh nọt nói: “Bác sĩ Tưởng, giúp chút việc... đi!”
Trong xe, hai tay Tưởng Thiệu Đình để trên vô lăng, khuy ở cổ áo sơ mi màu đen tinh tế được cởi ra, dáng ngồi thẳng tắp.
Không giống khí chất lạnh lùng cao quý khi mặc đồ bác sĩ, lúc này Trởng Thiệu Đình đi xe sang, cổ áo mở rộng, trông anh giống một quý công tử tiêu chuẩn đang làm ra vẻ hơn.
Nghe thấy Nhan Quỳnh nói, mày anh nhướng lên, nhìn về phía người đàn ông đang trắng trợn chụp ảnh bên ngoài, cười nói: “Ngồi xe của tôi đi, không sợ hiểu lầm ý tôi nữa ư?”
Đám paparazzi vẫn đang quay chụp bên ngoài, Nhan Quỳnh vỗ ghế ngồi anh, thúc giục: “Giúp tí đi mà, mau lái xe đi!”
Mắt Tưởng Thiệu Đình chứa ý cười, thấy cô lo lắng nhìn ra bên ngoài, tay anh nắm lấy tay cô, đạp chân ga lái xe đi.
“Anh...”
Nhan Quỳnh cứng người, muốn hất tay anh ra, giọng người đàn ông trầm trầm vang lên: “Đừng động đậy, kỹ thuật lái xe của tôi không tốt!”
Nhan Quỳnh: “...”
Nhìn cảnh vật vụt qua bên ngoài cửa, Nhan Quỳnh vẫn không yên tâm mà nhìn kính chiếu hậu, sau đó sắc mặt trầm xuống! Trời ơi, đám paparazzi đằng sau lái xe đuổi theo rồi!
Cô mím môi, ra hiệu cho Tưởng Thiệu Đình nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Tưởng Thiệu Đình, anh có thể cắt đuôi cái xe Vans đằng sau không?”
Khóe môi Tưởng Thiệu Đình có ý cười: “Tôi vừa nói rồi, kỹ thuật lái xe của tôi không tốt.”
Thấy dáng vẻ cứng mềm không ăn của anh, cộng thêm tốc độ lái xe không hề thay đổi, cô sốt ruột muốn chết. Vừa nãy đám kia chưa chụp được mặt của Tưởng Thiệu Đình cho nên mới đuổi theo không buông.
Nhan Quỳnh không biết suy nghĩ của anh, nhất thời đứng ngồi không yên. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, cô nhìn anh, không thể không thỏa hiệp: “Vậy... vậy anh có cách nào cắt đuôi họ không?”
“Có!” Giọng người đàn ông vô cùng chắc chắn.
Nhan Quỳnh cười tươi: “Cách gì?”
“Sắp đến nhà tôi rồi, cô cũng biết rồi đó, an ninh của khu Tư Kim Hào Đình rất nghiêm ngặt!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận