Bị Tưởng Thiệu Đình nhìn chằm chằm, Nhan Quỳnh cảm thấy mặt mình nong nóng, cô mím môi, quay người muốn lùi lại, khoảng cách hai người gần quá rồi.
Nhưng còn chưa kịp thực hiện, cổ tay cô đã bị người đàn ông nắm lấy, kéo về phía mình. Nhan Quỳnh hô lên, một giây sau, cô đã ngã nhào vào trong lòng anh.
“Muốn đi? Không sợ bị chụp được à?"
Tưởng Thiệu Đình cúi đầu, trêu chọc cô gái trong lòng.
Nhan Quỳnh đỏ mặt, dùng sức giãy khỏi anh, chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới tầng.
Cao quá, không nhìn thấy gì cả. Nhưng trước đây cũng xảy ra tình trạng đám phóng viên giải trí mai phục ở bên ngoài khách sạn cô ở suốt cả một đêm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô vẫn quyết định ở lại đây.
Nhan Quỳnh chu môi, tránh khỏi ánh nhìn của anh, mất kiên nhẫn hỏi: “Phòng tắm ở đâu vậy, tôi muốn tắm rồi đi ngủ.”
Động tác rót rượu của Tưởng Thiệu Đình khựng lại, nhíu mày: “Không ăn cơm tối à?”
“Không ăn.”
Nhan Quỳnh nhanh chóng trả lời, tiếp đó còn sợ tổn thương lòng tốt của anh, giải thích thêm: “Gần đây quay phim, đang giảm cân.”
“Phải quay bao lâu?”
Tưởng Thiệu Đình nhấp một ngụm rượu, hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, lúc này anh mới giãn mày ra.
“Chắc tầm ba tháng.”
Nhan Quỳnh cởi áo khoác, lại hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”
Tưởng Thiệu Đình chỉ tay, nhắc nhở: “Tủ trong phòng tắm có khăn tắm mới, áo tắm cũng mới.”
“Được.”
Nhan Quỳnh mặc một chiếc váy màu trắng, cô vừa đi hai bước đã quay lại, cảnh giác nhìn người đàn ông phía sau:
“Anh đi làm việc của anh đi, mặc kệ tôi.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại. Cho dù Tưởng Thiệu Đình là chính nhân quân tử, cô cũng không dám thản nhiên tắm ở trong nhà của một người đàn ông xa lạ.
Tưởng Thiệu Đình nghe tiếng khóa cửa, cười nhẹ, sau đó uống hết rượu vang trong ly.
Anh quay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn tối cho mình.
Nhan Quỳnh mặc một chiếc áo tắm mới tinh, giặt chiếc váy của mình thật sạch rồi treo trên ban công.
Lúc đi ra liền nhìn thấy Tưởng Thiệu Đình rời khỏi phòng bếp.
Tuy áo tắm kín đáo, nhưng cô vẫn thấy chột dạ mà có người lại.
Tưởng Thiệu Đình dừng chân, không lại gần cô: “Tôi làm một phần salad cho cô, có muốn ăn không? Không béo đâu.”.
Nhan Quỳnh không nói gì, mấy giây sau cô mới “ồ” một tiếng.
Cô đi bước nhỏ đến sau lưng anh, ngồi đối diện anh.
Không khí trầm mặc gượng gạo, trong phòng ăn chỉ có tiếng của dao nĩa. Nhan Quỳnh ăn salad, rất ngon, nhưng cô không thể ăn nhiều được. Trong bộ phim lần trước, lúc nam chính bế cô hơi tốn sức, cho nên khi video hậu trường được tung ra, anti fan liền công kích cân nặng của cô.
Cô cao 1m71, nặng 48 kg, hơn nữa có mông có ngực, tự cô còn cảm thấy mình sắp gây chết rồi.
Nhưng... những lời này cô chỉ dám cằn nhằn trong lòng thôi, sau đó lại bắt đầu hèn mọn mà khống chế khẩu phần ăn...
Ánh mắt Tường Thiệu Đình hơi tối xuống, liếc nhìn chỗ salad còn thừa trong bát, ám chỉ: “Không hợp khẩu vị à?”
“Không phải, ngon lắm. Chẳng qua là tôi muốn chụp ảnh.”
Nhan Quỳnh cầm lấy điện thoại, chụp bát salad trên bàn. Cô nở nụ cười đắc ý, còn cố ý chụp mấy món đồ ăn trên bàn vào cùng.
Không ngoài dự đoán, ngày mai sẽ có tin tức của cô, không bằng bây giờ cô tự mình thiết kế trò “giấu đầu lòi đuôi” luôn!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận