Nhan Quỳnh chụp xong liền mở Weibo, viết một câu vào.
“Bữa tối ấm áp...”
Sau đó cô cong môi ẩn nút đăng!
Tầm mắt của cô cứ dùng mãi trên màn hình điện thoại, nhìn con số bình luận trên Weibo dần dần tăng lên, cô nở nụ cười tươi. Ánh mắt của Tưởng Thiệu Đình cũng rơi trên giao diện Weibo của cô.
Anh nhướng mày, trong lòng biết rõ ý đồ của cô, nhưng không nói ra.
Nhan Quỳnh mở bình luận lên, trong bình luận có rất nhiều ý kiến khác nhau. Có người đau lòng vì bữa ăn của cô, có người phân tích rằng đối diện có phải có ai không, cũng có người bắt đầu đoán người đối diện cô có phải Tần Trạc không...
Nhan Quỳnh tắt màn hình, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Tưởng Thiệu Đình nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Không sao, chỉ lo quấy rầy cô nghĩ nội dung bài viết thôi.”
Hờ...
Mí mắt Nhan Quỳnh giật mạnh, cảm thấy salad vừa ăn mắc trong dạ dày, không thoải phái chút nào.
Cô chột dạ cười: “Không... không quấy rầy.”
Yết hầu Tưởng Thiệu Đình trượt lên xuống, bỗng cảm thấy không vui, anh mím môi đứng dậy, trầm giọng nói: “Tôi ăn xong rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhan Quỳnh nhìn bóng lưng anh rời đi, cắn môi suy nghĩ, sao cô lại thấy hình như Tưởng Thiệu Đình không vui nhi?
Anh phát hiện mấy trò của cô rồi?
Nhan Quỳnh bối rối đứng dậy, đi đến phòng anh vừa vào, áp tai lên nghe hồi lâu cũng không thấy anh đi ra.
Cô quay lại phòng ăn, nhìn bữa tối còn sót lại trên bàn. Trong bát của cô còn rất nhiều salad, mà mì trong đĩa của Tưởng Thiệu Đình hình như chưa đụng được mấy đũa.
Dù gì cũng là có lợi dụng lòng tốt của Tưởng Thiệu Đình. Nhan Quỳnh suy nghĩ một lát rồi ngồi lại trên ghế, ăn nốt salad trong bát.
Nhan Quỳnh nghĩ, lần buông thả này là vì nể tình salad ngon, chứ không liên quan gì đến Tưởng Thiệu Đình hết.
Một lúc sau, Tưởng Thiệu Đình không yên tâm Nhan Quỳnh nên mở cửa đi ra ngoài, nhưng phòng khách lại không thấy cô đâu. Anh quay người vào phòng bếp, thấy cô đang vùi đầu vào ăn.
“Khụ...”
Tưởng Thiệu Định vắt chéo chân dựa vào tường, họ nhẹ một tiếng. Nhan Quỳnh ngẩng phắt đầu lên, rau trong miệng rơi lại vào bát.
“Khụ khụ khụ...”
Nhan Quỳnh che miệng, ho không ngừng.
Chết tiệt, cô lại bị sặc rồi!
Người đàn ông đứng dậy đi nhanh về phía cô, vỗ lưng cho cô, ánh mắt sâu thẳm vương ý cười: “Cô có tật giật mình đúng không?”
“Khụ khụ khụ... Câm miệng!”.
Cô vỗ nhẹ vào ngực mình để thuận khí, trong mắt long lanh ánh nước.
Nhan Quỳnh giận dỗi, bĩu môi: “Tôi no rồi, muốn đi ngủ, tôi... ngủ ở đâu?”
Tưởng Thiệu Đình hất cằm về phía phòng anh, không nói gì.
Nhan Quỳnh nhìn về phía đó, cao giọng: “Đó là phòng anh mà! Phòng tối cơ?”
Lúc này, cô không để ý lời mình còn có nghĩa khác.
Nhưng Tưởng Thiệu Đình lại khác, anh không ngừng lặp lại câu “phòng tôi cơ” kia.
Tường Thiệu Đình cong môi lên: “Phòng của tôi ở bên đó, cô cũng thế, không tin cô tự mình đi xem.”
Nhan Quỳnh nghi ngờ đi qua, quả nhiên ở chỗ ngoặt phòng anh có một căn phòng nữa, cô mỉm cười đẩy cửa, nghiêng người, dịu dàng nói: “Cảm ơn tối nay anh đã cho tôi ngủ nhờ, sáng sớm mai tôi sẽ đi luôn. Ngủ ngon!”
Nói xong, Nhan Quỳnh còn nháy mắt với anh một cái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận