Nhan Quỳnh vô thức ngồi thẳng người, khó tin nói: “Nhà anh?”
Khóe môi người đàn ông cong lên, ra vẻ bất lực nói: “Cô xem, tôi không cắt đuôi chiếc xe đằng sau được, trừ cách này ra thì tôi bó tay rồi.”
Thật không?
Nhan Quỳnh cảm thấy tên này cố ý!
Cô nhìn chiếc xe đằng sau, cảm thấy cạn lời, vì nó vẫn bám theo mãi không buông!
Tưởng Thiệu Đình còn chưa nói gì, cô đã mệt mỏi ngồi dựa vào lưng ghế, lúc này mới phát hiện anh vẫn đang nắm tay cô, chỗ tiếp xúc của hai người vừa nóng vừa tê dại.
Dựa gần anh thế này, cô ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
Ngón tay cô cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, mặc cho số phận: “Tối nay đến ngủ nhờ nhà anh vậy, coi như là thù lao anh nắm tay tôi.”
“Rẻ vậy à?”
Mắt anh sáng bừng, khóe môi cong lên: “Hay là ngủ thêm vài tối đi?”
Nhan Quỳnh: “...”
Nhan Quỳnh rút tay về, khoanh hai tay trước ngực, mạnh mẽ đấu khẩu với anh: “Giá trị của tôi cao lắm, nhưng ai bảo tôi lương thiện lại gần gũi vậy chứ!”
Bàn tay mềm mịn trắng nõn của cô trượt khỏi tay anh, nhưng khuôn mặt của anh không hề có tí khó chịu nào.
Chiếc xe phía sau vẫn giữ khoảng cách bám theo, không hề từ bỏ.
Cho đến khi lái vào Tử Kim Hào Hình, Nhan Quỳnh nhìn đông ngó tây nửa ngày mới chắc chắn không còn xe đi theo chụp trộm nữa.
Xe dừng lại, Nhan Quỳnh chầm chậm xuống xe, bị choáng ngợp đến mức há hốc mồm trước kiến trúc trước mắt: Chỉ có bốn tòa nhà cao tầng.
Thì ra Tử Kim Hào Đình xa hoa giàu có chỉ có bốn tòa nhà!
Nhan Quỳnh nhìn những hàng cây ngô đồng xanh mướt xung quanh, môi trường rất thanh tịnh tao nhã.
“Lên trên!”
Người đàn ông xuống sau cô một bước, anh vắt áo vest lên tay, mỉm cười: “Cẩn thận tí nữa lại bị người ta chụp được đấy.”
Bây giờ Tưởng Thiệu Đình đã nắm được thóp cô rồi, nên luôn có cách trị được cô.
Nhan Quỳnh u oán nhìn anh, bước nhanh đến trước tòa nhà, nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy khó hiểu.
Vốn tâm trạng đã không tốt, giờ Nhan Quỳnh hoàn toàn sụp đổ, cô khịa anh: “Nhà anh phức tạp thật đấy, đi vào tòa nhà mà cũng cần mật mã!”
Anh cúi người trước cổng, Nhan Quỳnh nghe thấy tiếng giống như điện thoại quét mã code vậy, sau đó cổng từ từ mở ra hai bên.
Hệ thống nhận biết khuôn mặt!
Nhan Quỳnh trợn mắt, không còn thấy lạ nữa, cũng chẳng có tí tự giác mình là người kiến thức hạn hẹp. Cửa vừa mở ra, cô đi nhanh vào trong, không thèm đợi Tưởng Thiệu Đình. Anh vẫn giữ tốc độ như trước, trong lòng như nắm chắc phần thắng
Quả nhiên, ba giây sau, Nhan Quỳnh đã ngoan ngoãn về lại bên cạnh anh, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Dù gì anh cũng giúp tôi, tôi nên đợi anh thì hơn!”
Còn trong lòng cô thì đã mắng chửi nghìn lần rồi, cái nơi rách nát gì thế này, sao thiết kế lại phức tạp thế!
Chỉ thang máy thôi cô đã thấy tận mấy chục cái, hơn nữa cô còn không biết Tưởng Thiệu Đình ở đâu! Trường Thiệu Đình cười nhẹ, nắm lấy cổ tay cô đi đến trước thang máy.
Rất nhanh, thang máy mở ra, Nhan Quỳnh ngẩng đầu nhìn, chỉ muốn nói thật là khéo!
Trong thang máy, bên cạnh Tần Trạc là một cô gái xinh đẹp, lúc này đang bốn mắt nhìn nhau với cô.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu kem, áo dài đến cổ chân, vừa nhìn đã thấy đắt đỏ, chân đi bốt cao cổ màu đen.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận