Nhan Quỳnh tránh khỏi ánh nhìn của anh, mở cửa xe xuống xe, người đàn ông sau lưng nở nụ cười tự giễu, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau bữa cơm, Tưởng Thiệu Đình cắt một đĩa hoa quả rồi đưa vào phòng cô, vừa hay thấy cô đang tập yoga.
“Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, cô ngoan ngoãn ở nhà nhé."
Nhan Quỳnh nhận đĩa trái cây, u oán nhìn anh, không phục nói: “Tôi đã hai mươi ba tuổi rồi, sẽ không ở nhà một mình rồi nghịch điện, cũng không nghịch gas.”
Nghe vậy, Tưởng Thiệu Đình híp mắt lại, ý cười trên môi vô cùng rõ ràng, “Sau này nói chuyện dịu dàng với tôi một chút, đừng có lúc nào cũng mang theo gai nhọn như vậy.”
Cửa phòng được anh đóng lại, Nhan Quỳnh ngồi trên ghế ăn hoa quả, trong lòng suy nghĩ phải dịu dàng thế nào co?
Từ trước đến giờ cô là một người cứng cỏi, không biết làm mấy em gái đáng yêu dịu dàng.
Tưởng Thiệu Đình xuống tầng, lái xe đi đến chỗ hẹn với Tần Trạc.
Anh không biết gần đây Tần Trạc gặp chuyện gì mà ngày nào cũng say bét nhè.
Tám giờ tối tại tầng trên cùng câu lạc bộ, ở phòng có thể ngắm được toàn cảnh thành phố.
Hai nhân viên phục vụ mở cửa ra, Tưởng Thiệu Đình bước vào trong. “Anh Đình, anh đến rồi à?”
Tần Trạc đã bắt đầu uống rượu, anh ta giơ ly rượu lên với anh.
Tưởng Thiệu Đình cởi khuy áo sơ mi, ngồi xuống trước mặt anh ta, “Đường tình nhấp nhô nên uống rượu giải sầu?”
Tần Trạc nở nụ cười như có như không, hỏi ngược lại: “Anh Đình, bình thường anh đúng giờ lắm mà, sao hôm nay lại đến muộn vậy?”
“Cậu có ý kiến?”
“Không có ý kiến, tôi chỉ tò mò thôi, rốt cuộc là ai đã ngăn bước chân của anh lại vậy?”
Tưởng Thiệu Đình bật cười, tự rót cho mình một ly rồi nhấp một ngụm.
“Anh đừng nói, để tôi đoán xem. Có phải là cô gái bị anh kim ốc tàng kiều, Nhan Quỳnh hay không?”
“A Trạc, lòng tò mò hại chết mèo, đạo lý này trước giờ chưa từng thay đổi.”
Tần Trạc ngẩn ra, cười ha ha, vỗ tay nói: “Được lắm, anh vì một cô gái mà uy hiếp anh em à. Anh Đình, anh giỏi thật!”
“Đừng quậy nữa.”
Tưởng Thiệu Đình cau mày lại, trong giọng nói có hơi mất kiên nhẫn: “Cậu tìm tôi đến đây không chỉ để uống rượu đúng không?”
“Anh ăn phải thuốc súng à?”
Tần Trạc hiếm lắm mới thấy dáng vẻ bực bội này của anh.
“.........”
“Có phải anh chưa được thỏa mãn không?”
“.........”
“Nhan Quỳnh không cho anh chạm vào à?”
“Tần Trạc, có rắm mau đánh, nếu còn lắm lời nữa, có tin tôi tẩn cậu không hả?”
Tưởng Thiệu Đình đập bàn đứng dậy, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Tân Trạc thấy anh như phát điện, không sợ chết mà bật cười.
Anh ta giơ ly rượu, nhướng mày: “Cạn một ly đi mà.”
Tưởng Thiệu Đình không thèm nhìn anh ta một cái mà uống cạn ly rượu. Chất lỏng đỏ tươi chảy vào trong cổ họng, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống.
Tưởng Thiệu Đình đặt cái ly rượu chân dài xuống, đi đến cửa sổ sát đất, phía dưới chân anh là cảnh đêm phồn hoa của thành phố Cảng.
Tân Trạc tự uống rượu một mình, anh ta cầm lấy ly, loạng choạng đi đến cạnh anh,
“Anh Đình, anh có lúc nào nghĩ đến chuyện muốn về không?”
“Có. Lúc không tiền không thể.”
Ánh mắt Tưởng Thiệu Đình xa xăm, anh cảm thấy không nay Tân Trạc là lạ, thế là hỏi: “Cậu muốn về rồi à?”
“Không muốn, một chút cũng không. Nhưng không có cách nào cả, không đến năm năm nữa, ông đây sẽ phải về thủ đô, đến lúc đó sẽ bị đống tài sản bạc tỉ đập vào mặt, muốn tôi làm chủ nhân của chúng nó!”
Trường Thiệu Đình uống một ngụm rượu, hừ nhẹ: “Ha, nghe giọng của cậu thì còn không thích nữa cơ đấy?”
Tần Trạc cau mày lại, “Anh mà thích thì còn chạy đến thành phố Cảnh này làm gì?”
Tường Thiệu Đình lạnh lùng lườm anh ta: “A Trạc, cậu biết rõ là ba tôi buôn bán súng ống đạn được mà, chúng ta không giống nhau.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận