Sau khi khiêu khích Tưởng Thiệu Đình xong, Nhan Quỳnh nhanh đóng cửa phòng lại.
Tưởng Thiệu Đình đứng ở bên ngoài, dùng ngón tay xoa xoa đôi môi mỏng, đáy mắt tràn đầy vẻ hứng thú.
……..
Năm giờ sáng hôm sau, Nhan Quỳnh bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, cô vỗ nhẹ lên trán mấy cái. Qua một lúc mới mơ màng mở mắt ra.
Đồ dùng và hoàn cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ. Nhan Quỳnh ngẩn người, vài giây sau mới nhớ hôm qua cô ở nhờ nhà của Tưởng Thiệu Đình.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, thấy bên cạnh bồn rửa tay có bàn chải đánh răng mới, cảm thán sự tỉ mỉ của anh, nhưng cũng chỉ thế thôi. Nhan Quỳnh vội vàng đánh răng rửa mặt, lúc đi ra liền thấy Tưởng Thiệu Đình ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng tắm.
Một tay của anh cầm chiếc váy đã được phơi khô, tay khác thì cầm túi có dán logo của cửa hàng đồ ăn sáng, thấy Nhan Quỳnh không hiểu, anh mở miệng nói: “Đây là bữa sáng của cô, lát nữa tôi sẽ đưa cô đến đoàn làm phim.”
Mới năm rưỡi đã mua xong đồ ăn sáng, lại còn là cửa hàng mà cô thích ăn, chắc chắn anh đã phải dậy rất sớm để lái xe đi mua.
Nhan Quỳnh được thương mà đâm sợ, cô nhận lấy váy, uyển chuyển từ chối, “Không cần đâu, tôi tự đi là được.”
“Không có tôi, cô muốn xuống tầng cũng khó. Dù gì phim trường cách đây không xa, không bằng tôi đưa cô đi cho rồi.”
Tưởng Thiệu Đình đặt bữa sáng lên bàn, đẩy cô vào phòng, giục: “Cô mau lên, đừng có nói mấy lời vô ích với tôi nữa!”
Không biết chủ nghĩa đàn ông của Tưởng Thiệu Đình ở đâu ra nữa! Nhan Quỳnh thầm cằn nhằn trong lòng.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra thì thấy Tưởng Thiệu Đình đang đôi giày trước cửa, cô nhìn bữa sáng trên bàn, ma sai quỷ khiến thế nào lại nhấc nó lên.
Trên đường đi, Tưởng Thiệu Đình lái xe chậm rãi ổn định, nhưng anh sẽ không để cô bị muộn giờ.
Xe dừng bên ngoài đoàn làm phim, Nhan Quỳnh thấy Tô Gia đứng ở ven đường nhìn xung quanh. Lúc trên đường, cô đã liên lạc với Tô Gia, bảo chị ấy đến tiếp ứng cho mình. Nhan Quỳnh hạ cửa xe xuống, vẫy tay gọi Tô Gia: “Chị Gia, chị Gia.”
Tô Gia quay đầu lại, thấy Nhan Quỳnh đang nhòm trước khó sau, chị ấy đi nhanh tới, hóa giải sự lo lắng của cô: “Yên tâm đi, nhân viên trong đoàn làm phim đã kiểm tra rồi, không có ai chụp trộm đâu!”.
Lúc này Nhan Quỳnh mới yên tâm mở cửa xuống xe, cô vừa định cúi người cảm ơn thì đã thấy Tưởng Thiệu Đình xuất hiện trước cửa, đi về phía hai người.
Anh bắt tay với Tô Gia, từng cử chỉ hành động đều rất có khí phái: “Xin chào, tôi là bạn của Nhan Quỳnh, Tưởng Thiệu Đình!”
Ánh mắt của Tô Gia dụng trên người Tưởng Thiệu Đình, từ lúc bắt tay đến giờ, chị ấy vẫn cứ ngơ ngác. Lúc này bất ngờ bị Nhan Quỳnh đẩy một cái, chị ấy mới hồi hồn, nở nụ cười giả tạo mang tính nghề nghiệp, giới thiệu: “Chào anh, tôi là quản lý của Nhan Quỳnh, Tô Gia.”
Lúc này trong lòng Tô Gia như đang có một trăm con ngựa chạy qua, vừa nãy chị ấy còn đang thắc mắc không biết người đưa Nhan Quỳnh đến chỗ quay phim là ai.
Bây giờ nhìn thấy người thật, chị ấy chỉ biết cảm thán vận đào hoa của Nhan Quỳnh thật mạnh!
Tưởng Thiệu Đình thấy Tô Gia không hiểu ý của mình, anh cố ý bước đến một bước, lấy trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tô Gia, “Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu sau này cô ấy cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi!”
Tưởng Thiệu Đình nhìn Tô Gia, đoán chắc chị ấy đã hiểu rồi.
Tô Gia gật đầu nhận lấy, trả lời: “Tôi hiểu rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ không khách sáo đâu.” Nhan Quỳnh đưa mắt nhìn Tường Thiệu Đình đi xa, rồi lại nhìn thấy một chiếc BMV màu đỏ đến gần.
Chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, rõ ràng là tìm cô.
Người trên xe chậm rãi bước xuống, nở nụ cười tươi: “Chị, em cũng diễn một vai trong bộ phim này đấy.”
Sắc mặt Nhan Quỳnh trầm xuống, nghe thấy Tô Gia nói nhỏ bên tai cô, “Không biết lại bám lấy người nào, cô ta thay diễn viên diễn vai nữ phụ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận